Chương 7: Tính toán của Trưởng công chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay thời điểm Giang Cửu vui thích gặm gà quay, bên trong cung điện đèn đuốc sáng trưng. Một thân ảnh nử tử vàng nhạt cung trang, xinh đẹp cao quý đoan chính ngồi cạnh bàn. Mà trên bàn, chính là tám bài thi.

Nếu Giang Cửu còn thanh tỉnh, hơn nữa đứng bên cạnh người này, sẽ phát hiện, bốn bài trong đó đều là của nàng. Theo thứ tự là ba bài khi thi hội và một bài trên đại điện hôm nay. Mà bốn bài còn lại cũng là của một người, người nọ không ai khác, chính là công tử thừa tướng, tân khoa trạng nguyên – Lý Hồng Vũ.

Nữ tử một tay chống cằm, một tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt dò xét qua lại giữa tám bài thi. Thời điểm thi hội, Sở quốc cũng áp dụng chế độ dấu tên, cho nên người chấm bài cũng không biết thí sinh là người phương nào. Làm như vậy, kết quả tự nhiên càng thêm chân thật, cho nên Giang Cửu một thư sinh nghèo rớt mồng tơi cũng đạt được danh tiếng ở hội nguyên.

Ngoài ba bài thi hội của Giang Cửu, những bài khác của nàng cũng nằm trong tay nữ tử. Mấy ngày nay thời gian rảnh rỗi, nàng sẽ lấy ra xem, càng xem càng cảm thấy người viết được văn chương thế này trong lòng hẳn rất khôn khéo.

Ngày ấy ngẫu nhiên xuất cung, đã sớm nhìn họa Giang Cửu một lần, đương nhiên nhận ra người đi tới đi lui trên đường lớn chính là nàng. Thưởng thức tài tuấn, nữ tử cũng vì duyên phận giữa hai người mà mừng rỡ, chỉ là nhìn người kia tâm sự nặng nề, tựa hồ là ưu phiền chuyện gì. Cho đến hôm nay, thấy bài thi thứ tư của nàng, xem như đã rõ.

Nguyên lai, người này cũng hiểu được thu liễm tài năng, giả ngu mà đối đãi người.

Vốn thấy nàng trẻ tuổi, hành văn lại thẳng thắng bộc lộ tài năng, nữ tử còn cho đây là thiếu niên trẻ tuổi ngông cuồng, không ngờ cũng là một người suy nghĩ thấu đáo.

Tựa như bài thi hôm nay, tuy rằng như trước ngôn từ sắc bén, lập luận rõ ràng, nhưng đã ít đi lời nói thông thấu, nhất châm kiến huyết*, bên trong câu chữ cũng thu liễm rất nhiều. Người khác có lẽ không phát hiện điều khác thường, vì đây cũng được xem như một kiệt tác văn chương. Thế nhưng sau khi nữ tử nhìn qua những thiên văn trước, mà không chỉ xem một lần, đương nhiên nhìn ra điểm khác biệt.

Cũng không vì nàng thu liễm mà xem thường, ngược lại nữ tử càng thêm thưởng thức vị này. Người có tài là một chuyện, có thể sống sót hay không lại là chuyện khác. Từ cổ chí kim tài ba dị sĩ trong thiên hạ không ít, nhiều người là vì bức bách, cuối cùng rơi vào thảm cảnh.

Đương kim hoàng thượng tuổi nhỏ, bên ngoài ngoại quốc nhìn chằm chằm, bên trong chư hầu rục rịch, tiểu hoàng đế muốn ngồi vững ngôi vị, cũng không phải chuyện dễ dàng. Cho nên nói thiên hạ này, thoạt nhìn cảnh thái bình ca múa chỉ là biểu hiện giả dối, kỳ thật phát sinh nội loạn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Thường nói loạn thế sinh anh hùng, cục diện như vậy tự nhiên không thể chỉ dựa vào một mình hoàng đế là có thể thu dọn được, mà lúc này đây, vai trò của trung thần, hiện thần ngày càng quan trọng.

Hiện thời thánh thượng cần, không phải một kẻ trung thần mọt sách chỉ biết diện lý thuyết suôn, hắn càng cần một kẻ linh hoạt, có thể trong loạn thế biết khôn giữ mình lại có thể ầm thầm trợ giúp tiểu hoàng đế. Mà tiểu hoàng đế cần, chính là nàng nên chọn.

Thi đình hôm nay tổng cộng có 300 cống sĩ, mà 300 bài thi số lượng cũng không nhỏ, lúc ấy nàng không thể xem hết toàn bộ. Có một số trả lời chưa hoàn chỉnh, có một số số lượng từ không đủ, còn một số chữ viết không ngay ngắn, còn có bài chữ quá khó nhìn, đều bị loại trước tiên. Bài dư lại cũng không nhiều, tổng cộng chưa đến một trăm.

Lúc ấy là vì tiết kiệm thời gian, nhanh chóng tuyển ra tam giáp. Nhưng lúc sau, nàng đã đem toàn bộ ra nhìn một lần, từ trong đó tìm ra ít nhiều nhân tài. Bất quá sau khi xem hết bài thi của mọi người, nàng lại cảm thấy, vẫn chỉ có người kia tiểu hội nguyên đột nhiên hiểu được giả ngu... A, không, phải nói là tiểu thám hoa, là đáng giá nàng xem trọng nhất.

Bài thi của Lý Hồng Vũ nàng cũng xem qua, đúng là từ ngữ trau chuốt hoa lệ, giải thích đặc biệt, thế nhưng cách trạng nguyên vị vẫn còn một khoảng xa. Huống chi dựa vào xuất thân gia thế của hắn, nữ tử liền biết đây không phải người mình có thể dựa vào.

Nàng cần, là thế lực do chính mình và hoàng đế bồi dưỡng.

Bất tri bất giác lâm vào trầm tư, nữ tử nâng má suy nghĩ xuất thần, bên người mặc dù có thị nữ trông coi, nhưng không ai dám tiến lên quấy rầy suy nghĩ của chủ tử.

Chẳng qua nhìn sắc trời càng lúc càng tối, đã đến thời gian đi ngủ. Nghĩ đến ngày mai còn phải tảo triều, những cung nữ ở đây có chút nóng vội, muốn thỉnh chủ tử nghỉ ngơi. Nhưng dù có lòng, bọn họ cũng không có can đảm tiến lên lay tỉnh người đang lâm vào trạng thái thất thần kia.

Đúng lúc này, một thân ảnh nho nhỏ màu vàng bỗng nhiên xuất hiện. Nhóm cung nữ cả kinh, nghĩ như thế nào không nghe bẩm báo thánh thượng lại đột nhiên giá lâm, liền quỳ xuống muốn hành lễ hô vạn tuế.

Tiểu hoàng đế thấy vậy chỉ nhẹ nhàng vung tay, làm dấu im lặng, cho bọn họ miễn lễ. Các cung nữ nghe lời tiếp tục đứng vững, nhưng cả đại khí cũng không dám suyển một tiếng, chỉ biết nín thở tập trung tư tưởng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân giả làm tượng điều khắc.

Tiểu hoàng đế lén lút đến sau lưng nữ tử, vẻ mặt giả dạng đại nhân rột cuộc mang theo nét tươi cười nghịch ngợm trẻ con. Hắn lén vươn tay, sau đó nhanh chóng bịt kín mắt nữ tử, cũng không lên tiếng, chỉ trốn sau lưng nàng khúc khích cười.

Lúc này, nữ tử rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, khóe miệng hơi cong, mắt bị bịt kín cũng hiện lên mỉm cười: "Diên nhi, lại nghịch ngợm rồi, nơi này còn rất nhiều người đấy. Không có dáng vẻ hoàng đế gì cả."

Mặc dù trách cứ, nhưng bên trong giọng nói cũng là ý tứ cưng chiều. Tiểu Hoàng đế cười buông lỏng tay, nghiêng đầu, rất tự nhiên ngồi lên đùi nữ tử, toàn bộ thân thể đều úp vào lòng nàng.

Mãi đến khi ổn định trên đùi nàng, tiểu hoàng đế mới trừng đám cung nữ giả dạng tượng điều khắc bên kia, sau đó nói: "Cô cô yên tâm, không ai dám nói ra đâu. Bọn họ cũng không thấy gì hết, các ngươi nói đúng không a?"

Câu sau là nói với những cung nữ kia, lời của hoàng đế, đương nhiên không ai dám phản đối, cho nên bọn họ lập tức đồng thành đáp: "Hồi bệ hạ, nô tỳ cái gì cũng không thấy."

Tiểu hoàng đế quay đầu, đắc ý nhìn nữ tử, cũng chính là cô cô hắn, Trưởng công chúa, ý tứ trong mắt rõ ràng viết: "Xem đi, ta đã nói bọn hắn không thấy mà."

Trưởng công chúa cười cười, sờ đầu tiểu hài tử đang đắc ý, vung tay về phía những cung nữ kia. Cũng không biết những người kia làm sao nhìn thấy, tóm lại sau khi trưởng công chúa phất tay, một khắc sau liền đồng loạt lui ra ngoài.

Đợi cửa đại điện "Két.." một tiếng đóng lại, trưởng công chúa mới cúi đầu nhìn hài tử trong ngực, ý vị thâm trường nói: "Diên nhi phải nhớ kỹ, người thân là hoàng đế, nhất cử nhất động sau này đều có người chú ý. Bọn họ nói như thế nào, cũng chỉ là lời ngoài miệng nói trước mặt ngươi, sau lưng thế nào, ngươi cũng không thể biết."

Dừng một chút, trưởng công chúa ngẩng đầu, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nói với tiểu hoàng đế trong ngực, tựa hồ cũng là đang nói với chính mình: "Hoàng đế là người đứng trên đỉnh cao nhất thiên hạ này, là chúa tể vạn dặm giang sơn, nhưng hoàng đế cũng là người cô đơn nhất thiên hạ. Diên nhi, đệ muốn làm một minh quân tài đức sáng suốt, làm hoàng đế lưu danh muôn đời, điều đầu tiên phải học là cô độc."

Tiểu hoàng đế không rõ ràng lắm, mở to mắt, ngẩng đầu nhìn chiếc cằm thon của trưởng công chúa: "Tại sao vậy?"

Trưởng công chúa như có như không thở dài nói: "Vô tình nhất là bậc đế vương. Diên nhi phải nhớ kỹ, ở nơi hoàng cung này, ở nơi triều đình này, đối bất kỳ người nào cũng chỉ tin ba phần lời nói, không thể dụng hết tâm. Thế nhân luôn vì lợi mà đến, vì ích mà đi, không có người nào sẽ vĩnh viễn trung thành vô điều kiện với đệ."

Tiểu Hoàng đế như có điều suy nghĩ gật đầu, không hỏi nhiều hơn nữa. Suy nghĩ một chút, cúi đầu nhìn mấy bài thi trên bàn, đưa tay lấy tới, vừa nhìn lại là bài thi đình của Giang Cửu: "Di, Cô cô vẫn còn xem cái này?"

Trưởng công chúa liếc mắt qua bài thi trong tay, khóe miệng khẽ nhếch: "Diên nhi, có lẽ, chúng ta nên bắt đầu vì đệ bồi dưỡng một thế lực mới rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro