Chương 9: Tin đồn về Trưởng công chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôm quyển sách, bưng chén trà, không thể không nói, cuộc sống của Giang Cửu ở Hàn lâm viện trôi qua vô cùng tốt. Sau khi chịu đựng tháng đầu u ám kia, tình hình bắt đầu phát triển theo hướng tốt hơn. Ít nhất tháng thứ hai khi nàng cầm bổng lộc, đã có thể uống canh thịt, ăn bánh bao như nguyện ước, trên bàn cơm cũng có thể thường xuyên trông thấy thịt.

Như thế, đối với người luôn dễ dàng thỏa mãn, đã đủ rồi. Tất nhiên, nếu không cần ngẫu nhiên phải tham dự vài buổi tiệc xã giao nho nhỏ, nàng nghĩ nhất định sẽ càng thêm thỏa mãn.

Còn có tiệc của lão Vương đại nhân. Cũng không biết khi nào Hàn lâm viện đã lập ra một cái quy tắc bất thành văn, mỗi tháng nhận được bỗng lộc, bọn hắn nhất định phải cùng nhau ra ngoài ăn một bữa.

Như vậy tuy rằng có lợi cho đồng liêu trao đổi cảm tình, nhưng mỗi lần đều uống say khướt trở về, làm cho Giang Cửu rất là phản cảm. Có đôi khi trong lòng nàng trộm phỏng đoán, những lão đại này có phải thê tử ở nhà đều hung hãn nha, mỗi lần phát tiền lương đều thừa dịp chưa nộp tiền lên trên, phải tiêu xài xa xỉ một chút.

Tất nhiên những điều này chỉ là phỏng đoán của Giang Cửu, không phải sự thật. Ở Sở quốc này, tựa như triều Tống của Trung Quốc, sau khi học thuyết Chu lý* phát triển, địa vị nữ nhân thay đổi vô cùng thấp, vĩnh viễn xem phu là trời. Nếu quả thật có thê tử nhà ai dám quản thúc trượng phu như vậy, chỉ sợ sớm đã bị bỏ. (*một học thuyết duy tâm thời Tống, Minh ở Trung Quốc)

Lắc đầu, không nghĩ nữa, bên kia lão Vương đại nhân đã dẫn đầu mọi người đi trước. Hiện tại nàng không có thời gian đi phỏng đoán chuyện người khác, bây giờ phải tìm cách sống sót giữa một đám lão đại cậy đông hiếp yếu, tahy nhau chuốc rượu nàng.

Không phải nói khoát, tửu lượng của nàng cho đến bây giờ đều rất cao, thế nhưng đụng phải một đám người mạc danh kỳ diệu thích chuốc rượu nàng, còn là một đám lão đại tai to mặt lớn, nàng thật sự không biết nên làm gì cho phải. Bọn họ đều là lão đại hoặc đồng sự của nàng, hơn nữa ai cũng đều có lai lịch và kinh nghiệm cao hơn nàng, nói cách khác ai cũng không thể đắc tội. Vì thế Giang Cửu cũng chỉ có thể chén đủ, mỗi lần đi ăn uống về, người chịu khổ nhất định chính là nàng.

Lại nói, một đám người vừa đến Thiên hương lâu, còn chưa ngồi nóng đít, Giang Cửu đã phải uống một vòng rồi. Cũng may rút kinh nghiệm mấy lần trước, hôm nay nàng đã uống canh giải rượu trước, cho nên một vòng này còn chưa tính là cái gì.

Như thường lệ sau khi vui chơi giải trí, những lão đại nhân Hàn lâm viện bắt đầu cái gọi là hoạt động trò chuyện có ý nghĩa.

Được rồi được rồi, kỳ thật đây không phải trò chuyện gì, chỉ là lão đại mọi người nhàm chán nên bắt đầu lải nhải. Tất nhiên nếu ngươi nói bọn họ nói chuyện bát quái, đại khái cũng không ai phản bác.

Lúc trước quên nói, Hàn lâm viện thật sự là nơi rất nhàm chán. Vì vậy một người đang êm đẹp tự nhiên bị ném đến Hàn lâm viện, thời gian ngắn không có gì, nhưng nếu thời gian kéo dài, ở nơi nhàm chán như vậy nói chút chuyện bát quái nhất định không tránh khỏi rồi, thông cảm đi.

Tất nhiên Hàn lâm viện cũng không thể so với phố phường, nhất là các lão đại hàn lâm viện, tự nhiên cũng không thể so với mấy dì bán cá ngoài chợ. Chuyện bát quái của bọn họ phải có đẳng cấp, không thể là chuyện đông chuyện tây, mà phải là việc lớn đại Sở quốc. Đây không phải là, những bô lão lăn lộn lâu năm trong triều bắt đầu lặp lại mấy chuyện bát quái cũ mèm đó sao???

Một vị nào đó, có lẽ là Lý đại nhân... Được rồi, Giang Cửu thừa nhận, những ngày này nàng chỉ nghĩ đến thịt thịt thịt, căn bản không thể nhớ hết những lão đại ở đây.

Khụ khụ, chúng ta có thể bỏ qua chuyện này, trở lại vị ừ có lẽ là Lý đại nhân. Lý đại nhân trước hết nhấp một hớp rượu nhỏ, sau đó run đùi đắc ý mở ra máy hát: "Lại nói, các vị đại nhân đã nghe qua chưa, gần đây trưởng công chúa lại muốn tuyển phò mã a."

"Cắt... Còn tưởng tin gì mới. Năm nay trưởng công chúa cũng đã 20, sớm nên chọn phò mã rồi. Bất quá chuyện này không phải mới nói một hai năm, hàng năm đều truyền, ai mà biết được là thật hay giả." Người nào đó hình như họ Trần, Trần đại nhân đối với Lý đại nhân xì mũi coi thường.

Đối với những lão đại nhân hàn lâm viện mà nói, trên cơ bản không có chuyện gì không thể bàn. Đại Sở không cấm ngôn, hơn nữa bọn hắn đã tìm nơi cao cấp ăn uống, nên không sợ bị người khác nghe thấy cả bọn đang bát quái chuyện hoàng gia. Lăn lộn trong hoàn cảnh như vậy, Giang Cửu tự nhiên nghe được không ít chuyện thâm cung bí sử.

Bát quái là thiên tính của nữ nhân, trình độ mỗi người bất đồng chẳng qua là vì bọn họ thể hiện ra ngoài khác nhau. Đặc biệt đối với những chuyện hoàng gia, người xuyên qua như Giang Cửu thực sự vô cùng hứng thú. Vì vậy mỗi lần như vậy nàng đều lén lút vểnh tai lên nghe.

"Tiểu Cửu, ngươi cần phải cố gắng a." Đang gặm đùi gà chờ nghe kể chuyện, Vương đại nhân bỗng nhiên vỗ một cái vào lưng Giang Cửu. Trong sự kinh hãi, thịt gà vừa vào miệng đã bị nàng nuốt chửng, còn thuận đường kẹt lại trong cổ họng, làm nàng nghẹn đến chảy nước mắt.

"Khụ khụ... Khụ khụ khụ..." Liên tiếp ho khan, Giang Cửu vội vàng cầm bình trà nốc hơn phân nữa, lại hắng giọng mấy cái, lúc này mới thấy khá hơn một chút. Chỉ là một phen vừa rồi, dọa một tiểu bạch kiểm như nàng sắp đỏ như Quang công rồi.

Đọi đến khi Giang Cửu hồi phục một chút, Vương đại nhân mới thong dong nói: "Ai, tiểu Cửu ngươi ăn cơm phải cẩn thận chứ, đừng vội vã như vậy, lát nữa còn phải uống rượu, ăn no như vậy làm sao uống được a."

Khóe miệng Giang Cửu co rút, đối với hảo tâm của Vương đại nhân thật sự không biết nên nói gì cho phải. Hồi lâu mới nghẹn ra một câu: "Đa tạ đại nhân quan tâm. Xin đại nhân yên tâm, hạ quan đã biết rõ." Nói xong dừng một chút, nhớ tới vừa rồi Vương đại nhân hình như có nói gì đó, vì vậy hỏi lại: "Vừa rồi đại nhân muốn hạ quan cố gắng chuyện gì?"

Vương đại nhân nhíu mày, cười hắc hắc đến quái dị, sau đó hướng về Giang Cửu nhíu mày nói: "Không phải vừa nói trưởng công chúa muốn chiêu phò mã sao? Khoa cử năm nay vừa kết thúc, người được chọn đương nhiên nằm trong tam giáp. Bãng nhãn tuổi tác quá lớn, đoán chừng không thể vào mắt trưởng công chúa được, như vậy chỉ còn Trạng nguyên và Thám hoa là ngươi."

Có mấy lời không cần nói quá rõ, người ở đây đều là tinh anh, còn lại mọi người đều tự hiểu. Giang Cửu nghe xong lời này, tim liền giật thót, lập tức một luồn dự cảm bất hảo trong lòng xông ra, mồ hôi lạnh thoáng cái rơi đầy trán.

Lại nói, nàng chỉ muốn kiếm miếng cơm qua ngày, có cần gây sức ép vậy không a. Nàng hoàn toàn không muốn dính dáng chút gì tới trưởng công chúa kia, bởi vì chỉ cần quan hệ tới người hoàng thất, rất có thể phải trả giá bằng cái đầu nhỏ bé thông minh xinh đẹp của nàng a.

Nghĩ rõ ràng, Giang Cửu lập tức lau mồ hôi lạnh, gượng cười khách khí nói: "Các vị đại nhân đừng đùa với hạ quan a. Trưởng công chúa là loại người gì, sao có thể để ý tới một tiểu biên tu hàn lâm viện nho nhỏ như ta a."

Nghe nói như thế, một đám bát quái lão đại nhân liền hứng thú, cảm thấy vẫn nên nhắc nhở tiểu thám hoa mù mờ một chút, cũng đừng để người trẻ tuổi này vì không hiểu rõ tình huống mà bỏ qua cơ hội tốt a. Vì vậy...

"Trưởng công chúa vừa tròn 20, tướng mạo khuynh quốc khuynh thần."

"Trưởng công chúa văn thao võ lược, độc nhất vô nhị, mười hai tuổi liền theo tiên đế nam chinh bắc chiến, mười sáu tuổi lại mang binh đại phá Yến quốc. Trong tất cả công chúa Sở quốc, chỉ có trưởng công chúa của chúng ta có loại quyết đoán này."

"Trưởng công chúa thiên tư thông minh, ba tuổi đã biết hơn nghìn chữ, năm tuổi đã thông Thi thư, mười tuổi liền làm Thái phó đế vương á khẩu không trả lời được."

"Trưởng công chúa hiền lương thục đức, tấm lòng thiện lương. Sau khi tiên đế băng hà, theo quy củ Sở quốc vốn nên có phi tử chôn cùng, là người khuyên bảo đương kim thánh thượng đại xá, còn thả mấy nghìn cung nữ xuất cung, cho phép thành gia lập thất."

"Trưởng công chúa..."

"Trưởng công chúa..."

"Trưởng công chúa..."

Liên tiếp "Trưởng công chúa như thế nào, như thế nào" bỗng nhiên xuất hiện. Giang Cửu có chút đau đầu. Quả nhiên đều là văn nhân a, quả nhiên đều là văn nhân nhàm chán nhất hàn lâm viện a, công lực tám chuyện thực không phải người bình thường có thể chịu được.

Tựa hồ muốn cho Giang Cửu thừa nhận Trưởng công chúa điện hạ hoàn mỹ trong mắt bọn họ, các lão đại nhân bắt đầu vây quanh Giang Cửu không ngừng lải nhải bên tai nàng. Mỗi người một cách nói, nghe xong miêu tả sinh động của họ, Giang Cửu thật không khỏi nghi hoặc, trưởng công chúa này rốt cuộc là thần thánh phương nào, cư nhiên còn có người hoàn mỹ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro