Chương 62: Sống Tiếp năm mươi năm (I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đới Manh"mặt sắt đen sì" đi vào trong khoang tàu, thấy Mạc Hàn toàn thân ướt như chuột lột ngồi dưới nền tàu nhìn cô bằng cặp mắt hoảng sợ, cô rảo bước nhanh về phía nàng.

   Đới Manh đi thẳng về phía Mạc Hàn không chút do dự, nàng vội nở nụ cười miễn cưỡng, cất giọng yếu ớt: "Đới lão đại, chuyện này...Á....đau quá...". Mạc Hàn chưa nói dứt câu, Đới Manh cúi xuống bế nàng dậy. Không bế thì thôi, Đới Manh vừa động vào người, lưng Mav Hàn đau rát như bị lửa đốt. Nàng liền bám chặt tay Đới Manh.

   Nhìn gương mặt tái mét của Mạc Hàn, Đới Manh lập tức thả nàng xuống và xoay người nàng lại. Cô bất chấp sự có mặt của mọi người, xé đôi lưng áo Mạc Hàn. Thấy những vết bầm tím do áp lực nước tạo thành trên lưng Mạc Hàn, Đới Manh sa sầm mặt, cất giọng đầy nộ khí: "Ngu xuẩn".

   Mạc Hàn không ngờ Đới Manh bế nàng. Nàng ngoan ngoãn để Đới Manh muốn làm gì thì làm, không nói bất cứ lời nào. Trên thực tế, Mạc Hàn cũng không còn sức lực mở miệng. Ngoài việc toàn thân đau nhức, nàng vừa mới trở về từ cửa địa ngục, thần hồn vẫn còn lơ lửng ở tận đâu. Bây giờ Đới Manh có ném nàng lên sao Hỏa, Mạc Hàn chắc cũng không phản kháng.

   Mạc Hàn mệt mỏi cuộn người trong lòng Đới Manh, gương mặt không một chút sắc khí. Đới Manh ôm cô đi ra ngoài cửa, vừa đi cô vừa dặn dò: "Thông báo để bọn họ chuẩn bị máy bay, nhân lực và máy kiểm trắc hạt nhân tốt nhất. Tôi cần tới Bộ hóa học của bọn họ".

   Lập Hộ vâng vâng dạ dạ, biết "bọn họ" mà Đới Manh chỉ là Bộ trưởng bộ quốc phòng. Anh ta lập tức ra khỏi con tàu ngầm đi tìm Lưu Khiết.

   Mạc Hàn bị Đới Manh ôm trong lòng, tai nghe rõ lời dặn dò lạnh lùng của Đới Manh. Nàng ngẩng cổ nhìn Đới Manh bằng ánh mắt khó hiểu: "Hạt nhân? Ý cô là gì?"

   Triệu Việt đi ngay sau Đới Manh lên tiếng: "Không phải cô tưởng thứ đó là thuốc nổ thuộc tính kim loạt thật đấy chứ?"

   Nghe câu hỏi của Triệu Việt, Mạc Hàn sững người một vài giây. Triệu Việt không nhắc nàng còn không nhớ đến. Dù cả tàu chứa thuốc nổ đi chăng nữa, uy lực không thể lớn đến mức như vậy. Uy lực lớn tương đương với cơn sóng thần, kể cả là loại thuốc nổ tiên tiến nhất cũng không thể so sánh. Mạc Hàn quay sang hỏi Triệu Việt: "Đó là gì?"

"Uranium. Một loại nguyên liệu của năng lượng hạt nhân. Nó có tính chất phóng xạ, độ nguy hiểm tương đối lớn". Triệu Việt nghiến răng trả lời.

"Uranium? Sao có thể là uranium? Tôi đã động vào nó...tôi còn sờ vào...". Mạc Hàn không dấu vẻ hoảng hốt, nói lắp ba lắp bắp.

  Cơ thể vốn mệt mỏi mềm nhũn của Mạc Hàn đột nhiên cứng đờ. Nàng vô ý thức nắm chặt áo Đới Manh. Mạc Hàn ngẩng đầu nhìn gương mặt cương nghị của Đới Manh, toàn thân bất giác run rẩy.

"Cô còn ngọ nguậy nữa, tôi sẽ ném cô xuống đấy". Đới Manh đảo mắt quâMc Hàn, gương mặt cô lạnh lùng như băng giá. Lúc này, Đới Manh đã đi lên boong tàu quân hạm. Đối diện với đại dương mênh mông,Mạc Hàn biết nếu nàng còn run nữa,Đới Manh chắc chắn sẽ ném nàng xuống biển. Nhưng dù cố gắng hết sức nàng vẫn không thể khống chế bản thân, không biết do mệt mỏi hay do quá sợ hãi.

"Tôi không sợ. Chỉ là...tôi không thể kìm chế". Mạc Hàn cố gắng điều hòa hơi thở, chậm rãi nhả từng chữ một. Khi sinh mạng bị uy hiếp, nói không sợ hãi là giả. Tuy nhiên, Mạc Hàn vẫn có thể cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

   Đới Manh nhìn Mạc Hàn đang nghiến chặt răng, không khó có thể nhận ra nàng đang cố điều hòa hơi thở, áp chế sự sợ hãi nhưng không có hiệu quả. Cô mở miệng: "Ngủ đi", rồi đập mạnh tay vào gáy Mạc Hàn. Mạc Hàn đột nhiên thấy choáng váng và ngất lịm.

   Đới Manh im lặng nhìn Mạc Hàn bất động ở trong lòng, cô cau mày quay sang Triệu Việt: "Thông báo Nhan Thấm, đem huyết thanh vừa nghiên cứu ra qua bên này".

   Triệu Việt gật đầu. Do bọn họ là nhà sản xuất vũ khí hàng đầu thế giới, cơ sở vật chất hoàn thiện hơn một số quốc gia nhỏ. Do đó, nhiều quốc gia không có khả năng tự sản xuất đều tìm đến họ đặt hàng.

   Liên quan đến hạt nhân, thế giới đã cấm sản xuất từ lâu, nhưng vẫn có nhiều đất nước hay thế lực lén lút tìm đến bọn họ. Sau khi thu thập đủ tài liệu, bọn họ đã có thể sản xuất vũ khí hạt nhân. Để các nhà khoa học của bọn họ tránh bị nguy hại bởi bức xạ, họ phải nghiên cứu thêm phương thức phòng chống. Huyết thanh mới nhất do họ sáng chế ra tuy giá thành đắt đỏ nhưng hiệu quả tốt hơn mấy thứ cùng loại trên thị trường.

   Tại khu công nghiệp hạt nhân. Mạc Hàn tỉnh lại khi vừa vào đến bên trong. Nàng mở mắt chỉ nhìn thấy một thế giới toàn màu trắng. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc đến mức buồn nôn. Các loại máy móc không ngừng chuyển động. Những người ở trong kín mít từ đầu đến chân, lặng lẽ đứng nguyên một chỗ. Bầu không khí ức chế khiến Mạc Hàn cảm thấy khó thở.

"Uranium? Đồ khốn khiếp, dám dùng thứ này". Sắc mặt ông Bộ trưởng quốc phòng khó coi vô cùng. Uranium bị rò rỉ một lượng lớn trên vùng biển quốc tế. Mặc dù đây không phải là chuyện của bất cứ quốc gia nào, nếu không nhờ Đới Manh tìm ra, uranium chắc chắn sẽ xâm nhập vào đất nước của ông ta, tạo thành sự uy hiếp vô cùng lớn.

   Đới Manh cất giọng lạnh lùng: "Bây giờ tôi không rảnh thảo luận vấn đề đó với anh. Lập tức kiểm tra cho tôi". Vừa nói, cô vừa đặt Mạc Hàn xuống đất.

   Bộ trưởng quốc phòng nhận thức rõ, lần này phía ông ta cung cấp tin tức không chính xác, khiến người của Đới Manh không bị thiệt mạng nhưng bị lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Sự việc này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hai bên. Bộ trưởng quốc phòng thấy Đới Manh vốn không gần nữ sắc lại thân mật với Đới Manh như vậy, đoán nàng nhất định là nhân vật quan trọng với cô. Ông ta không một phút chần chừ hét lớn: "Đưa thiết bị kiểm tra toàn thân đến đây nhanh lên. Không được bỏ sót chỗ nào. Tôi muốn xem kết quả tỉ mỉ nhất".

   Đám nhân viên kiểm trắc thấy thái độ của bộ trưởng quốc phòng, đoán người phụ nữ trước mặt nhất định là nhân vật tai to mặt lớn. Họ liền đi tới đưa Mạc Hàn về phía thiết bị kiểm trắc.

   Mạc Hàn lập tức nắm chặt tay Đới Manh. Đưa mắt nhìn cỗ máy vô cùng to lớn, trông có vẻ như máy kiểm tra tình trạng bệnh tật ở bệnh viện, lại giống một cỗ máy nuốt người. Mạc Hàn bất giác lùi lại một bước, không biết bên trong cỗ máy là thiên đường hay địa ngục, cô vẫn chưa muốn chết.

   "Đi nhanh lên". Thấy Mạc Hàn bám chặt tay mình, Đới Manh  đẩy Mạc Hàn về đằng trước, cất giọng lạnh lẽo: "Sợ gì chứ". Cô quay sang nói với nhân viên kiểm trắc: "Mau đưa cô ta đi". Người nhân viên lập tức kéo mạnh Mạc Hàn về phía cỗ máy.

   Mạc Hàn bị lôi xềnh xệch đi. Nàng ban đầu có chút sợ hãi, nhưng sau khi biết mình không thể trốn tránh, Mạc Hàn tự nhiên trở nên bình tĩnh. Nàng thầm nghĩ, nếu không thể từ chối, chi bằng dũng cảm đối mặt.

   Mạc Hàn hít một hơi dài, nàng đột ngột quay lại nhìn Đới Manh và dứ dứ nắm đấm về phía cô nói phẫn nộ: "Chỉ tại cô, đúng là sao chổi". Nói xong, không chờ sự giúp đỡ của nhân viên kiểm trắc, Mạc Hàn quay người chui thẳng vào trong cỗ máy.

  Ở đằng sau, Đới Manh, bộ trưởng quốc phòng và Triệu Việt lập tức thay đổi sắc mặt. Triệu Việt không dám liếc qua Đới Manh. Trong khi đó, Đới Manh trừng trừng nhìn về phía cỗ máy có Mạc Hàn. Kể từ khi cô ngồi lên vị trí lão đại của Đới gia, không một ai dám có thái độ như vậy với cô. Cô nàng Mạc Hàn to gan thật. Ánh mắt Đới Manh như muốn xuyên thủng thiết bị kiểm tra đang chứa Mạc Hàn. Cô sẽ cho nàng biết cái giá khiến cô nổi giận lớn đến mức nào.

"Kiểm tra chức năng gan".

"Kiểm tra chức năng thận".

"Lọc máu"

"Chức năng tim phổi".

   Cỗ máy liên tục phát tiếng thông báo, đèn tín hiệu không ngừng nhấp nháy. Mạc Hàn nghiến chặt răng, chịu đựng các đầu kim di chuyển trên thân thể. Do việc gây mê không đem lại kết quả kiểm tra tốt nhất nên Mạc Hàn buộc phải chịu cơn đau đớn trên da thịt.

   "Đới Manh đáng chết, đồ khốn khiếp". Mạc Hàn bị lột sạch quần áo, hai tay hai chân bị trói chặt trên bàn kiểm tra. Nỗi đau bị kim châm khiến người kiên cường như Mạc Hàn cũng không chịu nổi. Cô liền hét lớn mắng chửi Đới Manh.

   Ở bên ngoài, đám Triệu Việt nhăn mặt nhíu mày. Ông bộ trưởng quốc phòng mặt xanh như tàu lá, không dám liếc nhìn Đới Manh. Lập Hộ đứng sau chứng kiến bộ dạng của ông ta, bất giác đưa tay sờ mũi rồi quay đầu về phía lão đại.

"Đô khốn, đều do cô cưỡng ép tôi..."

"Á...Đới Manh, tôi sẽ giết cô..."

   Một loạt tiếng kêu rên đau khổ lẫn tiếng chửi rủa vọng ra. Sắc mặt Đới Manh khó coi đến đỉnh điểm, toàn thân cô tỏa ra sát khí đằng đằng. Đám Triệu Việt và Lập Hộ đưa mắt nhìn nhau lắc đầu. Mạc Hàn ở bên trong còn dám tiếp tục chửi rủa, thì bọn họ không phải lo nàng có bị nhiễm bức xạ hay không. Dù Mạc Hàn không bị nhiễm xạ cũng khó có thể bảo toàn mạng sống trong tay Đới Manh.

   Đới Manh đứng ở đằng trước chắp hai tay ra sau lưng, hai bàn tay cô cuộn thành nắm đấm chặt đến mức nổi rõ các khớp, khiến người đằng sau không cần nhìn mặt cũng biết cô tức giận như thế nào. Tuy nhiên,Đới Manh từ đầu đến cuối không lên tiếng cũng không ra lệnh. Cô giữ thái độ im lặng đáng sợ.

"Chức năng gan bình thường"

"Chức năng tim phổi bình thường"

"Chứng năng thận bình thường".

  Tiếng la hét chửi mắng của Đới Manh nhỏ dần. Cỗ máy đọc một loạt kết quả kiểm tra. Có thể nói đây là thiết bị kiểm trắc nhiễm xạ tiên tiến nhất trên thế giới, có thể đưa ra kết quả chính xác và nhanh chóng nhất.

   Nghe thông báo từ cỗ máy, sát khí trên người Đới Manh từ từ biến mất, nhưng sự phẫn nộ vẫn còn hiện rõ trên mặt cô. Lập Hộ nhíu mày, thầm mặc niệm Mạc Hàn ba phút. Nếu kết quả kiểm tra xuất hiện bất thường, có thể Đới Manh sẽ bỏ qua cho cô. Nhưng bây giờ tất cả đều bình thường, Mạc Hàn dám lớn tiếng chửi Đới Manh, lần này nàng chết chắc.

   Sau khi nghe một loạt báo cáo, Đới Manh đột nhiên lên tiếng: "Sao không có kết quả kiểm tra máu?". Các hạng mục kiểm tra đều có kết quả, chỉ thiếu mỗi bản xét nghiệm máu".

   Đới Manh vừa nói dứt lời, nhân viên kiểm trắc từ bên trong đi ra, báo cáo với Bộ trưởng quốc phòng: "Hôm nay chưa thể có kết quả kiểm tra máu của cô gái này vì có chút phức tạp".

   Đới Manh liền hỏi nhân viên kiểm trắc: "Có gì bất thường, nói mau".

   Thấy ông bộ trưởng quốc phòng gật đầu, người nhân viên kiểm trắc bất giác run giọng khi quay sang nhìn thấy bộ mặt đáng sợ của Đới Manh: "Máu của cô ấy rất đặc biệt, không nằm trong nhóm máu chúng ta thường thấy. Chúng tôi phân tích mãi mà không biết có gì dị thường hay là thuộc nhóm máu đặc biệt. Bây giờ, chúng tôi phải mời chuyên gia nhóm máu, chúng tôi cần thời gian".

   Đới Manh nghe xong hơi nhíu mày: "Nhanh lên". Nói rồi cô liền đẩy cửa cỗ máy đi vào trong.

   Lúc này, Mav Hàn như vừa trải qua một cực hình lớn. Chân tay nàng đã được tự do nhưng Mạc Hàn không còn chút sức lực, người vã đầy mồ hôi nằm thở hổn hển trên bàn kiểm tra. Nàng thậm chí không đủ sức mặc quần áo.

   Mạc Hàn nhắm mắt điều hòa hơi thở. Nàng đột nhiên cảm thấy một ánh mắt sắc lạnh đang chiếu vào người mình. Mạc Hàn liền mở mắt, thấy Đới Manh đang chăm chú nhìn nàng bằng ánh mắt phẫn nộ không che dấu, Mạc Hàn tỉnh táo ngay lập tức.

   Đối diện với thần sắc đáng sợ của Đới Manh, Mạc Hàn than thầm trong lòng. Vừa rồi do nghĩ bản thân trực tiếp tiếp xúc với uranium nên chắc chắn bị nhiễm xạ, Mạc Hàn mới tỏ thái độ bất mãn với Đới Manh.

   Hơn nữa, do cơ thể đau đớn tột cùng,Mạc Hàn bất chấp tất cả, phát tiết sự phẫn nộ tích tụ bấy lâu nay với Dfơi Manh. Mạc Hàn tưởng đây là thiết bị tiên tiến, âm thanh của nàng sẽ không lọt ra bên ngoài. Khi nghe thấy giọng nói của Đới Manh từ bên ngoài vọng vào, Mạc Hàn bất giác nổi da gà. Bây giờ đối diện với gương mặt đầy nộ khí của Đới Manh, Mạc Hàn có cảm giác tử thần sắp đến gần.

  Thấy vẻ mặt sợ hãi của Mạc Hàn,Đới Manh cau mày nói: "Tôi sẽ tính sổ vụ này với cô". Vừa nói cô vừa kéo chiếc thảm ở bên cạnh cuộn vào người Mạc Hàn và bế nàng ra ngoài.

   Mạc Hàn vốn không ý thức bản thân đang trần truồng. Bị Đới Manh ôm vào người, Mạc Hàn mới chợt nhớ ra. Mạc Hàn bất giác đỏ ửng mặt, vùi đầu vào ngực Đới Manh. Mặc dù nàng không dưới một lần để lộ nửa thân trên trước mặt Đới Manh nhưng lần này cô khỏa thân hoàn toàn. May mà Đới Manh không phải người bình thường.
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh