Chương 8: Thịt ơi thịt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lý huynh, lên đường cẩn thận, thượng lộ bình an." Khó được một lần cảm nhận cái gọi là nổi buồn ly biệt, trên mặt Giang Cửu mang theo vài phần luyến tiếc, tiễn Lý hạo về quê.

Thật lòng mà nói, Lý Hạo là người không tệ, đại khái bởi vì đọc sách quá nhiều, lại chưa từng lăn lộn bên ngoài, nên không bị xã hội làm ô nhiễm. Người tương đối đơn thuần, hơn nữa đối xử với nàng rất tốt. Cho nên lần này hắn trở về, Giang Cửu thật có chút luyến tiếc.

"Ha ha, Tiểu đệ ngươi trở về đi. Đã gần mười dặm rồi, ngươi tiễn ta đủ xa." Lý Hạo cười cười, hướng về phía Giang Cửu phất phất tay. Nàng đã đưa hắn gần mười dặm sắp ra khỏi ngoại ô, thân thể nhỏ bé kia thật làm hắn lo lắng, trên đường trở về ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu, đây chẳng phải đại phiền toái sao.

"Ân, hảo, ta không tiễn huynh, chỉ nhìn huynh đi. Nhớ rõ ba năm sau nhất định trở lại." Giang Cửu đứng cạnh đình nghỉ mát, tựa hồ muốn dặn dò gì đó, nhưng bởi vì ít khi tiếp xúc người khác, nên nhất thời có chút vụng về, không biết nói gì cho phải, cuối cùng chỉ thốt ra hai ba câu.

"Hảo, có câu này của tiểu đệ, ba năm sau ta nhất định trở lại. Bất quá lần sau đến, ta thực hy vọng có thể theo tiểu đệ ngươi lăn lộn, ít nhất không cần cho ta tiếp tục ở khách điếm nữa phải không." Lý Hạo cười ha ha, hướng về phía Giang Cửu nháy mắt, ý tứ cổ vũ trong đó không cần nói cũng hiểu.

Giang Cửu cũng cười, nhẹ nhàng gật đầu, xem như là một phần hứa hẹn.

Thời gian không còn sớm, Lý Hạo cũng không nói nhiều, xoay người rời đi. Lần này không có hành lý Giang Cửu chiếm chỗ, hắn liền leo lên trực tiếp cưỡi lừa. Đợi lừa đi được một đoạn xa, hắn duỗi thẳng tay quơ quơ, vứt lại một câu: "Ba năm sau ta nhất định trở lại."

Chờ đến khi thân ảnh Lý Hạo không còn nhìn thấy nữa, Giang Cửu mới xoay người trở về thành. Trên đường đi nàng bỗng bật cười, kỳ thật trừ tiểu Hoàng công tử cho nàng mượn sách kia, Lý Hạo có thể xem như bằng hữu duy nhất của nàng ở thế giới này.

*****************************************************************

"Haiz... Haiz... Haiz...Haiz..." Bốn tiếng thở dài lần lượt vang lên, mỗi lần giọng điệu đều không giống nhau, cũng chỉ có Giang Cửu mới có thể đem tiếng than thở phát ra muôn màu muôn vẻ như vậy. Bất quá tiếng thở dài kia một tiếng so với một tiếng càng trầm xuống, một tiếng so một tiếng càng mất mát, một tiếng so một tiếng càng nặng nề.

"Giang đại nhân có chuyện gì phiền lòng sao?" Lão biên tu Trần Cát Hàn Lâm Viện đang đi ngang qua bàn Giang Cửu, ai ngờ chỉ đi vài bước liền nghe được mấy tiếng thở dài liên tiếp của nàng.

Nghĩ một chút, cảm thấy người này tuy hiện giờ thất thế, nhưng vẫn còn trẻ, cũng xem như có tiềm năng. Mình hiện giờ đã sáu mươi, đời này cũng không thể làm gì nên chuyện nữa. Bất quá nếu cùng người này có chút quan hệ, nói không chừng tương lai còn có chút hy vọng. Vì vậy thái độ liền tích cực hơn.

Nhìn hai mắt Trần Cát hướng về mình bỗng nhiên tỏa sáng, Giang Cửu theo bản năng rụt cổ một cái, sau lưng dựng tóc gáy. Bất quá đây chỉ là cử động rất nhỏ của nàng, ngay trước mặt Trần Cát vẫn là không biểu hiện ra, chỉ hàn huyên vài câu liền tìm cớ đuổi người đi.

Lần này Giang Cửu đã có kinh nghiệm, không hề than thở lộ liễu, chẳng qua là nhìn một núi sách nhỏ trước mặt, cau mày trong lòng âm thầm oán trách. Hoàn toàn quên bản thân là biên tu học sĩ Hàn lâm viện, chỉ lo đắm chìm trong cảm xúc của bản thân.

Ngươi hỏi nàng vì sao phải than thở? Hỏi rất hay, hoàn toàn đúng trọng điểm rồi.

Lại nói, nàng tham gia khoa cử là vì cái gì? Nàng ngàn dặm xa xôi chạy tới kinh thành đi thi là vì cái gì? Nàng không ngại gian khổ đọc sách, viết chữ, thậm chí vào quan trường, những thứ này đến cùng là vì cái gì?! Không phải là vì có cơm ăn, có chút canh thịt uống sao, nhưng hiện tại, tình huống này là chuyện gì xảy ra???!!!!

Tình huống hiện tại như thế nào? Ân, khoa cử cũng thi xong rồi, được cái Thám hoa, xem như tạm chấp nhận đi. Ân, được phong một chức tiểu quan, biên tu thất phẩm, có chức không quyền, sống giữa núi sách qua ngày, tuy rằng không được chuyển ra ngoài như ý nguyện, nhưng cũng không cần tranh đấu nơi dầu sóng ngọn gió, vẫn là không tệ đi. Sau khi phong quan, bởi vì không có chỗ ở, nên trực tiếp được đưa đến khu nhà dành cho quan chức Hàn lâm viện, kỳ thật đãi ngộ như vậy là quá tốt rồi. Bất quá... vấn đề là tại sao nàng còn chưa có thịt ăn.

Thực ra Sở quốc đã rất ưu đãi với quan viên. Nói thí dụ như Giang Cửu, vừa đỗ Thám hoa liền được phong chức biên tu còn được cho một chút phí an gia. Nhưng tiếc là "nhiều thầy ít cháo"*, tiền đến tay Giang Cửu cũng không được bao nhiêu.

Sau đó, bởi vì chính thức đi vào con đường làm quan, nàng không tiện mặc mấy bộ quần áo rách nát trước kia, đành phải dùng tiền mua y phục mới. Tất nhiên rồi, những thứ cần đặt mua không phải chỉ có quần áo, chờ mua xong toàn bộ những thứ lặt vặt linh tinh, nàng bỗng phát hiện mình còn nghèo hơn trước kia. Lúc trước, tốt xấu gì cũng còn chút tiền mua bát canh rau xanh húp, nhưng hiện tại đếm lại tiền, phát hiện bỗng lộc vừa phát cũng chỉ đủ nàng ăn bánh bao uống nước lã qua ngày.

Nước mắt tuôn rơi...

Có ai xuyên qua lại bi kịch như nàng không, vì một bữa cơm, vì một chén thịt, phấn đấu trọn vẹn ba năm, thế nhưng kết quả thì sao, thịt với nàng vẫn là khát vọng xa vời.

Sau khi than thở, Giang Cửu nắm chặt ngón tay, tính toán một chút cuộc sống nhân sinh... Aiz, có lẽ so với đời trước nhiều hơn một việc hối hận a, nhưng càng tính càng thêm rối rắm.

Thứ nhất, nàng hối hận trước kia không đọc nhiều sách, đọc càng nhiều hiểu biết càng sâu, có thể như những kẻ xuyên việt bình thường khác, ở cổ đại tung hoành ngang dọc như cá gặp nước.

Thứ hai, nàng hối hận trước đây phân ban lại chọn ngành khoa học xã hội chết tiệt này. Nếu lúc trước học tốt toán, lý, hóa, chạy tới cổ đại làm xà phòng, đun thủy tinh, tùy tiện cái gì cũng tốt, miễn không đói chết nàng là được. Còn nếu không, có thể xin vào phòng thu chi nhà phú hộ nào đó tính toán sổ sách, nhất định khả giả hơn bây giờ a.

Thứ ba, cũng là việc cuối cùng nàng hối hận nhất đời. Nếu lúc trước nàng không đáp ứng đi Hoàng Sơn du lịch, cũng sẽ không ngã xuống, lại càng không bị xuyên đến nơi khỉ ho cò gáy này.

Được rồi, không cần tính nữa, ba cái này cũng đủ Giang Cửu hối hận cả đời rồi.

Bất tri bất giác Giang Cửu đã ghé vào bàn sách rối rắm hồi lâu, ngẩng đầu nhìn lên, thời gian thật sự không còn sớm.

Quay đầu nhìn lại, mấy lão đại nhân Hàn lâm viện không biết từ lúc nào đã nhìn chằm chằm nàng. Nghĩ đến bộ dạng gục xuống bàn mất hình tượng của mình, Giang Cửu vội vàng ngồi dậy, sống lưng nhanh chóng thẳng tắp.

Qua một lúc, vụng trộm hướng bên cạnh nhìn nhìn, phát hiện bọn họ không để ý mình nữa, đều đang chăm chú làm việc của mình, Giang Cửu mới buông lỏng chút ít.

Lại ở "Văn phòng công cộng" Hàn lâm viện ngồi hồi lâu, thật sự vô cùng chán a. Nếu không tìm chút chuyện để làm, nàng nhất định trầm uất đến chết. Vì vậy cúi đầu, nhìn chồng sách cao ngất trước mắt, Giang Cửu thở dài, vẫn là ôm mấy quyển sách đi vào Tàng thư các.

Dù bất mãn thế nào đi nữa, muốn hay không muốn, công tác vẫn phải làm a, coi như là vì tiền bánh bao một tháng của nàng đi.

Tháng sau, bất luận thế nào cũng phải ăn thịt A! Hàn lâm viện tân tiểu biên tu, trong lòng gào thét, lệ rơi đầy mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro