Chương 61: Đối mặt với nguy hiểm (II)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Nước biển từ góc một trăm bảy hai độ tràn vào..."

"Khoang sau không chịu nổi áp lực, đang dần tan ra..."

"Ở góc bảy mươi độ, nước biển tràn vào đường ống dẫn..."

"Khoang đáy tăng nhiệt độ..."

   Một loạt tiếng báo cáo vang lên. Sắc mặt Đới Manh lạnh như núi băng ngàn năm, cô ta lập tức đi nhanh về phòng thuyền trưởng. Mạc hàn gia nhập đám người đi gia cố những chỗ rạn nứt, bị nước biển tràn vào.

   Trong tay Mạc Hàn không có bất cứ thứ gì. Do thủy lực ngày càng lớn, đồ sắt thép cũng bắt đầu rạn nứt. Thấy cửa kính ở bên cạnh bị nứt một cái lỗ to bằng đầu ngón tay cái, Mạc Hàn không nghĩ ngợi nhiều, dùng tấm lưng che chắn lỗ hổng, đồng thời cô hét lớn: "Lái tàu nhanh lên". Mạc Hàn bị một sức mạnh không ngừng đẩy người về phía trước, nhưng cô cắn chặt răng, cố giữ nguyên vị trí, dùng thân mình không cho nước tràn vào.

   Thuộc hạ của Jiaowen bên cạnh thấy vậy cũng dùng thân thể bịt kín chỗ hổng. Những người này tuy là thuộc hạ của Jiaowen nhưng không ít lần đi theo Đới Manh nên có những hiểu biết về kiến thức vũ khí thông thường. Họ hiểu việc dùng thân thể bịt kín sẽ gây tổn thương lớn đến thân thể. Nhưng ở trong tình thế nguy cấp mà việc tranh thủ thời gian chỉ tính bằng giây, họ đã hành động trước khi kịp suy nghĩ.

"Mẹ kiếp, rốt cuộc là thứ gì nhỉ?". Trong phòng thuyền trưởng, Lập Hộ cố gắng điều khiển con tàu. Áp lực quá lớn, chiếc đồng hồ gần như không hoạt động, không thể đo áp lực ở xung quanh. Máy móc bắt đầu không ngừng dao động. Nguy hiểm mỗi lúc một gần.

   Ở trong chiếc quân hạm trên mặt biển, Jiaowen và Lưu Khiết lặng lẽ theo dõi mấy con đầu đỗ gần nhau phía xa xa. Theo mệnh lệnh của Đới Manh, bọn họ đã rời khỏi khu vực nguy hiểm mấy chục dặm.

   Bùng, đột nhiên một tiếng nổ kinh thiên động địa vọng tới. Qua ống nhòm, Jiaowen và Đới Manh nhìn thấy ba con tàu lớn bị một sức mạnh vô cùng to lớn làm nổ tung. Ngọn lửa bốc lên nhanh chóng nuốt chửng mấy chiếc quân hạm ngụy trang bên cạnh.

   Mặt biển bị chấn động mạnh, cột nước dâng cao cả trăm mét dập tắt ngọn lửa điên cuồng. Cột nước lớn bị đẩy lên từ áp lực dưới mặt biển giống như bom nguyên tử sau khi phát nổ, dừng lại trên mặt nước trong giây lát rồi tung tóe về bốn phương tám hướng.

   Dưới đáy biển truyền đến đến ùng ục, khiến Jiaowen và Lưu Khiết ở trong phòng thuyền trưởng liền thay đổi sắc mặt.

   "Rút lui, mau chóng tăng tốc rút đi". Jiaowen đập mạnh chiếc ống nhòm, giọng nói lặng lẽo như phát ra từ địa ngục.

   Lưu Khiết đứng bên cạnh không đợi Jiaowen dặn dò, lập tức kéo cần điều khiển. Chiếc quân hạm quay đầu, nhanh chóng lao về phía sau.

"Giỏi thật, giỏi thật đấy. Bọn chúng đúng là không tiếc tiền, sử dụng cả Uranium". Jiaowen tối sầm mặt, chăm chú theo dõi từng đợt sóng lớn cuộn đến. Dưới mặt biển, tiếng ùng ục ngày càng vang dội. Dù ở bọn họ ở bên trong phòng thuyền trưởng của quân hạm nhưing vẫn có cảm giác rõ ràng.

"Thuốc nổ thuộc tính kim loại gì chứ. Đây rõ ràng là...". Lưu Khiết không thể nói hết câu. Mạc Hàn đương nhiên không biết đến Uranium. Uranium sau khi được gia công, mức độ ô nhiễm nghiêm trọng miễn bàn, uy lực và năng lượng phát xạ tương đối đáng sợ. Nếu không phải là nhà sản xuất vũ khí, không ai có thể nhận ra đó là Uranium.

"Có lẽ Đới đã đoán ra. Nếu không đã không ra lệnh chúng ta rút lui". Jiaowen kết luận.

   Lưu khiết gật đầu thừa nhận. Thuốc nổ thuộc tính kim loại tuy ghê gớm nhưng chiếc quân hạm của cô ta rất hiện đại, có thể phòng chống cháy nổ. Đới Manh ra lệnh cho bọn họ rút lui, nhất định cô ta từ lời nói của Mạc Hàn phán đoán ra đó là thứ đã được gia công hóa học. Quân hạm của Lưu Khiết lại không thể đọ tốc độ với chiếc tàu ngầm do Triệu Việt và Lập Hộ điều khiển. Nếu không sớm rời khỏi, chắc chắn chiếc quân hạm sẽ không chịu nổi lực phát nổ.

   "Liên lạc với Đới". Chứng kiến từng đợt sóng ngầm dội đến, Jiaowen không hỏi cảm thấy lo lắng. Sóng ngầm đã nhanh chóng tới chỗ quân hạm của anh ta. Tuy tàu ngầm của Đới Manh có tốc độc cực nhanh, nhưng không thể nhanh hơn sức tấn công của sóng ngầm.

   Jiaowen vừa nói dứt lời, Lưu Khiết lập tức kết nối hệ thống liên lạc. "Lão đại, bên đó thế nào rồi? Bên đó thế nào rồi?". Lưu Khiết điều khiển quân hạm phóng về phía sau, đồng thời không ngừng liên lạc với chiếc tàu ngầm.

   Không có tín hiệu trả lời. Trên màn hình chỉ thấy ruồi muỗi và tiếng rè rè, Lưu Khiết bất giác run nhẹ. Jiaowen đứng bên cạnh thấy vậy liền vỗ lưng Lưu Khiết, cất giọng lạnh lùng: "Cô ấy là Đới Manh. Cô ấy có thể đi, thì sẽ có bản lĩnh quay về".

   Lúc Đới Manh liên lạc với Triệu Việt, do vẫn nối máy nên phía Jiaowen đều nghe thấy. Vì vậy Jiaowen và Lưu Khiết biết Đới Manh đã xuống tàu ngầm. Chỉ vài phút sau đã không thể kết nối với Đới Manh , Lưu Khiết bất giác nhíu mày.

Nhưng Jiaowen nói đúng,Đới Manh không phải người làm việc không suy nghĩ. Lão đại đã quyết định ở lại, lão đại chắc chắn có tính toán riêng. Đây chính là bản tính của Đới Manh.

   Vào lúc này, chiếc tàu ngầm càng lắc mạnh hơn. Tay Lập Hộ gần như không thể giữ vững cần điều khiển. Thuộc hạ của Jiaowen liên tục báo cáo về sự cố. Dưới áp lực cực lớn, tàu ngầm xuất hiện trục trặc nghiêm trọng.

   "Dừng thiết bị cung cấp dưỡng khí"

"Dừng thiết bị thải nước"

"Nâng cao thân tàu, hạ thấp cường độ thủy áp". Lập Hộ đưa ra một loạt mệnh lệnh, những người khác trong phòng thuyền trưởng im lặng làm theo.

"Ngừng tất cả thiết bị phụ trợ". Một giọng nói lạnh lùng vọng tới. Lập Hộ không quay đầu cũng biết Đới manh đến.

"Dừng mọi thiết bị phụ trợ". Lập Hộ lập tức ra lệnh mà không có bất cứ sự ngờ vực nào. Vừa nói, anh ta vừa đứng dậy, nhường chỗ cho Đới Manh.

   Đới Manh ngồi vào ghế thuyền trưởng. Cô ta đưa tay giữ chặt cần điều khiển đang không ngừng dao động. Cô ta dùng hết sức gạt cần xuống. Đồng thời Đới Manh lên tiếng, giọng nói không thay đổi âm sắc: "Tắt toàn bộ hệ thống chiếu sáng ngoài phòng thuyền trưởng. Toàn lực tăng tốc độ".

"Vâng ạ".

"Tắt hệ thống vận chuyển"

"Tắt hệ thống chiếu sáng"

"Tắt hệ thống đối tiếp".

"Khởi động động lực, tăng tốc ở mức cao nhất". Một vài mệnh lệnh đơn giản được phát ra, thể hiện sự trầm tĩnh khác thường, như không phải đang đối mặt với tử thần.

   Ở trong khoang tàu, lỗ thủng sau lưng Mạc Hàn ngày càng lớn. Nước biển điên cuồng táp vào thân thể khiến lưng cô đau đến mức mất cảm giác. Đèn chiếu sáng phụt tắt, thiết bị điều chỉnh nhiệt độ ngừng hoạt động. Trong khoang bỗng chốc nóng đến mức khiến Mạc Hàn cảm thấy khó thở. Nước mỗi lúc một dâng cao, vừa mới ở cẳng chân đã dâng đến bụng. Mạc Hàn cắn chặt răng. Lúc này, tử môn quan đang chờ đợi ở phía trước, chỉ Đới Manh mới có khả năng xoay chuyển tình thế.

   Ngoài thiết bị động lực, mọi thiết bị phụ trợ đều ngừng hoạt động, con tàu ngầm tăng vọt tốc độ trong giây lát. Đới Manh tay giữ chặt cần điều khiển, mắt không rời khỏi bàn chỉ thị phương hướng. Cô ta  nói với Lập Hộ: "Liên hệ Lưu Khiết tiếp ứng chúng ta".

   Lập Hộ liền gật đầu. Thấy hệ thống liên lạc trên bàn điều khiển ngừng hoạt động, Lập Hộ nhanh chóng khởi động thiết bị thông tin đeo trên tai. Đây là thiết bị được cài đặt tần suất riêng dùng để liên lạc nội bộ giữa anh ta và Nhan Thấm. Hiện tại, hệ thống liên lạc giữa tàu ngầm và quân hạm bị cắt đứt nên Lập Hộ chỉ còn cách thông qua Nhan Thấm.

   "Lão đại, lão đại, đã nhận được tín hiệu chưa ạ? Đã nhận được tín hiệu chưa ạ?". Trên chiếc quân hạm, Lưu Khiết vừa điều khiển tàu vừa không ngừng bắt liên lạc với chiếc tàu ngầm của Đới Manh. Tuy nhiên, đầu kia không có tín hiệu trả lời, khiến thần sắc Jiaowen và Lưu Khiết càng trở nên căng thẳng.

"Lưu Khiết!". Một tín hiệu khác truyền đến, gương mặt Nhan Thấm đột nhiên hiện trên màn hình.

   "Phía Tây Nam, góc bốn mươi ba độ. Tàu của lão đại sẽ đến đó trong một phút nữa, cần sự tiếp ứng của cô. Nhanh lên, tàu của lão đại bị hỏng hóc nghiêm trọng, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ trong một phút". Nhan Thấm nói một hơi thông báo tình hình.

   Lưu Khiết lập tức điều khiển quân hạm về hướng Nhan Thấm vừa chỉ. Cô ta cất giọng khẩn trương: "Nhớ giữ liên lạc. Tôi cần nắm tình hình cụ thể".

   "Được thôi". Nhan Thấm liền nối máy với Lập Hộ. Vài giây sau, cô ta chuyển cho Lưu Khiết  hình ảnh vị trí con tàu do Lập Hộ gửi đến.

   "Lão đại, còn bốn mươi bốn giây nữa mới hợp nhất với Lưu Khiết. Cột sóng thần ở đằng sau năm giây nữa sẽ tiếp cận chúng ta". Lập Hộ liếc qua chiếc đồng hồ đeo tay, lên tiếng báo cáo.

   Đới Manh không nói một câu nào. Thân tàu phát ra tiếng lục cục, người bên trong đều có cảm giác con tàu lắc lư kịch liệt. Đới Manh lên tiếng: "Chuẩn bị".

   Không ai đáp lời, phòng thuyền trưởng yên lặng đến mức chỉ nghe thấy hơi thở. Tất cả mọi người trong phòng thuyền trưởng thầm đếm ngược: bốn, ba, hai, một. Mọi người cùng lúc gạt tất cả các cần điều khiển, Đới Manh đưa nút điều khiển hệ thống đẩy lên đỉnh điểm. Một giây trước khi cột sóng thần chạm đến con tàu, tất cả năng lượng của các thiết bị vừa bị ngừng hoạt động được giải phóng. Chiếc tàu ngầm như được giải thoát khỏi vũng bùn lầy, phi vọt lên trên như tên bắn.

Thân tàu rung lắc kịch liệt, nhưng cảm giác một luồng khí đè nặng xuống lồng ngực từ từ tan biến, áp lực cũng dần mất đi, Mạc Hàn thở hắt ra. Cổ họng cô vẫn đầy nước biển giá lạnh, mặn chát.

"Thông báo Lưu Khiết, chuẩn bị đón tàu". Giọng nói Đới Manh vẫn lạnh lùng và bĩnh tĩnh như thường lệ. Thân tàu đã bị thủng lỗ lớn. Nếu Lưu Khiết không đến kịp, hậu quả sẽ tương đối nghiêm trọng.

   Con tàu tiếp tục phóng lên trên mặt nước, ánh sáng bên ngoài bắt đầu rõ hơn..

   Lúc này, Lưu khiết cố gắng hết sức lái chiếc quân hạm về hướng Tây Nam. Đến gần góc bốn mươi ba độ, Lưu Khiết nhanh chóng mở khoang sau quân hạm. Chỉ thấy phần đuôi vô cùng to lớn của quân hạm được phân khai, để lộ khoang tàu rộng trên mặt nước.

   Jiaowen theo dõi toàn cảnh chiếc quân hạm trên màn hình giám sát. Nhìn xuống đồng hồ thấy thời gian chỉ còn lại hai giây, anh ta hét lớn với Lưu Khiết: "Tăng tốc, xông lên". Lưu Khiết ấn mạnh tay xuống, chiếc quân hạm đạt tốc độ tối đa.

   Cùng lúc đó, con tàu ngầm do Đới Manh lái vẫn lao nhanh lên trên mặt nước, đúng vị trí đuôi quân hạm vừa mở ra. Tàu ngầm có tốc độ nhanh hơn quân hạm. Chỉ tính sai một ly, hai chiếc tàu sẽ đâm vào nhau và cùng hủy diệt. Trong phòng thuyền trưởng trên quân hạm, Jiaowen và Lưu Khiết cuộn chặt nắm đấm, mắt không rời khỏi màn hình hiển thị quá trình đối tiếp.

Ở trong tàu ngầm, do các thiết bị kèm theo đều ngừng hoạt động nên Đới Manh hoàn toàn không nhìn thấy tình hình bên ngoài. Cô ta chỉ dựa vào khoảng thời gian đã định sẵn để phán đoán tình huống. Hết khoảng thời gian một phút, Đới Manh đẩy cần điều khiển về phía sau, tắt thiết bị động lực. Chiếc tàu ngầm lập tức giảm tốc độ, nhưng theo quán tính vẫn lao thẳng đi, bảo đảm tốc độ ngang chiếc quân hạm.

   Chiếc tàu ngầm nhô lên khỏi mặt nước chui vào khoang sau của quân hạm một cách hoàn hảo. Lưu Khiết lập tức điều khiển đưa tàu ngầm vào sâu trong bụng quân hạm, đồng thời lái quân hạm phóng đi.

   Trong chiếc tàu ngầm, Lập Hộ thở hắt ra: "Lão đại, hoàn thành đối tiếp". Đới Manh gật đầu, nhìn xuống thấy quần áo đã bị ngấm nước biển ướt rượt, cô ta lập tức đứng dậy đi về phía khoang tàu.

   Lập Hộ liền đi theo Đới Manh, để lại đám thuộc hạ của Jiaowen vẫn chưa hết bàng hoàng, dõi theo Đới Manh bằng ánh mắt sùng bái. Lập Hộ bất giác ngẩng cao đầu. Chỉ Đới Manh mới có thể điều khiển tàu giỏi như vậy, cũng chỉ Đới Manh mới hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này. Trầm ổn, lạnh lùng, thủ đoạn hơn người, tin tưởng vô điều kiện, đó chính là lão đại của bọn họ.

Ở trong khoang thuyền, nước biển dần rút hết, Mạc Hàn ngồi bệt xuống nền tàu. Cô đưa tay sờ trán, mới thấy trên trán toàn là nước, không rõ mồ hôi hay nước biển. Mạc Hàn vẫn chưa hết căng thẳng. Vừa rồi mọi cảm giác của cô bị tê liệt, bây giờ cô biết thế nào là ở giữa ranh giới sống chết. Cảm giác này vô cùng kích thích, vô cùng khủng khiếp.

Hệ thống chiếu sáng bật lên, Mạc Hàn liền nhíu mày, một lúc sau mới thích ứng ánh đèn. Thấy Đới Manh đứng ở cửa khoang tàu lạnh lùng nhìn mình, Mạc Hàn đột nhiên dựng tóc gáy. Thôi xong, lần này cô chết chắc rồi, mọi chuyện xảy ra chỉ là do cứu cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh