Chương 37:Ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Mạc Hàn chửi thầm một câu, sao cô có thể quên Đới Manh là người mềm cứng đều không ăn thua. Thứ cô ta muốn, có bao giờ cô ta đoạt bằng cách tử tế đâu. Cô hoàn toàn sai lầm khi nghĩ cô ta là người tốt. Mạc Hàn bất giác lúc lắc đầu không cho Đới Manh lấy hoa tai của cô.

   "Cô còn động đậy nữa, tôi sẽ cắt tai cô". Đới Manh cau mày nhìn Mạc Hàn. Cô ta không có lòng kiên nhẫn chơi trò này với cô.

   Nghe Đới Manh cảnh cáo, Mạc Hàn lập tức ngồm im thin thít. Cô trừng mắt với Đới Manh. Cô ta muốn cắt tai cô thật sao?

   Hoa tai của Mạc Hàn gồm mấy cái vòng dính vào nhau, Đới Manh mất một lúc mới có thể tháo ra. Cô ta ném cho Triệu Việt: "Đưa Nhan Thấm nghiên cứu". Triệu Việt lễ phép đáp lại: "Vâng ạ".

   Đới Manh cúi xuống nhìn người phụ nữ trong lòng. Mạc Hàn vẫn trừng trừng ánh mắt bất mãn và phẫn nộ với cô ta. Đới Manh lên tiếng: "Tôi sẽ bồi thường cho cô". Vừa nói cô ta vừa vỗ lưng Mạc Hàn như muốn an ủi cô.

   Mặc dù vẻ mặt Mạc Hàn tỏ ra ấm ức nhưng trên thực tế cô không mấy tức giận. Mạc Hàn biết Đới Manh là người bá đạo, lấy đồ của người khác có bao giờ hỏi ý kiến? Tức giận với loại người như cô ta chỉ tốn công vô ích. Mạc Hàn không phải chưa từng lĩnh giáo, chút chuyện cỏn con này ăn thua gì. Hơn nữa, chiếc hoa tai là do Mạc Hàn tự sáng chế, không phải ai cũng có thể phá giải, Đới Manh cướp đoạt cũng vô dụng. Ngoài ra, Mạc Hàn có hai chiếc hoa tai, Đới Manh không đến nỗi "đuổi cùng giết tận", lấy đi cả hai. Mạc Hàn ngỡ ngàng trước hành động của Đới Manh, cô ta đang an ủi cô sao? Chắc chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

   "Lão đại, ngoài cửa có người đưa thiệp mời". Mạc Hàn vừa định mở miệng, bên ngoài có người đi vào. Lập Hộ ngồi gần đó giơ tay nhận tấm thiệp rồi kiểm tra kỹ lưỡng. Phát hiện không có gì bất thường, anh ta liền mở tấm thiệp ra xem.

"Lão đại! Phong Gia tối nay mở tiệc, mời lão đại tham dự". Lập Hộ xem xong, nhếch mép nở nụ cười châm biếm.

   Nghe vậy, Đới Manh hơi nhíu mày, khóe miệng cô ta đột nhiên nhếch lên. Lưu Khiết bỏ ly rượu trên tay xuống: "Phong Gia? Chẳng phải là tay sai của Lam Bang sao. Lần này bọn chúng nuốt địa bàn của ai mà dám mở tiệc mừng?"

   Lục Đình cười lạnh lùng: "Nuốt địa bàn của gia tộc Weishi. Theo tôi thấy, Phong Gia bày tiệc với mục đích công bố địa bàn của chúng. Đồng thời, chúng tỏ ý kêu gọi chúng ta nương tay, đừng động đến địa bàn của chúng".

  VNhững ngày vừa qua Đới Gia tiến hành cuộc càn quét quy mô lớn, hoàn toàn củng cố địa vị lão đại ở Đông Nam Á. Dù Lam Bang có chiếm lấy địa bàn của gia tộc Weishi ở khu vực này, cũng không hề ảnh hưởng đến Đới Manh. Vì vậy, chúng đành phải nhún nhường, mở tiệc đãi Đới Manh.

  Triệu Việt gằn giọng: "Phong Gia vẫn chưa có tư cách bày tiệc mời lão đại. Chúng tưởng có Lam Bang chống lưng, chúng ta sẽ nể mặt chúng, đúng là buồn cười thật". 

   Nghe đám thuộc hạ nói xong, Đới Manh cúi đầu nhìn Mạc Hàn và cất giọng vô cảm: "Cô nghĩ thế nào?" Mạc Hàn bỗng cảm thấy hết sức khó hiểu. Người này có ý gì nhỉ? Cô chưa sồng trong giới hắc đạo bao giờ, chẳng biết gì về chuyện đuổi giết tranh giành địa bàn. Tại sao cô ta lại hỏi ý kiến cô? Hơn nữa, Mạc Hàn chỉ nghe nói đến hai gia tộc lớn là Đới Gia và Lam Bang, những người khác cô không hề có ấn tượng, bảo cô phải nói gì đây?

   Quay đầu bắt gặp gặp ánh mắt kỳ lạ và mặc nhận của Triệu Việt, Mạc Hàn mở miệng nói "Tôi chẳng nghĩ thế nào cả".

   Đới Manh sa sầm mặt, cất giọng lạnh lùng: "Lần sau cô còn nói vậy, tôi sẽ đưa tôi đến "Hắc lao" ở châu Phi". Nghe Đới Manh nói câu đó, Mạc Hàn nhìn cô ta bằng ánh mắt nghi hoặc.

   "Hắc lao là trại tậm trung của Mafia Ý". Thấy Mạc Hàn có vẻ không hiểu, Lưu Khiết lập tức lên tiếng giải thích. Mạc Hàn liền nhăn mặt. Không đến mức đó chứ, cô chỉ nói mỗi câu không nghĩ gì cả đã bị đưa đi trại tập trung. Mạc Hàn bất giác toát mồ hôi lạnh. Cô nở nụ cười nịnh nọt với Đới Manh. Cô sẽ ghi nhớ vụ này, lần sau kiểu gì cô cũng phải cố nặn ra ý nghĩ gì đó.

   "Đi, tại sao không đi, Phong Gia là cái thá gì mà muốn chúng ta nể mặt". Đới Manh nhếch mép, gương mặt hoàn thành lạnh lùng vô cảm. Cô ta còn chưa có ý động đến địa bàn của người khác, người khác tự đem đến miệng cô ta, cô ta chẳng có lý nào không nhận.

   Triệu Việt đi theo Đới Manh đã lâu. Đới Manh không cần nói rõ cô ta cũng nắm bắt suy nghĩ của lão đại. Cô ta nở nụ cười lạnh lùng, Phong Gia chỉ là muỗi.

   Chứng kiến cảnh tượng này, Mạc Hàn cười hì hì theo họ. Nhân lúc Đới Manh không để ý, cô liền gắp vội một miếng thịt cua nhét vào miệng. Dù sao đối với Mạc Hàn, việc mở rộng địa bàn không quan trọng bằng một miếng thịt.

   "Ai cho cô ăn hả?" Giọng nói lạnh lẽo pha chút nộ khí vang lên bên tai Mạc Hàn. Cô giật mình mắc nghẹn. Đới Manh vỗ mạnh lên lưng cô, Mạc Hàn liền nhổ miếng cua ra ngoài và ho khù khụ. Ngực bị Đới Manh đập mạnh lại dội lên một cơn đau.

   Mạc Hàn còn chưa dứt cơn ho, hai tay cô bị Đới Manh bẻ quặt ra phía sau lưng, cổ tay bị giữ chặt đau nhức. Mạc Hàn bất giác thở hổn hển trong lòng Đới Manh.

   "Không cho phép cô động đến những thứ này trong hai tháng. Nếu tôi biết được, tôi sẽ phế hai bàn tay cô". Đới Manh nói bằng một giọng vô cùng nghiêm khắc.

   "Tại sao? Dù tôi có làm sai, chết cũng phải chết minh mạch. Tôi đã làm sai điều gì mà đến cơm cô cũng không cho tôi ăn". Nhìn thái độ nghiêm khắc của Đới Manh, Mạc Hàn tỏ ra không phục. Chuyện gì cũng có thể bàn, tại sao cô ta lại cướp đi sở thích duy nhất của cô?

   "Đồ hải sản có tác dụng không tốt đến việc hồi phục vết thương. Ở thời điểm này, tốt nhất cô ăn những thứ nhẹ và nhạt thôi, vết thương sẽ mau lành hơn. Dù sao viên đạn cũng nằm ở gần tim cô". Thấy Mạc Hàn cãi lại Đơi Manh, Lập Hộ liền lên tiếng giải thích.

  Mạc Hàn cứng họng. Từ trước đến nay chưa có ai nói với cô bị thương nên ăn gì, không nên ăn gì. Cô chỉ biết nếu bị thương cũng phải cố nhịn, vì tỏ ra đau đớn cũng chẳng có người nào bôi thuốc hay lo lắng cho cô. Cô luôn phải cắn răng chịu đựng nỗi đau đớn cả ngày lẫn đêm. Tổ chức có quá nhiều thành viên, chẳng ai chú ý đến cô gái nhỏ người ít tuổi này.

   Vì vậy, Mạc Hàn chỉ biết chịu đựng. Ở một nơi nam nữ sống cùng nhau, con gái với thể trạng yếu ớt khó có thể đối kháng đám con trai. Nhưng muốn ăn no bụng thì phải cướp đoạt, phải cố sống cố chết không khác một người đàn ông. Tại sao Mạc Hàn lại thích ăn uống như vậy, vì cô nhận thức được tầm quan trọng của miếng ăn. Vừa bị thương lại vừa bị đói, hậu quả chỉ có một, mà cô vẫn chưa muốn chết. Vì vậy, ngay từ nhỏ Mạc Hàn đã thích các món ăn ngon, cô giữ thói quen này tới tận ngày hôm nay.

   Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đầy nộ khí của Đới Manh, Mạc Hàn cất giọng dịu dàng hiếm thấy: "Tôi biết rồi, tôi sẽ nghe lời cô. Cô bỏ tay tôi ra đi, đau quá".

   Đới Manh hừm một tiếng, giơ tay kéo bát cháo đến trước mặt Mạc Hàn: "Ăn đi". Nói rồi, cô ta thả hai tay Mạc Hàn.

   Mạc Hàn gật đầu, một tay cầm bát cháo, một tay từ từ xúc cháo đưa lên miệng. Đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy cháo trắng cũng rất ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh