Chương 44: Lấy công chuộc tội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đới Manh đặt Mạc Hàn ngồi bên cạnh cô ta. Mạc Hàn toàn thân đau nhức, gương mặt trắng bệch, cô tựa đầu vào vai Đới Manh thở hổn hển.

   Đới Manh lên tiếng: "Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Chỉ vì một người đàn bà, cô suýt nữa làm hỏng kế hoạch của tôi. Tôi tuyệt đối không cho phép người của tôi phạm phải sai lầm như vậy". Mặc dù giọng nói cô ta vô cùng nghiêm khắc nhưng tay cô ta nhẹ nhàng xoa bóp quanh vết thương trên ngực Mạc Hàn.

   Nghe Đới Manh nói vậy, Mạc Hàn biết việc làm của cô ảnh hưởng đến kế hoạch của Đới Manh, suýt nữa kéo cô ta xuống bùn. Cô không nghĩ xa xôi như vậy, chỉ hành động theo quán tính. Mạc Hàn cũng không ngờ chỉ vì đợi cô, Đới Manh ra tay chậm hai mươi giây, cả đám mới lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, khiến Đới Manh bị mất nhiều thuộc hạ trong cuộc đọ sức này. Nếu Đới Manh không nói, Mạc Hàn thật sự không hiểu rốt cuộc cô sai ở điểm nào.

   Hóa ra đây mới là sai lầm mà Đới Manh bắt Mạc Hàn nhìn nhận. Việc làm của cô gây hại cho cô ta, đây mới là then chốt. Sớm biết như vậy Mạc Hàn đã không khai tuốt tuồn tuột. Cô bất giác nhíu mày, chỉ trách bản thân không hiểu những chuyện giang hồ nên không nắm được tâm tư của Đới Manh. Xem ra sau này cô cần chú ý hơn mới được.

   Mạc Hàn tựa người vào ngực Đới Manh, bàn tay vẫn còn run run lấy ra chiến lợi phẩm, đưa đến trước mặt hắn: "Tôi tìm thấy cái này nên mới chậm chứ không hoàn toàn vì người phụ nữ đó".

   Đới Manh nhìn thấy hơi cau mày. Cô ta lập tức rời bàn tay khỏi eo Mạc Hàn cầm lên xem. Ánh mắt cô ta càng trở nên lạnh lùng, cô ta quay sang hỏi Mạc Hàn: "Cô tìm thấy ở đâu?"

   Đám Triệu Việt, Lưu Khiết kinh ngạc khi nhìn vào thứ trong tay Đới Manh. Cái vòng tròn họ chưa thấy bao giờ nhưng cái cúc áo họ từng gặp ở biển anh túc. Đó là vũ khí nguy hiểm mà máy dò tìm của họ cũng không phát giác. Mạc Hàn lấy được nhiều như vậy, sức sát thương chắc chắn sẽ rất lớn.

   Thấy vẻ mặt Đới Manh không còn tức giận mà âm trầm lạnh lùng, Mạc Hàn hít một hơi rồi từ từ mở miệng: "Tôi vào phòng giám sát camera để tìm hình ảnh có lợi cho anh. Nhìn thấy thứ này ở phòng tra tấn, tôi mới đến đó và đem hết đi. Tôi thật sự muốn giúp anh tìm chứng cứ. Nếu không phải vì chuyện đó, tôi cũng không làm mất thời gian".

   Câu nói của Mạc Hàn có tám phần thật hai phần giả, cô tin Đới Manh không thể phát giác. Trên thực tế cũng vì lấy thứ công nghệ cao này, cô mới chậm mất hai mươi giây Đới Manh dành cho cô.

   Đới Manh cất giọng lạnh như băng: "Lắm chuyện. Tôi làm việc còn cần sự giúp đỡ của cô? Nếu tôi không nắm chắc thì có thể làm gì?". Vừa nói, cô ta vừa đưa mấy cái cúc cho Triệu Việt rồi một tay ôm eo Mạc Hàn, một tay từ từ xoa bóp vết thương của Mạc Hàn.

   Tuy ngữ khí của Đới Manh vẫn còn nghiêm khắc nhưng vẻ mặt cô ta không còn đáng sợ như trước, Mạc Hàn thở phào nhẹ nhõm. Cô trề môi: "Không cần thì thôi". Mạc Hàn biết Đới Manh đã dám động thủ, chắc chắn cô ta đã có sách lược bảo đảm sự an toàn. Cô chỉ là tình cờ vớ được, thuận tay vớ được mà thôi.

   "Đưa cho tôi xem". Đới Manh cau mày khi thấy Mạc Hàn xoay đi xoay lại cổ tay tím bầm của mình.

   Mạc Hàn liền cầm cuộn băng đưa cho Đới Manh. Cô nói bất mãn: "Tôi thu được ở phòng giám sát đó. Lần này, tội sống chắc cũng có thể được miễn rồi chứ". Cảm giác Đới Manh không còn giận mình, Mạc Hàn lập tức cao giọng thương lượng. Về điểm này không thể không công nhận khả năng quan sát nét mặt quá xuất sắc của Mạc Hàn.

   Đới Manh đưa cuộn băng cho Lập Hộ. Lập Hộ liền cắm vào vô tuyến trước mặt. Hình ảnh hiện trên màn hình khiến mấy người đàn ông nhăn mặt. Quả nhiên là chiến lợi phẩm không tồi.

   Lưu Khiết vỗ tay cười lớn: "Thế này càng có sức thuyết phục hơn. Lam Bang, lần này tôi sẽ bắt các người trả giá".

   Triệu Việt quay lại nhìn Mạc Hàn gật đầu: "Tốt lắm. Vụ này cô làm rất tốt".

   Nghe khẩu khí của mấy người đàn bà, Mạc Hàn lập tức hiểu ra, đúng như cô đoán, Đới Manh muốn phản công Lam Bang. Tuy nhiên, đây không phải là chuyện cô đáng bận tâm. Hiện tại cô chỉ quan tâm đến thái độ của Đới Manh. Vết thương của cô còn chưa lành hẳn, cô không muốn bị thương thêm.

   Đới Manh chăm chú nhìn Mạc Hàn, đáy mắt cô ta ánh lên một tia vui mừng hiếm thấy. Vòng tay cô ta càng ôm chặt Mqv Hàn. Cô ta điều chỉnh lại tư thế, để cô dựa vào người cô ta một cách dễ chịu. Đới Manh cất giọng trầm trầm: "Lần này tôi sẽ bỏ qua, coi như cô lấy công chuộc tội. Nhưng tuyệt đối không có lần sau. Đến lúc đó đừng trách tôi không cảnh cáo cô".

   Trong thế giới của Đới Manh, đặc biệt là những nhà buôn vũ khí trong tay có thứ hủy diệt cả tòa nhà cao tầng như hắn, nhiều lúc thời gian chỉ sai lệch một giây cũng có thể tạo thành một kết quả khác. Nếu Mạc Hàn không nghe lời cô ta mà cứ thích tự ý hành động, cô sẽ dễ gặp nguy hiểm.

   Như hôm nay cô chậm mất hai mươi giây, không biết làm bao nhiêu người bỏ mạng. Mạc Hàn thật sự không hiểu một mạng người quan trọng hay nhiều mạng sống quan trọng hơn.

   Mạc Hàn tuy mắc sai lầm, nhưng may mà cô lấy được vật phẩm nguy hiểm, coi như có thể cứu mạng của rất nhiều người. Do đó, Đới Manh mới bỏ qua cho cô.

   Mạc Hàn thở phào nhẹ nhõm. Chuyện tương lai để sau này hẵng tính, bây giờ cô có thể vượt qua cửa ải này là tốt rồi. Nhưng mà mất công sức xông pha mạo hiểm cũng chỉ nhận được một câu không truy cứu từ Đới Manh, Mạc Hàn liền nói ấm ức: "Nhưng tôi đã bị trừng phạt rồi. Cô nên thưởng cho tôi đi chứ". Vừa nói cô vừa giơ tay ra trước Đới Manh.

   Thấy Đới Manh đanh mặt, Mạc Hàn vội lên tiếng: "Được rồi, tôi không cần thưởng nữa".
  
   Mọi người trầm mặc một lúc. Lập Hộ chăm chú theo dõi hình ảnh Mạc Hàn lấy được. Thấy người của Đới Manh cũng xuất hiện trên đoạn băng, Lập Hộ kinh ngạc quay sang Mạc Hàn: "Cô nhìn thấy sao?"

   Câu hỏi của Lập Hộ phá vỡ không khí yên tĩnh. Đời Manh và Triệu Việt đều đưa mắt về phía Mạc Hàn.

    Mạc Hàn cúi thấp đầu, cất giọng khinh thường: "Các cô muốn xâm nhập hệ thống thì ít nhất cũng phải chọn người giỏi giỏi một chút. Bị tôi dễ dàng phản kích như vậy, nói ra quả thật mất mặt các cô quá".

   Mọi người lại trầm mặc trong giây lát. Một lúc sau, Triệu Việt quay gương mặt khó coi sang Lập Hộ: "cô cần nâng cao kỹ thuật rồi".

   Lưu Khiết huýt sáo tán thưởng Mạc Hàn: "Cao thủ".

   Triệu Việt, Lưu Khiết, đến Lập Hộ đang lái xe cũng nhìn Mạc Hàn qua gương chiếu hậu. Ánh mắt họ lóe lên một tia hứng thú, khiến Mạc Hàn lạnh buốt sống lưng. Cô lập tức cúi thấp đầu vùi vào ngực Đới Manh: "Tôi chỉ biết một chút thôi. Đừng trông chờ ở tôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh