Chương 13: Tiểu hoàng đế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi chính là Thám hoa năm nay?" Từ thư phòng đi ra, tiểu hoàng đế phất phất tay cho người bên cạnh lui ra. Hắn dùng gương mặt nhỏ nhắn đánh giá Giang Cửu, ra vẻ trầm ổn, nhưng thanh âm mang theo âm điệu trong veo của hài tử.

"Vi thần Giang Cửu, đúng là Thám hoa năm nay." Giang Cửu bộ dáng ngoan ngoãn trầm giọng đáp. Bởi vì lúc trước thi đình đã thấy qua, cho nên đối với tiểu hoàng đế, nàng thật sự không có quá nhiều kinh sợ.

Tiểu Hoàng đế gật gật đầu, lại nhìn chằm chằm Giang Cửu hồi lâu, sau đó nghiêng đầu, tự thân rời đi.

Giang Cửu nháy mắt mấy cái, không hiểu gì cả, chỉ thấy tiểu hoàng đế quay đầu lại nhìn nàng một cái. Cái này không cần nói Giang Cửu cũng biết, là muốn nàng theo sau.

Đặc quyền giai cấp, bên người vĩnh viễn không thiếu người. Ở hiện đại còn có vệ sĩ, trợ lý gì gì đó, còn ở cổ đại, đặc biệt bên người Hoàng đế, càng không cần phải nói rồi.

Vì vậy Giang Cửu vừa cất bước theo tiểu hoàng đế, sau lưng trùng trùng điệp điệp một đám người nối đuôi. Cứ vậy, từ phòng nghe giảng, đoàn người theo sau tiểu hoàng đế trực tiếp đến ngự thư phòng.

Đừng nhìn phòng nghe giảng và ngự thư phòng chỉ cách nhau một số, trên thực tế khoảng cách lại là một trời một vực – phía trước chính là khu vực dành cho con em hoàng thất đọc sách, phía sau mới thực sự là trung tâm quyền lực của Sở quốc. Tất nhiên, với tình hình hiện tại hoàng đế vẫn chưa tự mình chấp chính, ngự thư phòng hơn phân nữa chỉ còn là biểu tượng, không thật sự được xem như trung tâm quyền lực.

Hiểu được thân phận thư đồng kỳ thật chính là cố vấn riêng của Hoàng đế, mà đi làm ngày đầu tiên đã bị Hoàng đế dẫn tới ngự thư phòng, thật là ngoài dự kiến của Giang Cửu.

Ta mới đi làm ngày đầu tiên a, Hoàng đế bệ hạ ngài có cần tín nhiệm ta vậy không?!

Đối với việc vừa vào cung đã bị tiểu hoàng đế dẫn tới ngự thư phòng, một chút Giang Cửu cũng không cao hứng nổi. Đừng nói hành động này của tiểu hoàng đế có phải cố ý thăm dò không, cho dù là thật lòng tín nhiệm, người này chính là trung tâm quyền lực của Sở quốc, nàng tránh còn không kịp đây. Dù sao đối với một người lấy ăn không chờ chết làm mục tiêu cả đời mà nói, tranh quyền đoạt lợi gì đó, Giang Cửu thiệt tình chơi không nổi a.

Trong lòng ai oán mắng ầm lên, trên mặt vẫn như trước duy trì vw3 mặt nghiêm trang, ngay cả những người trong nội cung cũng không nhìn ra điểm gì bất ổn. Không thể không nói, đây cũng xem như một loại bản lĩnh của Giang Cửu.

Một đường theo tiểu hoàng đế đến cửa ngự thư phòng, người phía sau tự giác phân ra bốn phía đứng hầu, cũng không ai có ý muốn vào với tiểu hoàng đế.

Giang Cửu đứng trước cửa đo dự hồi lâu, thấy bước chân tiểu hoàng đế liên tục, không quay đầu lại nhìn, quyết định vẫn nên đi theo. Cũng may thị vệ không có ý ngăn cản, xem ra nàng đoán không sai.

Tiến đến cửa chính ngự thư phòng, đập vào mắt Giang Cửu chính là một cái thư án rất lớn đặt ngay giữa gian phòng. Bên trên thư án phủ vải màu vàng, chói lọi tuyên bố thân phận chủ nhân. Đương nhiên thư án cũng không phải trọng điểm, mắt Giang Cửu rơi vào mấy chồng tấu chương, cao chừng nữa thân người đang bày kín trên bàn.

Má ơi, đây không phải công văn hoàng đế cần xử lý chứ? Tiểu hoàng đế có lẽ vẫn chưa đến mươi tuổi a, đây là lạm dụng lao động trẻ em sao!!!

Hai mắt Giang Cửu trừng lớn, hiển nhiên đã bị đống tấu chương như núi trước mắt dọa ngất. Đây là tiểu hoàng đế còn chưa tự mình chấp chính, nếu đợi đến khi hắn chính thức chấp chính e là...

Trong lòng bỗng nhiên tràn ngập cảm giác đồng cảm. Có được càng nhiều, trả giá càng cao – cây nhục đâu khấu quả nhiên không dễ ăn như vậy, tổ yến, vây cá này kia lại càng không phải dễ nuốt a. Hóa ra hoàng đế oai danh tứ phương, chính là nghề khổ cực nhất thiên hạ.

Trong lòng yên lặng hướng vị lao động trẻ em phai hy sinh vì công tác tuôn một phén nước mắt đồng tình.

Giang Cửu đi theo tiểu hoàng đế tiến vào ngự thư phòng, mà bên trong, ngoại trừ tiểu hoàng đế và Giang Cửu, cũng chỉ có một thái giám đang sửa sang lại tấu chương, giờ phút này hắn đang ngoan ngoan ngoãn đứng một bên.

Tiểu hoàng đế vẫy vẫy tay, tên thái giám liền ngoan ngoãn khom người lui xuống. Giang Cửu nhíu mày, càng không hiểu rốt cuộc tiểu hoàng đế muốn làm gì.

Sư thật chứng minh, tiểu hoàng đế không muốn làm gì cả. Hắn từ từ đi đến sau thư án, leo lên Long ỷ tương đối cao so với hắn, sau đó liền không coi ai ra gì mở tấu chương ra xem.

Đứng bên cạnh thư án hồi lâu, Giang Cửu một mực chờ chỉ thị của tiểu hoàng đế, mà từ đầu tới cuối, ngay cả cái liếc mắt tiểu hoàng đế cũng không cho nàng, dường như đã quên trong ngự thư phòng còn một người như nàng tồn tại.

Từ hiện đại xuyên đến cổ đại, kỳ thực Giang Cửu cũng không phải một người an phận, ít nhất đối với những cổ nhân suốt ngày nơm nớp lo sợ hoàng quyền, nàng là không đủ an phận. Đứng cạnh thư án hồi lâu, Giang Cửu càng lúc càng chán, cho nên mắt thoáng nhìn, liền thấy tất cả nội dung tấu chương trong tay tiểu hoàng đế.

Không thể nghi ngờ, hành động này của Giang Cửu là đại nghịch bất đạo, phạm vào tử tội. Nhưng không biết tiểu hoàng đế là cố ý cho qua, hay vẫn chưa chú ý đến gia hỏa không an phận bên người, tóm lại Giang Cửu đã liếc mắt nhìn vài tấu chương, mà tiểu hoàng đế không có chút phản ứng.

Từng quyển tấu chương được xem qua, Giang Cửu chám đến mí mắt bắt đầu dánh nhau.

Không tự mình chấp chính quả nhiên không thể hiểu, tấu chương trong tay tiểu hoàng đế không phải chút chuyện cỏn con lông gà vỏ tỏi, thì chính là thư chào hỏi của quan viên các nơi. Nhìn hồi lâu Giang Cửu cũng không phát hiện chuyện gì đặc biệt, lúc đầu còn thấy mới mẻ, về sau thật sự cảm thấy thật vô nghĩa.

"Ọt ọt..." Một tiếng vang quen thuộc truyền đến, Giang Cửu vốn đang mơ màng lập tức mở mắt ra. Nàng theo bản năng nhìn nhìn phía ngoài phòng, tuy không thấy rõ sắc trời, nhưng xem bóng ngắn ngủn dưới đất cũng không khó đoán, hiện tại hẳn là qua buổi trưa rồi.

Thật đói a. Sáng sớm chỉ ăn chút điểm tâm, đến giờ còn chưa có gì vào bụng. Nàng theo bản năng đưa tay nhấn lên bụng một cái, quay đầu mới phát hiện, tiểu hoàng đế bên cạnh vốn chuyên tâm xe tấu chương chẳng biết lúc nào đã nghiêng đầu nhìn nàng chằm chằm.

Bên trong ngự thư phòng trừ thư án rộng lớn trước mặt, xung quanh còn có mười mấy giá sách rất to, nhưng những thứ này so với một cái phòng lớn như vậy, cũng không coi là nhiều, cho nên nói kỳ thực ngự thư phòng vô cùng trống trải.

Đồ vật trong phóng quá nhiều sẽ có vẻ chật chội, nhưng nếu trống trải quá mức cũng không phải chuyện gì tốt. Nói thí dụ như âm thanh vừa rồi, vốn không tính lớn, nhưng ở nơi ngự thư phòng trống trải này tựa hồ nghe rất rõ ràng, ít nhất tiểu hoàng đế cách nàng gần nhất, hiển nhiên đã nghe được.

Đôi mắt tiểu hoàng đế đen nhánh sáng ngời, hoặc có thể vì nguyên nhân tuổi còn nhỏ, vẫn chưa có khả năng sắc bén nhìn thấu nhân tâm. Nhưng mà dù vậy, bị một đôi mắt sáng ngời như vậy nhìn chằm chằm, bên tai Giang Cửu vẫn không nhịn được hơi đỏ lên.

Ni mã, thật là mất thể diện! Trong lòng Giang Cửu lặng lẽ lệ rơi đầy mặt. Tất nhiên đối với đầu sỏ hại nàng không thể ăn cơm đúng giờ trước mặt, trong lòng nàng càng thêm oán niệm.

"Ọt ọt..." bụng lại không chịu thua kém kêu lên, rốt cuộc Giang Cửu nhịn không được sắc mặt bạo hồng.

"Khụ... khụ..." Tiểu hoàng đế giả vờ ho khan hai tiếng, không thể gây hiệu quả giảm bớt lúng túng, bộ dáng kia thật ra ngoài ý muốn làm người ta cảm thấy có chút buồn cười.

Tiện tay đem tấu chương chào hỏi ném qua một bên, đừng nói Giang Cửu, hắn suốt ngày xem những thứ nói nhảm này, kỳ thực cũng chán ngấy rồi. Vứt bỏ tấu chương, tiểu hoàng đế nhảy từ trên ghế rồng xuống, cũng không nói nhiều, trực tiếp kêu thái giám đem đồ ăn trưa lên.

Ngự thiện gì đó quả nhiên không phải mấy tửu lâu bán thức ăn bên ngoài có thể so sánh. Giang đại nhân gần đây vừa trải qua cuộc sống có thịt lập tức vui vẻ, bất chấp oán niệm trong lòng, ném lo sợ cùng hoàng thượng ăn cơm lên chín tầng mây. Tiểu hoàng đế vừa giơ đũa, thức ăn trên bàn lập tức bị Giang Cửu càn quét.

Tiểu hoàng đế trừng mắt nhìn Giang Cửu ăn đến hoan hỉ, lại quên nàng đang thất lễ. Nói thật, nếu hắn muốn so đo truy cứu, hôm nay tiểu thám hoa không biết đã bao nhiêu lần vượt qua cả thất lễ.

Tiểu hoàng đế buông đũa trong tay xuống, trong lòng yên lặng tự nói với mình: Cô cô xem trọng ngươi, nhất định ngươi có chỗ hơn người, cho nên những thứ thất lễ này, vẫn là không nên so đo.

Tất nhiên, trước mắt xem ra, người này kỳ thật cũng rất thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro