Chương 28: Gối ôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Mạc Hàn không hề biết hành động rất bình thường của cô suýt nữa khiến cô gặp nguy hiểm. Sau khi lau khô tóc cho Đới Manh, Mạc Hàn cầm lấy bộ quần áo ở bên cạnh. Cô hơi nhíu mày gỡ chiếc khăn tắm duy nhất trên người cô ta. Thân thể người phụ nữ hiện ra khiến Mạc Hàn đỏ bừng mặt trong giây lát. Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên cô tận mắt thấy một người phụ nữ không mặc quần áo.

   Đới Manh không hề có phản ứng, cô ta đứng dậy chờ Mạc Hàn mặc đồ cho cô ta. Mạc Hàn cố giữ bình tĩnh, mặc theo thứ tự từ áo đến quần lên người Đới Manh. Cô liếc nhìn thân hình rắn chắc và làn da màu mật ong của Đới Manh. Người cô ta xuất hiện rất nhiều vết sẹo, có vết thương trắng trắng tròn tròn, lại có vết sẹo là một đường dài trên ngực, trên đùi cô ta.

   Mạc Hàn bất giác cau mày. Cô tưởng Đới Manh sinh ra đã ngồi lên vị trí lão đại. Xem ra vị trí cao nhất không dễ dàng như cô nghĩ. Những vết sẹo này nói cho cô biết, cô ta từng có một quá khứ như thế nào.

   Sau khi hoàn tất việc mặc đồ, Đới Manh không nói một câu cũng không tỏ bất cứ thái độ gì, cô ta lập tức rời khỏi phòng. Mạc Hàn chỉnh đốn lại quần áo của mình, rồi theo cô ta ra ngoài. Từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ quan trọng của cô không phải tìm cách bỏ trốn mà làm thế nào để tìm ra tung tích của Trần Tư. Hy vọng Đới Manh thả người còn khó hơn mong trời mưa đỏ ấy chứ.

   "Cô sao vậy?" Triệu Việt đứng ở góc rẽ đột nhiên lên tiếng, làm Mạc Hàn giật bắn mình.

   Mạc Hàn ngẩng đầu nhìn Triệu Việt. Cô sờ lên cổ, cất giọng vô cảm: "Cô không biết nhìn?"

   Triệu Việt đã sớm phát hiện ra vết bầm tím và vết răng trên cổ Mạc Hàn, cô ta ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt bình thản của Mạc Hàn. Ánh mắt cô bình thản đến mức kỳ lạ, khiến người khác không thể đoán ra suy nghĩ chân thực của cô, đây là một điều đáng sợ. Một người luôn tỏa sáng như Mạc Hàn đột nhiên hết phát sáng, nhất định không phải là chuyện tốt đẹp.

   Mạc Hàn chỉ liếc qua Triệu Việt mà không hề dừng bước. Trên đời này cô ghét nhất bị người khác uy hiếp và dắt mũi. Với Đới Manh, cô chẳng còn cách nào khác. Về phần Triệu Việt, cô chẳng cần phải lấy lòng cô ta. Tâm trạng của cô bây giờ khá tệ nên Triệu Việt đừng mong cô nói chuyện tử tế với cô ta.

   "Lão đại bị mất ngủ, thường ngủ không ngon giấc. Nhưng khi ôm cô, lão đại lại có thể nghỉ ngơi rất tốt".

   Triệu Việt cất giọng nói trầm thấp từ phía sau, khiến Mạc Hàn dừng bước quay đầu ngay lập tức. Triệu Việt chậm rãi mở miệng: "Cô đừng phản kháng lão đại, cũng đừng có ý định bỏ đi. Lão đại không bao giờ để người của cô ấy chịu thiệt. Nhưng nếu cô muốn trở thành kẻ thù....Đây không phải là lời uy hiếp, mà tôi muốn nhắc nhở cô, cái chết không phải là tận cùng. Chắc cô hiểu ý tôi rồi chứ?"

   Mạc Hàn nhíu mày nói lạnh lùng: "cô định uy hiếp tôi?"

   Triệu việt  lắc đầu: "Cô nên biết đây không phải là lời uy hiếp. Lão đại rất nhạy cảm với hơi thở con người. Vậy mà hơi thở của cô có thể khiến lão đại cảm thấy an tâm". Cảnh tượng trên ô tô ngày hôm qua khiến cô ta vô cùng kinh ngạc. Bao nhiêu năm nay Triệu Việt chưa từng thấy Đới Manh gần gũi ai. Đến mấy thuộc hạ thân tín nhất cũng không lại gần cô ta trong phạm vi một mét. Vậy mà Mạc Hàn có thể ở trong lòng cô ta yên lành, hai người lại ngủ chung suốt một đêm. Qua chuyện này bọn họ có thể xác định, Mạc Hàn đúng là có khả năng giúp Đới Manh ổn định tinh thần.Nghe Triệu Việt nói vậy, Mạc Hàn bất giác nhăn mặt. Thảo nào đêm qua Đới Manh chỉ ôm cô ngủ mà không có bất cứ hành động nào khác. Hóa ra, cô ta thật sự coi cô là gối ôm của cô ta. Nghĩ đến đây, sự phẫn nộ của Mạc Hàn đối với Đới Manh giảm đi chút ít. Việc cô ta xem cô như gối ôm và thuốc ngủ cũng chẳng phải là vấn đề nghiêm trọng gì.

   "Cô hãy cứ ở lại đây đi. Chỉ cần cô còn ở bên cạnh lão đại một ngày, Lam Bang và tổ chức ăn trộm chẳng thể làm gì cô. Hơn nữa, dù cô có muốn hay không, bây giờ cô đã dính đến Đới Gia rồi. Giới hắc đạo ở Đông Nam Á đều biết, lão đại gần đây xuất hiện một người đàn bà bên cạnh, dù trước kia cô ấy nổi tiếng không bao giờ gần gũi nữ sắc. Nếu không có sự bao bọc của lão đại, cô sẽ có kết cục như thế nào chắc cô cũng biết. Động đến người của lão đại sẽ phải trả một cái giá vô cùng đắt. Ở bên lão đại là nơi an toàn nhất của cô bây giờ. Chỉ cần cô không làm trái ý lão đại, cô sẽ sống rất tốt".

   Triệu Việt chăm chú nhìn Mạc Hàn. Những lời nói vừa rồi vượt qua phạm vi chức trách của cô ta. Nếu không phải quá bất ngờ về chuyện Mạc Hàn có thể giúp Đới Manh ngủ ngon giấc, cô ta cũng sẽ không nói những lời này với cô. Lời khuyên này là cực hạn những điều cô ta có thể nói ra.

   Mạc Hàn thấy Triệu Việt khuyên nhủ xong lập tức quay người bỏ đi, cô bất giác bĩu môi. Không ngờ  Triệu Việt lại nói với cô những lời này, xem ra cô ta đã coi cô là người đàn bà của Đới Manh. Mạc Hàn sờ vết răng cắn trên cổ mình rồi đi về phía nhà ăn. Họ muốn hiểu nhầm thế nào cũng được.

   "Cô chỉ còn hai phút thôi đấy". Lưu khiết  bước ra từ phòng chính, cau mày khi thấy Mạc Hàn đi về phía nhà ăn.

   Mạc Hàn sững lại: "Sao thế? Tôi vẫn còn chưa ăn sáng".

   Lưu Khiết sờ khẩu súng loại hình mới nhất trên tay, giắt vào thắt lưng rồi đi ra ngoài: "Lời của lão đại là mệnh lệnh. Nếu cô không muốn nghe thì đơn giản thôi...". Cô ta vừa nói vừa quay người, giơ ngón tay nhắm bắn về phía Mạc Hàn. Sau đó, cô ta nở nụ cười ngạo màn rồi bước đi.

   Mạc Hàn chửi thầm trong lòng, tên Đới Manh  này lắm quy tắc quy định thế không biết. Cô giơ tay nhìn đồng hồ, vẫn còn một phút bốn mươi giây. Mắt Mạc Hàn đảo quanh rồi cô chạy như bay về phía nhà bếp. Nghe tiếng bước chân chạy gấp gáp, Lưu Khiết liền quay đầu. Cô ta trợn mắt nhìn theo bóng Mạc Hàn, lẽ nào cô nàng dám chống lại mệnh lệnh của lão đại?

   Hai chiếc xe Hummer và hai chiếc Cadillac đỗ thành hàng ở cổng biệt thự. Mọi người đều có mặt đầy đủ, Đới Manh cũng đã ngồi yên vị trên xe. Chỉ còn thiếu đúng một người, đó là siêu trộm Mạc Hàn, lái xe riêng kiêm đầy tớ, kiêm gối ôm của Đới Manh.

   "Cô ta làm gì vậy? Không biết bao nhiêu người đợi một mình cô ta?" Triệu Việt tỏ ra không hài lòng.

   Lưu Khiết liếc Đới Manh qua gương chiếu hậu. Cô ta thấy cô tựa vào ghế xe, gương mặt vô cảm, không một tia tức giận cũng không ôn hòa, nhưng vẫn toát vẻ lạnh lẽo đáng sợ. Lưu Khiết trầm mặc một lúc: "Vẫn còn mười giây".

   Lưu Khiết vừa dứt lời, một cơn lốc thổi từ trong biệt thự ra ngoài, mang theo Mạc Hàn. Mạc Hàn chạy nhanh như tia chớp. Trong ba giây cuối cùng, cô lên xe, ngồi vào vị trí, nổ máy rồi lên tiếng: "Chúng ta đi đâu?"

   Lưu Khiết bất giác nhíu mày, cô nàng này căn thời gian chuẩn thật. Cô ta liền thò tay ra ngoài cửa vẫy chiếc xe dẫn đường đỗ phía trước. Chiếc xe từ từ lăn bánh, Mạc Hàn liền bám theo.

   "Cô vừa làm gì vậy?" Đới Manh bây giờ mới mở miệng. Mạc Hàn vừa lái xe vừa giơ đồ ăn sáng lên vẫy vẫy.

   Đới Manh lập tức cau mày. Lưu khiết ngồi bên cạnh Mạc Hàn thấy Đới Manh không nói gì, cô ta không dấu nổi sự hiếu kỳ: "Cô căn thời gian rất chuẩn xác".

   Mạc Hàn vừa lái xe vừa ngoạm đồ ăn và cất giọng khàn khàn: "Đừng quên tôi từng làm nghề gì".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh