Chương 27: Đắp chăn bong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Mạc Hàn khép hờ mi mắt: "Cô...Đới Manh...gia chủ của Đới Gia vẫn cần chạy trốn?"

   Nghe câu nói châm biếm của Mạc Hàn, Đới Manh liền kéo Mạc Hàn lại gần, cắn mạnh vào vết thương trên cổ cô. Cô ta cắn đau đến mức Mạc Hàn hét lên, nhưng cô không thể chống cự nên đành để mặc cô ta nghiến ngấu.

   Một lúc sau, Đới Manh mới bỏ ra. Nhìn cổ Mạc Hàn rớm máu, cô ta nói lạnh lùng: "Lơi là cảnh giác chính là bắt đầu của sự diệt vong". Đối với giới xã hội đen hở một chút là đòi lấy mạng, đừng có nói làm lão đại có thể sống lâu hơn người khác, nhiều lúc còn gặp nguy hiểm hơn. Người không sống trong giới hắc đạo như Mạc Hàn không thể hình dung nổi.

   Mạc Hàn thấy ánh mắt của Đới Manh đầy vẻ sát khí, nhưng không phải nhằm vào cô. Vết thương đau đớn trên cổ nhắc nhở cô, người phụ nữ trước mặt là dã thú. Đạo đức, lý lẽ, pháp luật không thể trói buộc cô ta. Cô ta có thể làm mọi việc cô ta muốn. Nghĩ đến đây, Mạc Hàn cắn môi: "Cô không sợ tôi bán đứng cô?"

   Nghe Mạc Hàn nói vậy, Đới Manh nhếch mép cười. Cô ta đưa tay lau vết máu do chính cô ta tạo ra trên cổ Mạc Hàn: "Cô có bản lĩnh đó?"

   Thấy bộ dạng tự cao tự đại của Đới Manh, Mạc Hàn từ từ nhắm mắt. Chọc tức dã thú là một hành động ngu xuẩn, bây giờ cô phải chọn cách nín nhịn.

   Mạc Hàn vừa nhắm nghiền mắt, Đới Manh liền gật đầu hài lòng. Cô ta nhẹ nhàng kéo Mạc Hàn vào lòng: "Nếu cô ngoan ngoãn, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện tha mạng Trần Tư".

   Mạc Hàn giật mình, định nhổm dậy nhưng bị Đới Manh giữ chặt, cô chỉ có thể vùi đầu vào cổ cô ta. Mạc Hàn trong lòng hoảng loạn, tay cô giữ chặt thắt lưng Đới Manh.

   Đáng chết thật, sao cô không nghĩ đến chuyện cô bị bắt, người của tổ chức ăn trộm cũng sẽ gặp rắc rối. Trần Tư lại là cộng sự của cô trong vụ ăn trộm miếng ngọc, nếu bị Đới Gia bắt được sẽ xảy ra chuyện lớn. Bản thân cô có thể giữ mạng sống, là vì Đới Manh cần dùng đến cô. Đổi lại là Trần Tư sẽ rất nguy hiểm. Mạc Hàn bất giác chửi thầm trong lòng.

  "Cô tha cho chị ấy, tôi sẽ nghe theo lời cô". Mạc Hàn bị giữ chặt gáy không thể ngóc đầu dậy, đành phải gối lên cổ Đới Manh. Trên đời này cô không có người thân. Trần Tư là người duy nhất cô lo lắng và nhớ nhung. Sự tồn tại của Trần Tư còn hơn cả người thân, đó là màu sắc duy nhất trong cuộc đời cô.

   Hồi lâu cũng không thấy Đới Manh lên tiếng, bàn tay cô ta siết chặt eo Mạc Hàn, chặt đến mức khiến cô tức thở. Mạc Hàn lập tức hiểu ra, đây là hành động Đới Manh ngầm báo cho cô biết, cô không có tư cách đặt điều kiện với hắn. Mạc Hàn nghiến răng nói khẽ: "Tôi sẽ nghe theo lời cô, xin cô đừng gây khó dễ cho chị ấy". Tay Đới Manh mới từ từ thả lỏng eo Mạc Hàn, cô do dự một lúc rồi đặt tay lên thắt lưng cô ta.Nửa tiếng trôi qua, Mạc Hàn thấy Đới Manh không có bất cứ phản ứng gì, cô ta vẫn ôm chặt cô. Thế là thế nào? Cô ta đã ngầm chấp nhận lời cầu xin của cô? Mạc Hàn bất giác ngẩng đầu nhìn mặt Đới Manh. Cô vừa hơi động đậy, Đới Manh liền cau mày dùng sức ôm chặt cô hơn: "Ngủ đi". Mạc Hàn lại nằm im không dám động đậy.

   Một đêm mất ngủ, Mạc Hàn mở trừng trừng mắt nằm trong lòng Đới Manh đến lúc gần sáng. Cô phát hiện, trong khi ngủ Đới Manh không buông vòng tay ôm cô. Có lúc cô ta lăn đi lăn lại chẳng khác nào ôm một chiếc gối ngủ. Mặc dù không thể hiểu nổi hành động của Đới Manh, nhưng đến lúc gà gáy, Mạc Hàn bỏ lại tất cả sự nghi hoặc và lo lắng, từ từ chìm vào giấc ngủ.

   Sáng hôm sau, phòng ngủ chính vang lên một giọng nói lạnh lùng chứa đựng sự tức giận, cắt ngang bầu không khí yên tĩnh trong ngôi biệt thự: "Dậy đi"

  Mạc Hàn đang ngủ say sưa, không cần biết ai đó có hài lòng hay không. Cô vùi mặt vào trong gối ngủ tiếp. Cả đêm qua cô bị đôi cánh tay cứng như thép của Đới Manh ôm chặt, không thể động đậy nổi, mãi đến gần sáng mới chợp mắt một tý. Bây giờ cô đang ngon giấc, ai dám đánh thức, cô sẽ giết hắn.

"Bỏ tay ra!"

   Cánh tay đột nhiên đau nhức, Mạc Hàn đành phải mở mắt một cách bất mãn. Cổ tay đau quá, như sắp gãy đến nơi, khiến cô tỉnh táo ngay lập tức.

   Mạc Hàn nhướng mắt đối diện với đôi mắt vô cảm của Đới Manh, cô bất giác chớp chớp mắt. Nhìn xuống cổ tay đau của mình, Mạc Hàn mới phát hiện hóa ra nó đang bị Đới Manh bóp chặt, thảo nào đau thế. Mạc Hàn giật mình khi thấy một cánh tay cô đang ôm cổ Đới Manh, như thể tối qua cô ôm Đới Manh đi ngủ. Mạc Hàn động đậy người. Chuyện xảy ra tối qua hiện rõ mồn một trong trí óc cô. Mạc Hàn liền thả tay xuống, mắt vẫn không dời khỏi Đới Manh.

   "Lão đại, chuyện ngày hôm qua đã điều tra rõ rồi. Lão đại lúc nào xem xét ạ?" Triệu Việt từ ngoài cửa hỏi vọng vào. Cô ta nghe thấy bên trong có tiếng nói mới dám mở miệng xin chỉ thị.

   Đới Manh nhíu mày: " Ngươi toàn quyền xử lý".

   "Vâng, thưa lão đại. Theo lịch trình đã định, hôm nay chúng ta sẽ đi Lý Trang. Lão đại lúc nào mới xuất phát ạ?" Triệu Việt hỏi một cách dứt khoát. Cô ta không hỏi liệu có phải vì chuyện xảy ra ngày hôm qua mà lịch trình hôm nay bị hủy bỏ hay không. Cô ta hỏi thẳng bao giờ xuất phát, chứng tỏ cô ta hiểu rõ tính của Đới Manh và tin tưởng thực lực của Đới Gia.

  Đới Manh giơ tay nhìn đồng hồ, trả lời ngắn gọn: "Hai mươi phút sau". Tiếng bước chân của Triệu Việt nhỏ dần rồi biến mất hoàn toàn. Nhân lúc đó, Mạc Hàn đi vào nhà tắm.

   Nhìn gương mặt tiều tụy và vết bầm tím trên cổ mình, Mạc Hàn bất giác nhíu mày. Cô vỗ nước lạnh lên mặt rồi liếc nhìn bầu trời bao la bên ngoài cửa sổ. Tiếng chim hót líu lo trên cây cối trong khu biệt thự cách đó không xa. Mạc Hàn cuộn tay thành nắm đấm, đấm mạnh vào mặt nước trong bồn. Sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi chỗ này, chắc chắn là vậy.

   "Lại đây". Mạc Hàn vừa từ phòng tắm ra ngoài, thấy Đới Manh ngồi trên giường, tóc hắn ướt sũng nước nhỏ từng giọt xuống. Cô ta không mặc đồ, trên người chỉ cuộn một chiếc khăn tắm. Bên cạnh cô ta đặt đống quần áo là lượt phẳng phiu. Mạc Hàn liền bước đến cầm chiếc khăn mặt lau đầu cho Đới Manh. Cả đời này cô chẳng học thứ gì cho ra hồn, chỉ việc quan sát nét mặt là học rất nhanh.

  Mạc Hàn vừa đặt tay lên đầu Đới Manh, cô ta theo phản xạ định tung nắm đấm về phía cô. Nhưng ngay sau đó, Đới Manh liền thả lỏng bàn tay. Bao nhiêu năm được người khác hầu hạ, thậm chí mặc quần áo cho cô ta, nhưng không người nào dám động đến phần đầu của cô ta vì đây là nơi nhạy cảm nhất. Đầu là bộ phận yếu ớt nhất của Đới Manh, không chịu nổi bất cứ sự tấn công nào.

   Lúc này, bàn tay Mạc Hàn dịu dàng xoa nhè nhẹ trên đầu Đới Manh. Cô ta vốn có thể chất nhạy cảm trời sinh, nhưng sau khi ôm cô ngủ qua một đêm, cô ta đã mất đi sự cảnh giác với cô. Đới Manh không cảm thấy sự nguy hiểm từ Mạc Hàn nên cô ta mới mặc nhận hành động này của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh