Chương 36: Cướp lấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Thấy Mạc Hàn ngoan ngoãn cúi xuống ăn đồ trước mặt, Đới Manh hài lòng gật đầu. Cô ta nói với Triệu Việt: "Lam Bang sản xuất bao nhiêu đồ công nghệ cao tương tự? Có cách nào phá giải không?". Đối đầu với Lam Bang cô ta không sợ. Bao nhiêu năm nay hai bên luôn tìm cách dồn đối phương vào chỗ chết. Đây chẳng phải là chuyện bí mật gì. Nhưng việc Đới Gia không có tin tức về những thứ công nghệ cao Lam Bang nghiên cứu là điều không thể tha thứ.

   Triệu Việt lắc đầu: "Không ạ. Do mấy đồ đó xuất hiện ở Đông Nam Á lần này, Nhan Thấm mới mò ra đầu mối từ Lam Bang. Hiện tại vẫn chưa có cách phá giải ạ".

   Nghe vậy, Đới Manh sa sầm mặt, ánh mắt lóe lên tia phẫn nộ. Cô ta từ từ quay sang Mạc Hàn đang cúi gầm mặt ăn cơm. Hôm đó Mạc Hàn làm thế nào phát hiện ra? Nếu cô có thể phát hiện thì cô ta cần gì đi tìm đâu xa mà có ngay cao thủ trước mặt.

   "Mạc Hàn..."
  
   "Không đưa". Đới Manh còn chưa nói dứt câu, Mạc Hàn lập tức từ chối. Tuy cô không chuyên tâm nghe bọn họ nói chuyện, nhưng nội dung cuộc trò chuyện cứ bay vào tai cô. Đây không phải là lỗi của cô.

   Đến giờ mới biết, cô ta đưa cô đến đây không phải để ăn cơm mà là muốn cướp đồ của cô. Cho cô ta cũng được, nhưng phải bàn điều kiện.

   Đơiy Manh nhìn Mạc Hàn lạnh lùng: "Cô thử nói lại một lần!"

   Mạc Hàn ngẩng đầu nhìn Đới Manh, cất giọng lạnh không kém: "Nói bao nhiêu lần cũng vậy. Không đưa là không đưa. Đến cơm cũng không cho tôi ăn còn muốn lấy đồ của tôi. Không có cửa".

   Lưu Khiết nghe xong thở hắt ra. Cô ta không biết sức mạnh to lớn nào khiến Mạc Hàn hôm nay to gan như vậy, hóa ra chỉ vì một miếng ăn. Cô nàng Mạc Hàn này đúng là hết nói nổi.

   Đới Manh nhìn chòng chọc Mạc Hàn, ánh mắt đầy nộ khí. Thấy bộ dạng của Đới Manh, Mạc Hàn biết phong ba bão táp sắp đến với mình. Nhưng cô vẫn quay đầu đi, không đưa là không đưa, nhìn kiểu gì cũng vô dụng thôi. Trước đó Msc Hàn thầm nhủ phải nhẫn nhịn, nhưng khi đối diện Đới Manh, ý nghĩ đó bị cô ném ra tận Thái Bình Dương.

   "Á..." Mạc Hàn vừa quay đầu đi, cánh tay cô bị một lực kéo rất mạnh. Mạc Hàn chỉ cảm thấy toàn thân cô nhẹ bẫng, bị đẩy xuống dưới đất. Trong chốc lát, vết thương trên ngực cô đột nhiên đau nhói.

  Nhưng cũng chỉ trong một hai giây. Mạc Hàn còn tưởng mình bị ném xuống đất, nào ngờ một sức mạnh kéo cô ngược trở lại. Khi hoàn hồn cô phát hiện mình đã ngồi trên đùi Đới Manh. Cánh tay bị giữ chặt đau đến mức mặt Mạc Hàn tái mét.

   Đới Manh cau mày nhìn người phụ nữ trong lòng. Cô ta vốn định ném cô xuống đất nhưng chợt thấy gương mặt lộ vẻ đau đớn của cô, cô ta bất giác kéo cô ngồi lên đùi. Chứng kiến cảnh Mạc Hàn thở hổn hển, Đới Manh đặt tay lên ngực Mạc Hàn, cất giọng trầm trầm: "Đau hả?"Thật ra, ngực Mạc Hàn không đau bằng cánh tay bị Đới Manh giữ chặt. Thấy Đới Manh vừa xoa ngực mình vừa hạ giọng hỏi bằng thái độ quan tâm, Mạc Hàn đột nhiên hết tức giận. Cô cúi đầu đáp: "Đau".

   Nghe vậy Đới Manh liền cau mày. Có lẽ vừa rồi do cô ta dùng lực mạnh quá. Cô ta kéo Mạc Hàn dựa vào người mình rồi giơ hai tay cởi cúc áo trước ngực Mạc Hàn, để kiểm tra vết thương.

   Những ngày vừa qua, vết thương của Mạc Hàn đều do Đới Manh bôi thuốc và băng bó. Ban đầu, Mạc Hàn còn thấy phẫn nộ và ngượng ngùng. Nhưng sau đó cô quen dần, không có cảm giác gì khác. Vì vậy, khi Đới Manh cởi cúc áo Mạc Hàn, cô hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào. Vết thương bắt đầu lên da non thành sẹo, chẳng có gì bất thường. Mạc Hàn đưa mắt đi chỗ khác để Đới lão đại muốn làm gì thì làm.

   Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Triệu Việt, Lưu Khiết , Lục Đình và Lập Hộ ở phía đối diện, Mạc Hàn đột nhiên thấy đầu nổ tung, mặt cô đỏ bừng. Cô liền nắm chặt hai vạt áo sơmi trước ngực, định nhổm dậy chạy ra khỏi lòng Đới Manh. Xấu hổ chết đi được.

   "Cô làm gì vậy? Ngồi yên". Động tác Đới Manh còn nhanh hơn phản ứng của Mạc Hàn. Vừa cảm thấy Mạc Hàn định đứng dậy, bàn tay Đới Manh lập tức giữ chặt người Mạc Hàn.

   Lúc này, mặt Mạc Hàn nóng đến mức có thể đem ra rán trứng. Thấy không thể thoát khỏi Đới Manh, cô liền quay người, dúi đầu vào ngực cô ta hỏi khẽ: "Tôi mới muốn biết cô định làm gì?"

  Đới Manh cau mày: "Ngồi im". Vừa nói cô ta vừa xoay người Mqc Hàn. Cô ta chỉ muốn kiểm tra vết thương thôi mà, có cần phải phản ứng dữ thế không?

   Mạc Hàn túm lấy ngực áo Đới Manh không chịu buông tay. Thấy Đới Manh muốn lật người mình, cô bất giác cắn cắn ngực Đới Manh thì thầm: "Có người ở đây".

   Nghe vậy, Đới Manh liền ngẩng đầu nhìn đám Triệu Việt đang cúi gằm mặt. Cô ta  lại cúi xuống chăm chú nhìn Mạc Hàn, chỉ thấy mặt cô đỏ ửng. Một lúc sau, Đới Manh vỗ nhẹ lên lưng Mạc Hàn: "Nói đi, cô muốn gì?"

  Mạc Hàn còn đang xấu hổ nên vài chục giây sau mới hiểu ý Đới Manh hỏi cô về vụ chiếc hoa tai. Mạc Hàn liền mỉm cười ngồi thẳng dậy: "Tôi muốn biết tung tích của Trần Tư".

   Nhìn bộ dạng tươi tỉnh của Mạc Hàn, Đới Manh cất giọng lạnh lùng: "Tinh thần tốt nhỉ, không đau nữa à?"

   Nghe câu hỏi không mấy hữu hảo của Đới Manh, Mạc Hàn lập tức giơ tay, chỉ vào vết bầm tím trên đó: "Đau chứ. Sao có thể không đau".

   Ánh mắt Đới Manh lóe một tia khác lạ, Đới Manh bất giác nhíu mày. Cô có nói là cô đau ngực đâu, tại cô ta hiểu nhầm đấy chứ, không phải lỗi của cô. Đới Manh tỏ ra quá quan tâm lo lắng đến vết thương của Mạc Hàn, khiến cô cảm thấy nếu không lợi dụng điểm đó thì quá có lỗi với bản thân, mặc dù cô xui xẻo mới bị thương chứ không phải vì cứu cô ta.

   Đới Manh gằn giọng: "Rất tốt".

   Bàn tay Đới Manh bóp chặt thắt lưng Mạc hàn. Cô chửi thầm trong lòng, nhìn cô ta bằng một vẻ ấm ức: "Tôi không lừa cô".

   Thấy vẻ mặt oan ức của Mạc Hàn, Đới manh dần thả lỏng tay: "Không có".

   "Không có? Ý cô là gì vậy? Đới lão đại, nếu cô không cho tôi biết tung tích của Trần Tư, tôi sẽ không đưa cô chiếc hoa tai của tôi". Mạc Hàn nổi cáu trừng mắt với Đới Manh

   Đới Manh cúi đầu, cất giọng đanh thép: "Cô đừng quên, cô là người của tôi, tài sản của cô cũng thuộc về tôi". Vừa nói cô ta vừa dùng sức giữ chặt người Mạc Hàn, một tay đưa lên định tháo hoa tai của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh