CHƯƠNG 3: SỰ BẤT NGỜ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng thì ngày sinh nhật của tôi cũng tới nhưng.... đúng như tôi suy đoán, chẳng có một bữa tiệc hoành tráng, bạn bè hay bất cứ thứ gì ở đây cả! Tất cả mọi thứ xung quanh ngôi nhà đều yên lặng đến lạ thường. Thấy bất an, tôi cất tiếng gọi ba mẹ và anh trai mình trong bầu ko khí yên ắng này... Nhưng chẳng có một tiếng gọi nào đáp lại tôi. Chẳng lẽ mọi người đều đi ra ngoài hết cả rồi?! Ko đúng, hôm nay là Chủ Nhật thông thường cả gia đình mình đều ở nhà nghỉ ngơi sau công việc mà?!!- Tôi ngẩn người bàng hoàng.

Đến nửa ngày, tôi ngồi xuống một góc tường bật khóc, run rẫy và sợ hãi vì mọi người đột nhiên biến mất một cách khó hiểu, tưởng như trong nhà có chứa một con quái vật tàn ác, bắt cóc hết tất cả mọi người trong nhà chỉ trừ tôi!.

Trong khung cảnh u ám, ghê sợ này mà tôi đang cảm thấy thì bỗng nhiên....

Có những tiếng bước chân lại gần tôi... Cộp―Cộp―Cộp....Càng lúc càng gần... khiến tôi thêm hãi hùng và run sợ. Tôi ôm chân thu mình lại, cuối đầu xuống đất để hy vọng rằng mình sẽ ko nhìn thấy những khuôn mặt đáng sợ đó đang tiến gần tới đây.. Và khi đã tiến gần, thì những bước chân đáng sợ đó dường như đang ngừng lạI, những giọng nói bắt đầu thều thào...

Và..

....

....

♫♪ HAPPY BIRTHDAY TO YOU, HAPPY BIRTHDAY TO YOU, HAPPY BIRTHDAY~ ~ HAPPY BIRHDAY TO YOU~ ~ ♫

" CHÚC MỪNG SINH NHẬT CON GÁI NHÀ CHÚNG TA" (đồng thanh)

~TOE―TOE―TOE~ (tiếng kèn)

Chuyện gì đang xảy ra thế này?!!! Tôi ngẩng mặt lên và cảnh tượng hiện ra trước mắt tôi.... là những nụ cười rạng rỡ chứ ko phải là những khuôn mặt đáng sợ như tôi đang mường tưởng...

Những nụ cười ấy bắt đầu xua tan đi nỗi sợ hãi trong lòng tôi... Và bây giờ tôi như đang hạnh phúc... Hạnh phúc ấy ko giống như cái 'hạnh phúc' khi đang ăn cái bánh bao nhân thịt thơm ngon ấy, mà là cái hạnh phúc ko từ nào có thể diễn tả nổi!

Ngay bây giờ đây...Ba...Mẹ...Anh.. trai...đang đứng ở trước mặt của tôi. Khi ấy tôi đã thản thốt bất ngờ và chỉ muốn kêu lên rằng: "Tạ Ơn Chúa" chắc chắn rằng họ ko bị con quái vật nào bắt đi cả!

...

Lúc ấy, anh trai và ba đang đội chiếc nón hình tròn xoay, tay cầm kèn (nón mà mọi người hay đội trong các bữa tiệc sinh nhật, giống hình chóp đều) còn mẹ tôi tay cầm chiếc bánh sinh nhật màu trắng, phía trên có khắc tên và ngày sinh tôi ở đó và còn những cánh hoa màu hồng rực rỡ bằng kem ấy,..!!

Mặc dù hôm nay ko có bạn bè hay party hoành tráng, mà chỉ là một bữa tiệc gia đình đơn giản, ấm cúng và hạnh phúc.

Ngay lúc đó tôi như muốn bật khóc... Nhưng ko thể để họ lo lắng thêm lần nào nữa.

" Hôm nay cả gia đình ta phải thức dậy sớm để chuẩn bị cho con những thứ này đấy!!"- Ba tôi mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

Tôi cũng mỉm cười và cúi đầu.

" Con nhỏ này hôm nay mém khóc lun kìa mẹ.. Xíu nữa lên phòng anh mày tặng cho mày cái này hay lém"- Ông anh vẻ mặt tinh nghịch, nham hiểm cười nói.

" Thôi nào, chúng ta cùng bắt đầu bữa tiệc nào!!" còn mẹ tôi thì hào hứng, vui vẻ và hạnh phúc.

Bữa tiệc bắt đầu với những tiếng nói, tiếng cười hạnh phúc vang rộng ra cả khu phố yên ắng.... Bỗng trở nên nhộn nhịp hơn hẳn.

Trong bữa tiệc chúng tôi cùng nhau vui đùa, hát karaoke, cùng cắt bánh sinh nhật và thưởng thức chúng,...

Và bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc... Đột nhiên, ba tôi đi vào phòng ko biết là đang lấy thứ gì đó. Sau một hồi, ông đi ra, trên tay cầm một chiếc vòng màu nâu và mỉm cười với tôi.

" Con có nhớ chiếc vòng này ko? Nó là chiếc vòng mà hồi trước ba tặng cho anh trai con. Và bây giớ con cũng sẽ có một cái luôn nhé!"

Khi tôi nghe câu ấy thì sung sướng, nhảy cẫng lên, vì từ trước đến giờ tôi luôn ao ước có cái vòng "phiên dịch" này.

Lúc ấy, tôi liếc nhìn ông anh mình, như kiểu: Bà đây cũng đã có vòng đấy nhá, ko phải một mình cưng đâu!!.... Cũng hiểu dc ý của tôi, hắn "Hứ" lên một cái làm tôi thích thú và hả hê trong lòng vì đã có nhiều lúc tôi muốn trả thù hắn lắm!

Xong việc, tôi lên phòng chờ món quà của ông anh tôi... Mở cửa, tôi thấy hắn loay hoay ko bik là đang làm gì?..... Đột nhiên, hắn quay lại làm tôi giật bắn cả mình!

"Đây là cái tai nghe anh mày tặng mày đó, nhớ giữ gìn cẩn thận nhá!"- biểu cảm vui tươi, hí hửng và bắt đầu nham hiểm, hắn nói:

"Anh còn có món quà tặng mày nữa đó! Xuống đây!"- Hắn kéo vội tay tôi đi xuống cầu thang, đi qua 2 căn phòng của ba mẹ để nhắm thẳng vào căn phòng cuối dãy kia.... Nhưng khoan đã! Hình như căn phòng cuối dãy là...

...

PHÒNG NGHIÊN CỨU CỦA BA!!

--To Be Countinue—


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro