Chương 43: Thẩm vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Mạc Hàn than thầm trong lòng, đúng là không gì có thể che dấu Đới Manh. Tuy nhiên từ trước đến nay, sở trường của cô là hóa nặng thành nhẹ, hóa nhẹ thành không.

   Đới Manh hừm một tiếng, vặn mạnh cổ tay Mạc Hàn, khiến cô đau điếng người. Trên tay cô là chiếc áo của cô ta, vệt máu đỏ nổi rõ trên áo. Mạc Hàn khóc thầm, là máu của người phụ nữ cô cứu ra từ phòng tra tấn. Vừa rồi do vội quá nên Msc Hàn quên mất. Gương mặt Đới Manh càng lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén của cô ta muốn xuyên thủng người Mạc Hàn: "Từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ người nói dối tôi bảo toàn mạng sống".

    Nghe giọng nói đầy nguy hiểm của Đới Manh, cổ tay lại bị cô ta vặn mạnh đến mức sắp gẫy rời, Mạc Hàn biết cô đã phạm phải kị húy của Đới Manh. Sát khí tỏa ra từ người cô ta khiến Mạc Hàn không thở nổi, cô vội vàng hét lớn: "Tôi không nói dối cô. Thật đấy...Á...".

   Sắc mặc của Đới Manh ngày càng khó coi. Cô ta bẻ hai tay Mạc Hàn ra đằng sau, giọng nói đầy tức giận: "Tôi hỏi một lần nữa".

   Mạc Hàn đau đến mức nước mắt trào ra. Cô thở dốc: "Đừng vặn nữa, đừng vặn nữa. Tay tôi gãy rồi".

    "Cô còn không nói thật. Lão đại ghét ghét nhất là bị lừa dối. Nếu cô muốn sống thì mau khai ra ban nãy cô đi đâu làm gì?". Qua kính chiếu hậu, Lưu Khiết nhìn thấy gương mặt đầy nộ khí của Đới Manh và tiếng kêu đau đớn của Mạc Hàn, cô ta không đành lòng nói cho Mạc Hàn biết nguyên nhân Đới Manh giận dữ.

    Đới Manh cất giọng lạnh lùng: "Ai cho cô nhiều lời".

   Lưu Khiết vội giải thích: "Tôi nghe giọng cô ấy lạc hẳn đi. Cô ấy còn đang bị thương, không chịu nổi sức mạnh của lão đại. Xin lão đại hãy để cô ta nói xem, rốt cuộc cô ta đi đâu. Nếu cô ta thật sự làm chuyện có lỗi với chúng ta. Lão đại, đến lúc đó không cần lão đại ra tay, Lưu Khiết tôi cũng sẽ không tha cho cô ta".

Lập Hộ mở miệng: "Còn không mau nói. Cô thật sự muốn chọc tức lão đại phải không? Sự thực thế nào thì nói như thế, chúng tôi có ăn thịt cô đâu".

   Bọn họ biết Mạc Hàn sẽ không làm chuyện có lỗi với bọn họ, tin chắc Đới Manh hiểu rõ điều đó hơn ai hết, nếu không lão đại đã giết cô từ lâu. Lời nói dối của Mạc Hàn không thể qua mắt bất cứ ai. Trên đời này Đới Manh lại ghét nhất người nào nói dối cô ta. Làm sai thì nhận lỗi, đáng bị phạt thì chịu phạt, Đới Gia có quy tắc của Đới Gia, Đới Manh tuyệt đối không tàn nhẫn với người của cô ta. Tuy nhiên nếu có kẻ dám lừa dối cô ta, thì người đó chỉ còn con đường chết. Bây giờ Đới Manh còn chưa ra tay với Mạc Hàn, chứng tỏ cô ta đã đặc biệt nể tình. Mạc hàn còn không khai ra sự thật thì không người nào ở đây có thể cứu cô thoát chết.

   Đới Manh im lặng, giật mạnh hai tay Mạc Hàn đang bị cô ta giữ chặt ở đằng sau: "Có nói không?""Tôi nói, tôi nói". Mạc Hàn dù ngốc đến mấy cũng không thể không hiểu ý của Lưu Khiết và Lập Hộ. Nguyên nhân khiếnĐơi Manh giận dữ chỉ là do cô không chịu nói thật. Mạc Hàn quyết định khai hết mọi chuyện. Trên thực tế, Mạc Hàn nghĩ việc cô làm không phải quá nghiêm trọng. Chỉ có điều, Mạc Hàn không ngờ Đới Manh lại có phản ứng mạnh như vậy.

   "Mau nói". Thấy Mạc Hàn ngoan ngoãn nghe lời, Đới Manh hơi buông lòng bàn tay giữ Mạc Hàn.

   "Người phụ nữ đó không đáng chết. Cô ta có gây hại gì đến cô đâu. Cô có thể nhẫn tâm nhìn cô ấy bị giết, còn tôi thì không thể". Mạc Hàn cắn môi nói nhỏ.

   Đới Manh nghe xong hơi cau mày, buông hai tay Mạc Hàn, đỡ cô quay người lại. Nhìn vẻ mặt trắng bệch đau đớn của cô, cô ta lên tiếng hỏi: "Cô dám làm trái mệnh lệnh của tôi chỉ vì một người phụ nữ?"

   Mạc Hàn ngồi lên đùi Đới Manh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô ta: "Đó là sinh mạng cô hiểu không. Mạng của cô đáng giá, của người khác cũng đáng giá. Nếu tội không đáng chết, tôi không gặp thì thôi, một khi gặp sẽ không khoanh tay đứng nhìn".

   Mạc Hàn bị bỏ rơi từ nhỏ nên cô biết mạng sống rất đáng quý, cần phải biết trân trọng sinh mạng của mình và của người khác. Hành nghề ăn trộm bao nhiêu năm nay nhưng Mạc Hàn chưa từng giết người. Đua xe nhiều năm, cô cũng chưa từng khiến ai thiệt mạng. Tuy nhiên đối với những kẻ đáng chết, Mạc Hàn tàn nhẫn hơn ai hết. Đừng nói là đồng tình, đến nhìn cô cũng chẳng thèm nhìn nửa mắt.

   Đới Manh thấy Mạc Hàn mở to mắt nhìn cô ta, khóe mắt còn đọng giọt lệ, từ người cô toát ra vẻ vừa mềm yếu vừa kiên cường. Đới Manh bất giác nhíu mày, cô ta không có một chút thương xót với người đàn bà động vào cô ta, phạm vào kỵ húy của cô ta thì đáng chết. Sinh mạng tồn tại chỉ là vì tử vong, mạng cô ta đáng giá vì bản thân cô ta nỗ lực. Mạng sống người khác cô ta coi bằng con kiến thì sao nào?

   Đới Manh cất giọng đanh thép: "Dù có sai nhưng nếu có bản lĩnh thì sai cũng thành đúng, cô không phải chết. Cô không sai nhưng cô không có năng lực thì cũng thành sai, cô cũng đáng chết. Thế giới này chỉ công nhận kẻ mạnh, không nhận kẻ yếu".

   Thế giới của Đới Manh không có "nên hay không nên" mà chỉ có "mạnh hay không mạnh". Từ nhỏ, cô ta đã học được đạo lý, muốn tồn tại chỉ có thể dựa vào bản thân, không thể dựa vào người khác cũng không nên dựa vào người khác. Chưa đến mười tuổi đầu cô ta đã bắt đầu giãy giụa giữa ranh giới sống chết. Ở tuổi đó cô ta đâu có đáng chết, chỉ là thế giới vô cùng tàn khốc. Nó không vì cô không đáng chết mà tha cho cô. Nếu cô không muốn chết, cô chỉ còn cách tự mình tranh thủ.
 
   Mạc Hàn nheo mắt nhìn Đới Manh. Trong đáy mắt cô ta chỉ có tia lạnh lẽo và sát khí, không có hối hận, thương tiếc hay chút tình người.

   Mạc Hàn đột nhiên hiểu ra, "cá lớn nuốt cá bé" chính là quy luật của hắc đạo, là tôn chỉ vô hình, là quy tắc bất biến từ xưa đến nay. Giới hắc đạo phức tạp, nguy hiểm nhưng cũng gần thế giới tự nhiên nhất. Ở đó không tồn tại sự thương hại hay đồng tình.

   Hoàn cảnh sống khác sẽ hình thành nhân sinh quan khác biệt. Mạc Hàn biết Đới Manh không sai. Tuy nhiên, quan điểm của Đới Manh không phải có nghĩa là quan điểm của cô. Mạc Hàn biết cô không thể giải thích rõ với Đới Manh: " Cô có cách nghĩ của cô, tôi có suy nghĩ của tôi. Tóm lại là trong quan niệm của tôi, không làm sai thì không đáng chết".

   Đới Manh nhíu mày, nhìn người phụ nữ trong lòng mặt vẫn tái mét vì đau đớn. Cô ta ôm chặt thắt lưng cô, giọng nói có vẻ dịu đi một chút: "Chỉ có lần này thôi".

   Mạc Hàn vốn định tranh cãi với Đới Manh đến cùng dù hôm nay có phải chết. Thấy Đới Manh bỏ qua cho mình, cô nhìn Đới Manh bằng ánh mắt ngờ vực. Lưu Khiết và Lập Hộ ngồi đằng trước kinh ngạc liếc nhau. Phụ nữ chạm vào người là đại kỵ húy của Đới Manh. Vậy mà Đới Manh dễ dàng tha cho Mạc Hàn, chứng tỏ cô là một nhân vật đặc biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh