2. Xuất phát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ai, người kia đứng lại cho ta!”

Ta vội vã chạy trên con đường ở Thượng Kinh, giả vờ không nghe thấy tiếng gọi phía sau, cúi đầu vội vã rời đi. Nhiều năm qua, ta luôn cố gắng tránh mặt hắn, dù biết cũng sẽ có ngày phải chạm mặt, nhưng hiện giờ ta vẫn chưa sẵn sàng để đối diện.

“Ta bảo ngươi đứng lại!” Một bàn tay to nắm chặt lấy vai ta, kéo ta vào một con ngõ nhỏ gần đó. Hắn ra hiệu im lặng, đứng chắn ngay trước mặt ta.

Ta cúi đầu, chỉ thấy chiếc áo choàng trắng tinh xảo lấp lánh, hắn cao hơn ta rất nhiều, đứng trước mặt khiến ta gần như hoàn toàn bị che khuất.

Bên ngoài, những kẻ truy tìm ta vội vã đi qua, không ai để ý đến góc khuất nơi chúng ta đang đứng.

“Ngươi đã làm gì đắc tội Triệu tướng quân, để người của hắn dám trắng trợn truy bắt ngươi giữa Thượng Kinh như vậy?”

Ta không trả lời, không ngờ lại gặp hắn ở đây, càng không nghĩ tới hắn sẽ giúp ta.

“Nói cho ta biết ngươi là ai, ta sẽ giúp ngươi trốn thoát,” ta không trả lời, hắn nhấn mạnh, “Ta nói được thì làm được, nhất định có thể giúp ngươi.”

Lúc này ta mới nhìn về phía hắn. Hiện giờ hắn thật trẻ tuổi, khác xa với hình ảnh trong trí nhớ. Trong ký ức, hắn luôn mang một vẻ mặt u sầu, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía tây, dáng vẻ tiều tụy đó khiến ta vô cùng chua xót. Nhưng giờ đây, đứng trước mặt ta lại là một thiếu niên với thần thái rạng rỡ, đôi mắt sáng như thủy tinh, nụ cười chân thành không chút toan tính, chỉ đơn giản là vui vì cảm thấy vui vẻ.

Ta cảm giác như mình đã quên hắn từng có vẻ ngoài như vậy, ta hình như cũng đã quên hình ảnh làm ta vừa thấy đã yêu chính là hắn lúc này.

Hắn bị ánh mắt của ta làm cho hơi bối rối, “Ngươi, ngươi đừng khóc a… Bọn họ có khi dễ ngươi không?”

Ta đẩy hắn ra, rời khỏi nơi đó, không quan tâm đến tiếng gọi của hắn. Ta không muốn có bất kỳ liên quan gì với hắn.

Nhưng vừa ra khỏi ngõ nhỏ, ta lại đụng phải huynh trưởng. Thấy ta, hắn vội vàng dừng bước, nhíu mày rồi lại từ từ giãn ra. Hắn có vẻ cũng không ngờ sẽ gặp ta ở đây.

“Muội ở đây à, huynh đã tìm muội khắp nơi,” ca ca gắt gao nhìn ta chằm chằm, “Mau cùng huynh trở về.”

“Ca ca, huynh coi như không thấy muội, để muội đi đi.” Ta thử cầu xin ca ca, nhưng ta biết dù có yêu thương ta, ca ca cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu của ta.

“Không cần hồ nháo, mẫu thân đã lo lắng đến khóc rồi.” Ca ca nói với giọng bất đắc dĩ, như thể đang đối mặt với một đứa trẻ không hiểu chuyện. Đột nhiên, hắn nhìn thấy người đứng sau ta và lập tức hành lễ, “Ngũ hoàng tử.”

Lý Thừa Ngân mỉm cười bước ra, “Triệu công tử, không cần đa lễ,” hắn nhìn về phía ta, “Tiểu nam tử này đã làm gì? Để Triệu công tử phải tìm khắp nơi trong thượng kinh lớn như vậy.”

Hắn lén lút liếc ta một cái, như thể nói, ai bảo ngươi không nghe lời ta.

Huynh trưởng cúi đầu không phát hiện, cung kính giải thích, “Ngũ hoàng tử, ngài hiểu lầm rồi, đây là muội…”

“Đệ đệ.” Ta cắt ngang lời ca ca.

“…… Đệ đệ của thần,” ca ca bất đắc dĩ theo ta, “Ham chơi chạy ra ngoài, thần đến đây để tìm hắn về nhà.”

“Triệu tướng quân lại có hai người con trai, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy. Sao trước đây chưa từng thấy Triệu nhị công tử?” Lý Thừa Ngân vẻ mặt tò mò, đánh giá ta, “Ngươi tên là gì?”

“Triệu… Tiểu Địch.”

“Triệu Tiểu Địch.” Hắn lặp lại cái tên mà ta vừa mới tùy tiện nói.

“Ngũ hoàng tử xin thứ lỗi, trong nhà có việc, chúng thần phải cáo lui.” Ca ca kéo ta vội vàng rời đi. Khi đã đi xa, ta vẫn cảm thấy có một ánh mắt phía sau đang dõi theo mình.

“Muội muội a muội muội, người kia chính là hoàng tử a, sao muội lại có thể lừa dối hắn được. May mắn là ngũ hoàng tử tính cách ôn hòa, sau này dù có biết sự thật cũng sẽ không làm khó muội,” ca ca liên tục nhắc nhở ta, “Muội thích cưỡi ngựa bắn cung, thích võ nghệ, huynh đều sẽ dạy muội. Không mặc nữ trang cũng không sao, ở nhà muội muốn làm gì thì làm, nhưng ở bên ngoài, mỗi hành động đều phải cẩn thận. Một sơ suất nhỏ có thể…”

Ta lặng lẽ nghe ca ca quở trách, Đời trước, ta tuyệt đối không bao giờ làm ca ca phải thể hiện vẻ mặt đau đầu như thế, nhưng hiện giờ ta đã chán ghét những ngày như vậy.

Trời cao đã cho ta một cơ hội và ta sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm lần nào nữa.

Sau khi rời khỏi, ta sẽ rời khỏi thượng kinh, bỏ lại tất cả, tránh xa Lý Thừa Ngân, hướng về biên giới Tây Châu, đến một nơi xa hơn. Ta đã chán ghét cuộc sống của một tiểu thư khuê các, kiếp này ta muốn sống theo ý mình.

Khi về đến nhà, mẫu thân khóc lóc thảm thiết, “Sắt Sắt a, con chỉ để lại một lá thư nói sẽ không bao giờ trở về. Con đã lớn như vậy sao vẫn còn không hiểu chuyện a…”

Phụ thân với vẻ mặt lạnh lùng, thần sắc uy nghiêm, im lặng nhìn ta với ánh mắt tức giận.

Huynh trưởng không ngừng ra hiệu để ta nhận lỗi, trong bầu không khí nghiêm trọng ấy, ta không kìm được mà bật cười.

Kiếp trước, Thái Tử Phi thường xuyên lén lút chuồn ra ngoài Đông Cung gây rối, sau đó khi bị Thái Tử bắt về, nàng đứng yên tại chỗ như một đứa trẻ phạm lỗi, ánh mắt to tròn “Nhìn lén” sắc mặt Thái Tử, miệng nói “Thực xin lỗi,” nhưng giọng điệu lại như thể “Lần sau sẽ tiếp tục”, Thái Tử dù khó chịu cũng không thật sự trách phạt nàng.

Thì ra cảm giác làm xằng làm bậy ở bên ngoài là như vậy.

“Đủ rồi!” Phụ thân đập bàn đứng dậy, “Con còn cười được, nhìn con xuyên y phục chẳng khác gì một tiểu hỗn đản, không còn dáng vẻ của một tiểu thư. Hôm nay con sẽ phải ở trong phòng ăn năn, không được ra ngoài!”

Ta bị phụ thân nhốt lại trong phòng, không chỉ vậy, ông còn sai thị nữ canh gác ta. Khi ta trói thị nữ lại để trốn đi lần nữa thì bị phụ thân phát hiện, ông đã phái thị vệ ngày đêm túc trực bên ngoài cửa.

“Sắt Sắt, nghe sư phó nói, các nàng lần đầu tiên thấy một tiểu thư trong mấy tháng mà đã học được cách đàn tỳ bà nhanh như vậy.’’ mẫu thân tươi cười nói, “Thật không hổ là nữ nhi của ta, chỉ cần qua mấy tháng nữa, Sắt Sắt chắc chắn sẽ trở thành một tiểu thư khuê các, thời gian hoang phí mấy năm qua sẽ nhanh chóng được bù đắp lại.”

Mẫu thân không ngừng khen ngợi ta, còn phụ thân sau khi giam ta lại thì đã tìm một sư phó giỏi nhất ở thượng kinh để dạy ta cầm kỳ thi họa. Những thứ này đời trước ta đã rất quen thuộc, chỉ cần sư phó dạy ta một chút, ta đã có thể dễ dàng nắm bắt, khiến sư phó và cha mẹ không ngừng khen ngợi ta.

“Một thời gian nữa, cha sẽ tìm cho con một lang quân như ý. Dù Sắt Sắt ngươi là con gái của đại tướng quân, cũng phải gả cho một vị hoàng tử,” mẫu thân lải nhải nói, “Trước đây, cha định nhờ Hoàng Thượng chỉ định con gả cho Thái Tử, nhưng sau đó Hoàng Hậu lại bị phế… Không vội, giờ Thái Tử đã bị phế…”

“Thái Tử bị phế đi?”

“Đúng vậy, Sắt Sắt ngươi ở trong khuê phòng không biết gì về tình hình bên ngoài…” Mẫu thân nói về những tin đồn gần đây, còn suy nghĩ của ta thì đã phiêu xa.

Đời trước, Thái Tử bị phế không lâu sau khi cùng Ngũ Hoàng tử đi Tây Châu để cầu thân Cửu công chúa Tây Châu. Sau khi Cửu công chúa rời quê hương và vào thượng kinh, cuối cùng đã chết vì âm mưu và thủ đoạn.

Tâm trạng ta đột nhiên trở nên hoảng loạn, cảm thấy có một sự bức thiết khó có thể lý giải. Ta không thể đợi thêm nữa, đã nhiều ngày trôi qua, ta nhất định phải rời đi.

Vì sao? Đi đâu? Ta không thể rõ ràng giải thích, nhưng cảm giác cấp bách này khiến ta phải đứng dậy, phải làm điều gì đó.

“Rầm!” Một tiếng vang lớn, phụ thân ta phẫn nộ đá văng cửa, đứng ở cửa nhìn ta với ánh mắt tức giận.

“Triệu Tiểu Địch là ai!”

Mẫu thân bị hành động thô bạo của phụ thân làm hoảng sợ, mặt tái mét, mờ mịt lặp lại, “Triệu Tiểu Địch?”

Trong những năm qua, dù ta có làm bao nhiêu việc khác thường thì phụ thân chưa bao giờ nổi giận như vậy, “Sao ta không biết, ta lại có một đứa con thứ hai tên là Triệu Tiểu Địch!”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Nữ nhi tốt của ta lại đi làm xằng làm bậy bên ngoài, thật to gan, dám lừa cả hoàng tử! Nàng lừa Ngũ hoàng tử rằng nàng là con trai của ta, ta đi đâu mà lại có thêm một đứa con như thế!”

Mẫu thân cố gắng trấn an phụ thân, “Chỉ cần giải thích rõ ràng với Ngũ hoàng tử, nói rằng đó chỉ là một hài tử không hiểu chuyện…”

“Chậm! Đại hoàng tử dẫn đoàn hòa thân đi Tây Châu, Ngũ hoàng tử đã xin phép Hoàng Thượng để cùng đi, Hoàng Thượng đã đồng ý. Nhưng đột nhiên, Ngũ hoàng tử yêu cầu ta đưa con thứ hai, Triệu Tiểu Địch, cùng đi theo.”

“Vậy Hoàng Thượng…”

“Chúng ta là thần tử, đương nhiên không thể từ chối yêu cầu của Ngũ hoàng tử. Hoàng Thượng đã ân chuẩn. Sắt Sắt, con…” Phụ thân ta thở dài một hơi, trông rất mệt mỏi, “Con hãy đổi sang nam trang, ngoài cửa có Bùi Chiếu tướng quân đang chờ. Con… Con cứ đi theo hắn. Ta không thể vi phạm mệnh lệnh của Hoàng Thượng, cả nhà chúng ta không thể gánh nổi tội khi quân, tình hình hiện tại là…”

“Con sẽ gánh chịu một mình, tuyệt đối không liên lụy đến Triệu gia.”

Cha mẹ đứng ở cửa tiễn ta, phụ thân mặt đầy lo lắng, mẫu thân hai mắt đỏ ngầu vội vàng chuẩn bị hành trang và giao cho ta.

Ta nhận lấy hành trang và ngay lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái, “Cha, mẹ, con… Hài nhi đi đây, xin cha mẹ đừng bận tâm, hãy chăm sóc bản thân thật tốt…”

Ta không kìm nổi nước mắt, lần chia tay này, có lẽ sẽ là vĩnh biệt.

Mẫu thân vội vã đỡ ta đứng dậy, giúp ta lên ngựa, rồi dặn dò tận tình. Khi ta ra đi, ta cưỡi ngựa theo Bùi Chiếu tướng quân rời đi.

Dù đã quyết tâm rời khỏi thượng kinh từ sớm, nhưng đến thời khắc chia tay, ta vẫn cảm thấy vô cùng đau khổ.

“Chúng ta sẽ không đi quá lâu…” Bùi Chiếu nhiều lần định nói rồi lại thôi, cuối cùng mới mở miệng nói với ta.

Một gương mặt quen thuộc lại hiện ra trước mắt, nhắc nhở ta không được lặp lại số phận kiếp trước. Dù lúc này ta cảm thấy đau khổ, ta cũng không hối tiếc.

Ta thúc ngựa đi nhanh hơn, Bùi Chiếu không kịp phản ứng và bị ta bỏ lại phía sau. Ta một mình cưỡi ngựa rời khỏi thượng kinh, cảnh vật xung quanh nhanh chóng lướt qua phía sau. Cơn gió lạnh thổi qua mặt, ta nheo mắt lại, cảm giác như thấy một mảnh chiếc khăn sa đỏ lóa mắt bay trong gió. Ta chợt nhận ra đó là hình ảnh trong đầu mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro