Chương 29: Nghề phát tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Muốn trở thành kẻ trộm không khó, nhưng nếu muốn trở thành siêu trộm, yếu tố cần trang bị đầu tiên chính là khái niệm thời gian. Nếu anh không có năng lực phán đoán thời gian chuẩn xác, anh sẽ vĩnh viễn không đạt đến tiêu chuẩn siêu trộm. Một trong những nguyên nhân khiến Mạc Hàn có thể trở thành siêu trộm xuất sắc, là cô căn thời gian vô cùng chuẩn xác. Mà tiêu chí của sự chuẩn xác tính bằng giây chứ không phải bằng phút.
    Lưu Khiết nghe xong liền bóp bóp trán. Cô ta thật sự quên mất người đàn bà này là một trong những siêu trộm nổi tiếng thế giới, đồng thời là Ám Vân của giới đua xe chợ đen. Hai thân phận này gộp lại, danh tiếng của cô ở cả hắc bạch đạo có khi còn hơn cô ta ấy chứ. Nhân vật hàng top trong giới đạo chích, vua tốc độ của giới đua xe đó bây giờ bị giữ ở bên lão đại, khiến Lưu Khiết quên mất lai lịch hoành tráng của Mạc Hàn. Cô ta đột nhiên thấy mình quá thất bại.

   Lưu Khiết bất giác liếc nhìn vết cắn và vết bầm tím trên cổ Mạc Hàn, rồi đảo mắt xuống đôi chân chạy như bay của cô. Cô ta thầm nghĩ, ở bên cạnh lão đại, dù danh tiếng của cô có lên tận trời mây, cô cũng phải cúi đầu khuất phục.

   Triệu Việt cau mày khi thấy Mạc Hàn vừa ăn vừa lái xe: "Bỏ xuống đi, còn ra thể thống gì nữa".

   Mạc Hàn tất nhiên không thèm để ý đến lời nói của Triệu Việt , cô phản bác: "Tôi không phải là người hầu của cô. Cô không có tư cách ra lệnh cho tôi". Vớ vẩn, cô buộc phải nhẫn nhịn Đới Manh, do cô ta nắm được nhược điểm của cô. Dựa vào gì cô cũng phải nghe theo Triệu Việt. Lần này cùng Đới Manh ra ngoài, chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra, tên lửa đạn đạo, xe tăng ở đâu đó chờ hắn cũng không biết chừng. Ăn no chạy sẽ nhanh hơn, việc nhét đầy bụng tuyệt đối có tác dụng trong lúc bỏ trốn.

   Miệng nói thì nói vậy, nhưng Mạc Hàn vẫn đưa mắt quan sát phản ứng của Đới Manh qua gương chiếu hậu. Triệu Việt không thể lấy mạng cô, nhưng Đới Manh hoàn toàn có thể.

   Đới Manh vốn trầm mặc ở hàng ghế sau. Thấy Mạc Hàn liếc nhìn mình, cô ta liền tung ánh mắt cảnh cáo hết sức lạnh lùng về phía cô.

   Mạc Hàn thấy Đới Manh không hài lòng với hành vi của cô, nhưng hắn chỉ đưa mắt cảnh cáo, không động thủ cũng không lên tiếng cấm đoán. Cô liền cười hì hì, cầm một miếng bánh Tam minh trị (bánh mỳ kẹp) đưa về phía sau cho Đới Manh. Cô sẽ cố gắng hết sức làm một đầy tớ "tốt". Một khi cô thành công trong việc lấy lòng Đới Manh và được cô ta tin tưởng, cô ta sẽ lơi là cảnh giác với cô. Đến lúc đó, cô có thể bắt đầu lần mò tung tích của Trần Tư. Đây là chiêu Mạc Hàn học được lúc còn ở tổ chức ăn trộm. Nếu không phải là người nghe lời nhất, thì dù thành tích có tốt đến mấy, có hợp ý các đại nhân đến mấy, cô cũng không thể có cơ hội rời khỏi tổ chức.

   Triệu Việt cau mày khi thấy Mạc Hàn giơ tay đưa đồ ăn sáng cho Đới Manh. Lưu Khiết vừa kinh ngạc vừa buồn cười, cô ta liếc mắt qua gương chiếu hậu. Theo Đới Manh bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cô ta chứng kiến cảnh này. Lưu Khiết giả vờ nhìn ra ngoài cửa xe, đuôi mắt vẫn cười cười.

   Trước hành động của Mạc Hàn, Đới Manh cất giọng lạnh lùng: "Chú ý lái xe".

   Thấy Đới Manh không tỏ ra tức giận, Mạc Hàn nhún vai. Không ăn thì thôi, cô đã chia đồ ăn rồi đấy nhé, sau này đừng nói cô không làm tròn bổn phận của một người hầu. Mạc Hàn rút tay lại, vừa lái xe vừa nhanh chóng giải quyết bữa sáng.

   Đoàn xe đi từ khu ngoại ô này đến một khu ngoại ô khác, trên đường không gặp bất cứ sự cố nào. Mạc Hàn cảm thấy hơi kỳ lạ, đồng thời cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Chẳng có ai muốn ngày ngày sống trong cảnh bắt giết nhau.

   Đoàn xe tới một nơi có vẻ hoang vắng, vượt qua trùng trùng trạm gác. Khi Mạc Hàn dừng xe, cô liền bị biển hoa trước mắt mê hoặc. Biển hoa mênh mông bát ngát như tới tận đường chân trời, màu sắc rực rỡ, những bông hoa đẹp một cách kỳ dị.

   "Đới lão đại!"

   Một đám đàn ông mặc complet chỉnh tề đứng thành hàng bên lề biển hoa, cung kính cúi gập người chào Đới Manh đang từ trên xe bước xuống. Người đàn ông trung niên đứng đầu tiên lộ vẻ mặt không cam tâm tình nguyện, nhưng không thể không cúi đầu bước lên dẫn đường cho Đới Manh.

   Mạc Hàn cũng xuống xe, cô ngửi mùi thơm của hoa do cơn gió thổi đến, một mùi thơm ngọt ngào muốn say. Mạc Hàn đột nhiên cảm thấy tức ngực, mùi hương hoa này hình như không bình thường.

   "Đừng có ngửi". Một giọng nói trầm trầm vọng đến từ phía sau. Mạc Hàn không quay đầu, người đi sau cô là Lưu Khiết.

   "Lại đây". Đới Manh đi trước cũng không ngoảnh đầu, chỉ cất giọng lạnh lùng.

   Mạc Hàn đầu óc bắt đầu quay cuồng, đi nhanh hai bước đến bên Đới Manh. Đới Manh giơ tay giữ chặt đầu Mạc Hàn ép vào vai mình, rồi đưa cô tiến về phía trước.

   Mắt và mũi Mạc Hàn bị bịt chặt bởi đầu vai Đới Manh, cảm giác choáng váng từ từ biết mất. Mạc Hàn vừa sải bước rộng theo Đới Manh vừa định ngẩng đầu nhìn biển hoa. Tuy nhiên, Đới Manh giữ chặt đầu cô, không cho cô cơ hội ngắm nhìn. Họ nhanh chóng đi qua biển hoa. Vào trong một tòa nhà toàn bằng kính, Đới Manh mới thả cô ra.

   "Đới lão đại, vụ làm ăn này có thể kiếm rất nhiều tiền, bỏ đi thì tiếc quá. Nếu Đới lão đại không làm, hay là lão đại để chúng tôi làm. Mỗi năm, chúng tôi sẽ nộp cho Đới Gia một khoản nhất định, như vậy có được không?". Đới Manh vừa ngồi xuống, Mạc Hàn còn chưa kịp bước ra đằng sau lưng cô ta, người đàn ông trung niên đã vội vàng lên tiếng với vẻ gấp gáp.

   "Ông muốn làm?" Đới Manh tựa vào ghế sofa nhìn người đàn ông trung niên trước mặt bằng ánh mắt lạnh lẽo.

   Người đàn ông trung niên gật đầu lia lịa: "Về vấn đề tôi phải nộp bao nhiêu, chúng ta có thể thương lượng. Đới lão đại, cô hãy ra giá đi!".

   Đới Manh nhếch mép: "Thương lượng? Ông nghĩ ông xứng đáng thương lượng với tôi?"

   Mạc Hàn thấy người đàn ông trung niên tím tái mặt, cô bất giác cau mày. Tên Đới Manh này ngạo mạn quá, chẳng nể mặt người khác chút nào. Tuy nhiên, gia chủ của Đới Gia hoàn toàn có quyền hống hách. Mạc Hàn đột nhiên thấy thương hại người đàn ông đó. Ông ta bị uy hiếp, bị coi thường giống như cô.

   "Không dám, không dám. Tôi đã dùng sai từ rồi ạ. Đây là một nghề làm ăn phát tài quan trọng ở Đông Nam Á. Đới lão đại không thể một câu hủy bỏ. Ở đây còn vô số người trông chờ vào nó,Đới lão đại..."

   Mạc Hàn nhìn người đàn ông trung niên đang phẫn nộ nhưng buộc phải quỳ gối trước mặt, rồi cô đưa mắt về chiếc ghế sofa nhỏ ở góc bên cạnh. Tối qua ngủ không ngon giấc, bây giờ cô rất buồn ngủ. Nhìn xuống thấy Đới Manh đang ngồi quay lưng lại phía mình, Mạc Hàn liền nhón nhân, lặng lẽ đi về phía chiếc ghế. Trước ánh mắt uy hiếp của Triệu Việt và Lưu Khiết, Mạc Hàn chỉ cười cười. Cô hoàn toàn không thèm để ý đến hai người bọn họ.

   Mạc Hàn cuộn người trên ghế sofa, tìm một tư thế thoải mái nhất chuẩn bị nhắm mắt ngủ. Dù sao đối phương cũng chỉ để một người đàn ông ở bên trong. Đới Manh lại không nhìn thấy cô, hiếm có cơ hội nghỉ ngơi tốt như vậy.

   Chít, chít. Vừa nhắm mắt, chiếc hoa tai của Mạc Hàn đột nhiên rung nhẹ. Mạc Hàn giật mình mở mắt, giơ tay phải sờ lên hoa tai. Đây là đồ công nghệ cao được ngụy trang thành chiếc hoa tai. Qua sự điều chỉnh của Mạc Hàn, nó vừa có thể tiến hành liên lạc, đồng thời phát hiện tần suất ở cự ly gần. Mạc Hàn sờ chiếc hoa tai thử chỉnh tần số khác, chiếc hoa tai lại nằm im.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh