Chương 23:Thuốc nổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Mạc Hàn giật mình, quan sát kỹ thấy Đới Manh hình như không chú ý đến cô, cảm giác nguy hiểm cũng dần biến mất. Mạc Hàn nhíu mày, cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chắc không đến nỗi nằm trong tầm ngắm của Đới lão đại. Mặc dù cô từng ăn trộm đồ của cô ta, nhưng vào lúc này, cô cảm thấy việc chạy trốn đến chân trời góc bể, bị Đới Gia truy đuổi còn tốt hơn suốt ngày đi theo cô ta và có nguy cơ mất mạng bất cứ lúc nào.

   Ý nghĩ đó khiến Mạc Hàn trở nên kiên định. Cô bước vội về phía một cánh cửa. Mạc Hàn sờ tay vào ổ khóa, vài giây sau cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Do bên trong toàn những nhân vật quan trọng, lại bàn cuộc mua bán lớn nên khi các lớp cửa khóa lại, bên trong không có người canh gác. Tất cả đám thuộc hạ đều đợi ở phía ngoài cùng. Do đó, Mạc Hàn mới dễ dàng bỏ đi.

   "Đã chuẩn bị xong chưa?"

   Mạc Hàn đứng bên cạnh cửa sổ ở lớp cửa thứ hai. Do cô không thể nghênh ngang đi ra khỏi cửa chính nên cửa sổ là một đường thoát thân an toàn. Chỉ không ngờ có người ở bên ngoài cửa sổ. Mạc Hàn vội nép vào bức tường cạnh cửa sổ.

   "Chuẩn bị xong rồi. Đám ở ngoài đều bị cách mấy lớp cửa. Số thuốc nổ này đủ để tất cả những người bên trong thăng thiên. Hoho".

   "Hừ, một lũ đáng chết. Địa bàn của chúng ta sao có thể để người ngoài đến làm chủ. Đới Gia hống hách ở châu Âu còn chưa đủ sao mà dám chạy đến Đông Nam Á tranh cướp địa bàn với chúng ta. Hừ, lần này cho hắn một đi không về". Bên ngoài vang lên giọng nói trầm thấp, chứa đựng sự phẫn nộ và căm giận tột cùng.

   "Đại ca, nói nhỏ thôi. Nơi này tuy không có ai, nhưng cũng không thể coi thường người của Đới Gia. Thế lực của mấy lão già kia càng không thể xem nhẹ. Lần này chúng ta động đến nhiều người nên phải hết sức thận trọng".

   "Tao biết rồi, chú mày thông báo cho anh em, mười phút sau tao sẽ đưa bọn chúng xuống địa ngục. Đóng hết cửa sổ và cửa ra vào ở đây chưa? Tao không muốn để một tên nào thoát chết".

   "Đại ca, khách sạn này là địa bàn của chúng ta. Hai lớp cửa ngoài cùng sử dụng khóa chết. Chúng không ra được đâu. Đi thôi, em đã bố trí xong khối thuốc nổ cuối cùng rồi. Chúng ta mau rời khỏi nơi này đi".

   Nghe đến đây, sắc mặt Mạc Hàn trắng bệch. Thấy tiếng bước chân mỗi lúc một xa, cô trèo lên cửa sổ nhìn ra ngoài. Cửa sổ này dùng khóa chết, nhưng không thể gây khó dễ cho cô. Mạc Hàn ngó xuống bên dưới, thấy buộc một khối thuốc nổ loại hình mới. Một lần khi cô đi ăn trộm đồ đồng thời Thanh, két bảo hiểm của đối phương quá kiên cố nên Mạc Hàn buộc phải dùng đến thuốc nổ. Vì vậy, cô mới biết loại thuốc nổ hẹn giờ này.

   Mạc Hàn bất giác cau mày. Lúc đi vào cô đã quan sát kỹ lưỡng, chỉ có cửa sổ này là gần mặt đất nhất, lại sử dụng ổ khóa nên cô mới chọn cửa sổ này để thoát thân.Ổ khóa này tất nhiên không thể gây khó khăn cho một siêu trộm như Mạc Hàn. Khóe miệng cô nhếch lên thành nụ cười. Gặp phải cô, mấy thứ đồ chơi này chỉ bày cho đẹp mà thôi. Mạc Hàn giơ tay định mở khóa.

   Vừa chạm vào ổ khóa, Mạc Hàn đột nhiên rút tay lại, đưa mắt nhìn về phía Đới Manh. Đới Gia đối xử với cô cũng không tồi. Tuy cô bị ép làm đầy tớ của Đới Manh, nhưng với tính cách máu lạnh của cô ta, không giết cô là phúc đức lắm rồi. Hơn nữa, do cô ăn trộm đồ của cô ta trước, nên mới bị rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay. Trên thực tế, Đới Gia chẳng có lỗi gì với cô.

   Mạc Hàn tuy là một người tự do thích làm theo ý mình, nhưng không có nghĩa là cô vô tình vô nghĩa. Người khác đối xử tốt với cô, cô cũng sẽ đối xử tốt với họ. Nghĩ đi nghĩ lại, Mạc Hàn thấy mình còn mắc nợ Đới Manh. Thôi được, coi như lần này cô trả món nợ ăn trộm đồ cho cô ta. Nghĩ đến đây, Mạc Hàn liền quay người chạy một mạch về phòng hội nghị.

   Cánh cửa kính chống đạn rất dày, Mạc Hàn đập mạnh thế nào cũng không phát ra tiếng động. Mạc Hàn lo lắng vẫy tay với Đới Manh. Đáng chết thật, lúc cần nhìn thì cô ta không nhìn thấy, lúc không cần nhìn lại chẳng qua nổi mắt cô ta. Mạc Hàn thấy Đới Manh không có bất cứ phản ứng nào. Cô cuống lên vừa đá chân vào cửa vừa giơ tay vẫy.

   Đới Manh đang cúi xuống xem tài liệu gì đó. Không biết có phải do thần giao cách cảm, cô ta từ từ ngẩng đầu đưa mắt về phía Mạc Hàn. Thấy bộ dạng hốt hoảng của Mạc Hàn, ánh mắt cô ta vụt qua một tia khác lạ. Đới Manh liền quay sang Lưu Khiết: "Mở cửa".

   Cửa vừa mở, Mạc Hàn chạy vội đến phía trước Đới Manh. Khuốc thuốc phát nổ sau mười phút, giờ chỉ còn lại bảy phút, đúng là nóng ruột chết đi được.

   "Có chuyện gì?" Đới Manh lạnh lùng nhìn Mạc Hàn.

   Mạc Hàn đảo mắt một vòng quanh đám xã hội đen Đông Nam Á rồi chạy thẳng đến bên Đới Manh, cúi người nói thì thầm vào tai cô ta. Cô không phải ngốc đến nỗi thông báo sự việc ngay trước mặt đám xã hội đen. Mấy người này đều là ông trùm tung hoành tứ hải. Gặp phải tình huống sinh tử chắc họ cũng chẳng cần giữ phép lịch sự. Đới Manh là người ngoài, thế lực vẫn chưa được củng cố, thế nào cũng chịu thiệt. Vì vậy, Mạc Hàn mới quyết định chỉ nói riêng với Đới Manh, để cô ta tự giải quyết.

   Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, đám đại ca xã hội đen ngồi xung quanh bất giác đưa mắt nhìn nhau. Giang hồ ai cũng biết Đới Manh nổi tiếng máu lạnh vô tình, bình thường tuyệt đối không cho phép người nào lại gần. Vậy mà bây giờ, cô ta và cô gái ở tư thế thân mật, hai người gần như không có khoảng cách.

   Mạc Hàn báo cáo xong, sắc mặt Đới Manh trầm ngâm hẳn. Cô ta không truy hỏi chuyện này là thật hay giả, lập tức đứng dậy, vòng tay qua thắt lưng Mạc Hàn, cất giọng sắc lạnh: "Đi thôi".

   Thấy Đới Manh rời khỏi vị trí, Triệu Việt và Lưu Khiết không nói một lời nào liền đi theo Đới Manh. Đám đại ca xã hội đen còn lại mắt tròn mắt dẹt. Sau khi qua cơn ngạc nhiên, họ liền đứng dậy bước theo Đới Manh. Họ ra giang hồ nhiều năm, có thể suy đoán ngay, nhất định xảy ra chuyện gì Đới Gia mới đột ngột bỏ đi vào lúc này.

Đới Manh ôm eo Mạc Hàn đưa cô đi về phía trước. Cô sốt ruột lên tiếng "Nhanh lên, chỉ còn ba phút nữa thôi". Ở tình huống gấp rút này chạy sẽ nhanh hơn đi bộ. Do đó, Mạc Hàn kéo tay Đới Manh định chạy về phía cửa lớn. Đới Manh tối sầm mặt, bao nhiêu năm tung hoành trên giang hồ, không có chuyện gì khiến cô ta mất đi sự trấn tĩnh. Bỏ chạy ư? Cô ta vẫn chưa thảm đến mức đó.

   Mạc Hàn đã không kéo nổi Đới Manh thì chớ, cô còn bị bàn tay to lớn của cô ta giữ chặt người. Cô ta cất giọng thâm trầm bên tai cô: "Sợ gì chứ, có tôi ở đây". Nói xong, cô ta sải từng bước dài đưa cô về đi phía cửa. Ở tình huống này Đới Manh vẫn còn giữ phong độ, không biết là hắn quá tự tin hay quá cao ngạo?

   "Cô gái kia, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?". Ông trùm tóc bạc trắng không thể dấu nổi sự hiếu kỳ khi thấy Đới Manh vội bỏ đi, Mạc Hàn có bộ dạng hoảng hốt.

   Mạc Hàn ngẩng đầu nhìn Đới Manh. Thấy cô ta không có ý phản đối, cô liền mở miệng: "Có thuốc nổ".




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh