Chương 14: Công chúa điện hạ, người đã hiểu lầm!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Công chúa điện hạ người đã hiểu lầm

Ăn uống no đủ, kỳ thực điều động công tác làm thư đồng gì đó, giống như cũng không phải làm người ta xoắn xuýt lắm. Tối thiểu qua bữa tiệc này, Giang Cửu đã bị ngự trù của tiểu hoàng đế hoàn toàn chinh phục.

Nhìn Giang Cửu rốt cuộc buông đũa xuống, tiểu hoàng đế từ lúc bắt đầu trợn mắt há mồm đến giờ xem như đã trấn định. Lúc này kịp thời hỏi một câu: "Giang đại nhân đã ăn no rồi?"

Trong mắt người ham ăn, vĩnh viễn không có gì quan trọng hơn đồ ăn. Cho nên hiển nhiên, trước khi tiểu hoàng đế lên tiếng, trong mắt Giang Cửu chỉ có các món đồ ăn tinh xảo, cơ bản không để ý đến bên cạnh còn có người. Lúc này ăn uống no đủ rồi, lại đột nhiên nghe tiểu hoàng đế lên tiếng, nàng bất tri bất giác bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Chứng kiến Giang Cửu thoáng chốc cứng đờ thân thể, ánh mắt tiểu hoàng đế hơi híp lại, mang theo chút đắc ý vì thực hiện được trò đùa dai.

Nhưng mà Giang Cửu và những người sinh trưởng ở cổ đại so ra vẫn rất khác nhau, cho dù đối mặt với hoàng đế, nàng cũng thiếu đi chút kính sợ. Cho nên vừa rồi tuy khẩn trương, nàng vẫn không quên vụng trộm quan sát vẻ mặt của tiểu hoàng đế, vì vậy một màn cười trộm đã bị nàng thu vào mắt, trong lòng cũng buôn xuống vài phần.

Trong lòng nắm chắc, Giang Cửu thả lỏng thân thể, không đợi tiểu hoàng đế lên tiếng, nàng liền cười tủm tỉm trả lời: "Đúng vậy a, bệ hạ thật hạnh phúc, vi thần cũng là dính hào quang của bệ hạ nên mới có phúc phần này."

Ăn một bữa cơm đã hạnh phúc?! Tiểu hoàng đế cảm thấy không thể hiểu nổi. Cũng không biết có phải hay không là vì Giang Cửu ở trước mặt hắn không chút nào bận tâm, sảng khoái ăn uống, nên hắn ngoài ý muốn cảm thấy thả lỏng, lúc này hắn cũng không để ý nhếch miệng, khinh thường nói: "Bất quá chỉ là một bữa cơm, Giang đại nhân có phải nói quá rồi không?"

Hiển nhiên, giờ phút này thả lỏng tâm tình không chỉ có mỗi tiểu hoàng đế. Mặc dù trước mặt là kẻ thống trị cả vương triều Sở quốc, nắm trong tay quyền sinh sát, nhưng đối mặt với tiểu hài nhi tốt tính như vậy, Giang Cửu cũng không cách nào khẩn trương. Cho nên nghe tiểu hoàng đế nói vậy, nàng lập tức phản bác: "Nhân sinh trên đời chẳng phải vì hai chữ ăn uống sao. Hiện tại thiên hạ này người không có cơm ăn còn rất nhiều, có thể ăn được một bữa ngon như vậy, còn gì không thỏa mãn?"

Tiểu hoàng đế nghe xong không vui, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu liền nghiêm túc hẳn lên: "Ngươi nói càn! Phụ hoàng khi còn sống rất chăm lo việc nước, truyền đến tay trẫm lại có hiền thần trợ giúp, thiên hạ hiện giờ thái bình thịnh thế, trăm họ an cư lạc nghiệp, lấy đâu ra người không có cơm ăn?!"

Tuy rằng tiểu hoàng đế nghiêm mặt, dáng vẻ sinh khí phẫn nộ, nhưng ở trong mắt Giang Cửu vẫn thập phần đáng yêu. Nói chung nữ hài tử đối với các tiểu hài nhi lớn lên manh manh đều rất yêu thích, Giang Cửu cũng không ngoại lệ. Cho nên nàng không có bị tiểu hoàng đế tức giận hù dọa, cũng không có vì tiểu hoàng đế phản bác mà tức giận, chỉ lắc đầu nói: "Cái gọi là trời cao hoàng đế xa. Có lẽ những nơi bệ hạ thấy, cùng những nơi vi thần thấy cách nhau vạn dặm a."

Tiểu hoàng đế trừng mắt, vẫn không chịu tin tưởng. Suy nghĩ một chút, tựa hồ trong nhất thời không biết nên phản bác thế nào cho phải, liền quệt miệng đem cô cô nhà mình bán rẻ: "Trẫm không ra khỏi cung được, nhìn không tới dân chúng Sở quốc như thế nào. Nhưng cô cô của trẫm, Tấn Dương trưởng công chúa thường xuyên cải trang vi hành, sao không thấy cô cô nói với trẫm có người không có cơm ăn chứ?"

Chính là vị văn võ song toàn khuynh quốc khuynh thành hoàn hảo vô khuyết Trưởng công chúa điện hạ trong truyền thuyết đó sao?

Nhất thời Giang Cửu có chút hoảng thần, trong đầu liền hiện ra một khuôn mặt lung linh tuyệt mỹ. Bất quá nàng lập tức lắc đầu, yên lặng đem gương mặt đó áp chế xuống đáy lòng: "Kinh thành là nơi dưới chân thiên tử, giàu có đông đúc không phải các nơi khác có thể so được, trăm họ an cư lạc nghiệp cũng là chuyện bình thường." Nói xong dừng một chút, lại bỏ thêm một câu: "Vi thần trẻ tuổi, đi qua không nhiều nơi, việc đời gặp qua cũng ít. Những thứ khác vi thần không nói, chỉ nói lúc trước vi thần quyết định tham gia khoa cử này, cũng không phải là vì được một bữa ăn no sao."

Có lẽ tiểu hoàng đế không ngờ Giang Cửu sẽ nói như thế, nghe xong ngẩn người, trong nhất thời không nói thêm gì nữa.

Giang Cửu thấy thế cũng không lên tiếng, chỉ tiếp nhận trà cung nữ đưa đến, nhẹ nhàng nhấp một miếng, đem dầu mỡ sau khi ăn xong áp chế xuống.

Sau khi ăn uống no đủ mỗ ham ăn nào đó đặc biệt thả lỏng tâm tình, ăn ngay nói thật không hề cố kỵ, nhưng những lời này vô luận hiện giờ nghe vào tai hoàng đế, hay về sau thông qua đủ loại con đường truyền đến tai những người khác, đại khái cũng không ai tin tưởng – cho dù Giang Cửu xuất thân hàn môn ai ai cũng biết, nhưng đã là người đọc sách, dù thế nào cũng không thể tệ đến mức cơm cũng không có mà ăn.

Quả nhiên, buổi chiều ám vệ đến báo cáo hành trình một ngày của Giang Cửu cho Sở Thiều nghe, trong đó tất nhiên không thể thiếu những lời Giang Cửu nói với tiểu hoàng đế sau khi ăn xong. Bất quá vị đỉnh đỉnh đại danh Trưởng công chúa điện hạ nghe xong cũng chỉ cười cười, hoàn toàn không tin tưởng, còn ở trong lòng giúp Giang Cửu tìm một lời giải thích hợp với thân phận lương sư lương thần* - nàng đây là đang nhắc nhở hoàng đế dân dĩ thực vi thiên*, mà hiện nay Sở quốc vẫn còn chưa đạt đến tình trạng dân chúng có thể cơm áo không lo.(Lương sư lương thần: Thấy tốt, thần tử tốt. Dân dĩ thực vi thiên: dân xem cái ăn là quan trọng nhất)

Không thể không nói, công năng của người thông minh là vô cùng lớn, nhưng hiểu lầm cũng sẽ không ngừng chồng chất. Có người sẽ vì một vài hiểu lầm mạc danh kỳ diệu mà lâm vào đường cùng hết đường chối cãi, còn có một số người lại bởi vì những hiểu lầm mạc danh kỳ diệu này mà đối với người khác trong lòng không ngừng tô điểm, càng tô càng đẹp.

Chỉ là không biết, nếu có một ngày Trưởng công chúa điện hạ thật sự biết rõ bản chất ham ăn của người nào đó, sẽ có biểu hiện như thế nào? Nghĩ hẳn là đối với phán đoán hôm nay của mình hối hận không thôi a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro