Chương 24: Gay cấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Ba từ đơn giản như không thể đơn giản hơn nhưng khiến đám đại ca Đông Nam Á tái mét mặt. Trong giây lát, tất cả hoảng hốt chạy thục mạng về phía trước, không cần biết thế nào là phong độ và khí thế. Chỉ có hai người lớn tuổi nhất đưa mắt nhìn nhau rồi bám theo sau Đới Manh. Đới Gia là bá chủ nên họ tin tưởng Đới Manh có khả năng và thủ đoạn ứng phó.

   "Chúng ta không mở được cửa, làm thế nào bây giờ". Thấy cửa không thể mở, đám đại ca chạy trước càng trở nên hoảng loạn.

  "Phá khóa". Lưu Khiết không biết rút ở đâu ra khẩu súng nhằm vào ổ khóa.

   Đám đại ca Đông Nam Á thoáng kinh ngạc khi thấy Lưu Khiết có súng trong khi họ đã rà soát kỹ lưỡng không cho bất cứ ai mang vũ khí vào phòng hội nghị. Họ lập tức hét lớn: "Không được. Đây là khóa khống chế, nếu anh phá hỏng khóa, cửa sẽ càng bị đóng chặt".

   Ban đầu, do tính chất quan trọng của cuộc hội đàm, họ mới chọn khách sạn nội bộ này. Không ngờ vào lúc này, họ lại bị chính thứ công nghệ cao của khách sạn trói chặt chân tay. Để đảm bí mật và an toàn cho cuộc gặp gỡ, họ còn cắt đứt mọi thông tin liên lạc. Bây giờ, họ không thể thông báo cho người bên ngoài. Họ nhận ra đây là một quyết định thất sách thì đã muộn.

   "Tránh ra". Đới Manh đảo mắt một vòng rồi cất giọng đanh thép. Tất cả những người đứng ở đằng trước theo phản xạ tránh sang hai bên.

   Đới Manh giơ tay đẩy Mạc Hàn về phía trước. Mạc Hàn không nói một lời nào, bước lên dùng một cái kẹp mở khóa. Một tiếng bịch vang lên, khóa cửa mở ra. Đám đại ca Đông Nam Á nhường bước, để Đới Manh đưa Mạc Hàn đi trước rồi mới tràn lên như ong vỡ tổ.

   Tíc tắc, tíc tắc, thời gian trôi qua rất nhanh. Mạc Hàn là người rất nhạy cảm với thời gian. Mỗi lần đi ăn trộm, cô đều có thể khống chế thời gian nên khá an nhàn trong khoảng thời gian cực ngắn. Công việc đạo chích lại không phải đối mặt với giây phút sinh tử như hôm nay. Ăn trộm bị bắt còn có khả năng thoát thân, chứ không kịp rời khỏi nơi này, cô chỉ nói nước xuống địa ngục báo danh. Sớm biết như vậy cô sẽ không quay lại thông báo cho Đới Manh, món nợ nhân tình kiếp sau cô trả chắc cũng không sao.

   Toàn thân Mạc Hàn ướt đẫm mồ hôi. Trong đầu cứ nghĩ đến một giây một phút trôi qua khiến bàn tay cô bất giác run lẩy bẩy, không tài nào mở nổi ổ khóa cuối cùng.

   "Bình tĩnh". Một giọng nói bá đạo vang lên, rồi một bàn tay to lớn giữ chặt cổ tay đang run rẩy của Mạc Hàn. Mạc Hàn ngẩng đầu nhìn Đới Manh. Thần sắc của cô ta không hề thay đổi, không xuất hiện một tia sợ hãi hay hốt hoảng. Đôi mắt của cô ta lộ vẻ băng giá và chết chóc, nhưng lại khiến Mạc Hàn bỗng nhiên thấy yên lòng hẳn.

   Tách, tiếng mở khóa vang lên trong không khí yên tĩnh đến nín thở. Tất cả mọi người lập tức chạy ào ra khỏi khách sạn. Mạc Hàn chưa kịp định thần đã bị chen lấn xô đẩy. Ánh mắt Đới Manh thẫm lại, cô ta kéo mạnh Mạc Hàn nhào vào lòng, bế cô lên rồi cùng Triệu Việt và Lưu Khiết đi nhanh ra ngoài.

   Đúng mười phút, khi mọi người vừa ra đến bên ngoài, khách sạn nổ tung. Ngọn lửa từ bên trong điên cuồng lan ra cửa chính, sức nóng làm tan chảy toàn bộ đồ trang trí. Khói bụi, đất đá và mảnh thủy tinh vỡ bay tứ tung. Hiện trường đâu cũng có tiếng kêu gào rên la thảm thiết của những kẻ không chạy kịp.

   Mạc Hàn chỉ cảm thấy một tiếng nổ lớn đến mức khiến cô ù tai. Cô sợ hãi nép mình trong lòng Đới Manh, vùi đầu vào bộ ngực rắn chắc như sắt thép của hắn.

   "Lái xe". Người của Đới Gia lập tức xông lên đón Đới Manh khi hắn vừa ra ngoài. Đới Manh bế Mạc Hàn ngồi lên xe của Đới Gia, nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Còn Triệu Việt và Lưu Khiết không cần đợi Đới Manh dặn dò, ở lại hiện trường để giải quyết những kẻ cần giải quyết. Từ trước đến giờ, chưa một ai có thể sống sót sau khi ra tay với Đới Gia.

   Phải một lúc sau, Mạc Hàn mới định thần trở lại, cô vẫn vùi đầu trong lòng Đới Manh. Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Mạc Hàn thấy vô cùng kích thích. Đúng là gay cấn quá, suýt nữa thì mất mạng. Cô thầm mong những chuyện gay cấn như thế này trong tương lai càng ít xảy ra càng tốt. Cô mới làm đầy tớ hai ngày đã hai lần suýt chết. Cứ tiếp tục sống như vậy, chắc cô sẽ giảm thọ mười năm.

   "Xin hỏi...hôm nay tôi có được tính là lập công?" Ngước nhìn gương mặt sát khí lạnh lùng của Đới Manh, Mạc Hàn miễn cưỡng mỉm cười.

   Đới Manh cúi xuống nhìn người trong lòng. Gương mặt cô mới chỉ vài phút trước vẫn còn vô cùng hoảng sợ, bây giờ đã hoạt bát linh lợi. Cô ta cất giọng trầm trầm: "Cô muốn gì?"

   Mạc Hàn nở nụ cười gian tà: "Tôi chỉ ăn trộm của cô một miếng ngọc bội nho nhỏ, ơn cứu mạng lần này chắc trả đủ rồi chứ? Cô có thể coi chúng ta bây giờ không ai nợ ai? Từ nay trở đi, cô đi đường cô, tôi đi đường tôi".

   Đối diện với gương mặt tươi cười của Mạc Hàn, Đới Manh cất giọng trầm trầm, âm sắc không thay đổi: "Làm đầy tớ phải có bổn phận cứu chủ nhân".

   "Bổn phận? Cô nói đùa gì thế?" Nghe câu nói của Đới Manh, Mạc Hàn tức tối trợn tròn mắt nhìn cô ta.

   Đới Manh chăm chú nhìn Mạc Hàn đang trừng mắt với mình. Từ ngày hắn lên làm gia chủ Đới Gia, không ai dám có ánh mắt đó với cô ta. Người phụ nữ này khá có cá tính. Cô ta nói lạnh lùng: "Tôi còn chưa tính sổ vụ cô tự ý rời khỏi vị trí. Tốt nhất cô nên an phận cho tôi".

    Mạc Hàn chửi thầm trong lòng. Đây không phải mình chưa đánh đã tự khai sao? Nếu cô không có ý định bỏ đi, cô sẽ không đến chỗ cửa sổ và không phát hiện ra thuốc nổ. Mẹ nó, tên Đới Manh này không phải là người dễ qua mặt. Sớm biết vậy thì mình không cứu cô ta, cho cô ta hết đời. Suýt nữa mình cũng bị vạ lây. Nếu xảy ra tình huống tương tự, trời có sụp mình cũng mặc kệ.

   "Có bản lĩnh thì cô cứ đi. Nhưng tốt nhất đừng để tôi bắt được. Nếu không, cô sẽ hối hận sinh ra trên cõi đời này". Đới Manh không rời mắt khỏi gương mặt thể hiện tâm trạng phức tạp của Mạc Hàn. Cô dám đánh bài chuồn,cô ta sẽ bắt cô phải trả giá. Chỉ đáng tiếc là lần này cô ta không bỏ đi một mình.

   Mạc Hàn trừng mắt nhìn gương mặt không có bất cứ sắc thái biểu cảm nào của Đới Manh. Cô cảm thấy những lời cô ta nói là thật. Lúc đó, rõ ràng cô ta nhìn thấy cô bỏ đi nhưng không hề tỏ thái độ. Giờ nghĩ lại mới thấy đáng sợ. Cô ta biết mình phạm lỗi nhưng mặc kệ. Chỉ đợi đến khi mình bước ra ngoài một bước, cô ta sẽ lập tức xé xác mình. Bởi vì mình đã phạm điều cấm kỵ của cô ta, để cô ta có lý do ra tay.

   Mạc Hàn bất giác nghiến chặt răng. Tên Đới Manh này đúng là một ác quỷ, thật đáng sợ. Cô còn tưởng cô ta không phải là người tàn ác như thiên hạ đồn. Trên thực tế cô ta còn tàn nhẫn hơn. Cô ta không phải nể tình tha mạng cho cô, mà muốn người đắc tội cô ta có kết cục thảm hại. Đúng là thâm hiểm, thâm hiểm vô cùng.

   Sau khi suy nghĩ thông suốt, Mạc Hàn không thèm để ý đến Đới Manh, nằm gọn trong lòng cô ta nhắm mắt ngủ. Cô cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sau đó tìm một đòn chí mạng với cô ta, một đòn có thể loại trừ hậu hoạn vĩnh viễn. Sống trong tổ chức ăn trộm mười mấy năm cô còn nhẫn nhịn được, cô không tin không thể thoát khỏi bàn tay Đới Manh.

   Đới Manh nhìn người phụ nữ trong lòng vừa mới nghiến răng nghiến lợi tức tối giờ đã nhắm mắt ngủ ngon lành, cô ta bất giác nhíu mày. Không tồi, cô nàng khá thông minh. Cô ta thích người thông minh vì chỉ người thông minh mới có tư cách ở bên cạnh làm đầy tớ của cô ta.

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh