Chương 6: Nghĩa Dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng Quan Uyển Nhi nắm thật chặt lớp y phục thường ngày dày cộm, hoàng hậu hôm nay triều chính bận rộn, bây giờ vẫn còn chưa hạ triều, Thượng Quan Uyển Nhi hướng Nguyệt Nương xin nghỉ, trở về thăm mẫu thân.

Dịch Đình cung mấy ngày không thấy, lại có cảm giác như cách mấy thu. Chuyện ngày xưa giờ xem như mây khói, cuộc sống khi đó giờ lại trở nên xa không thể tưởng được.

Thượng Quan Uyển Nhi một đường vừa đi vừa chào hỏi những người ở Dịch Đình cung, nụ cười rực rỡ khiến mọi người đều thích, nhưng ở đây không ai dừng tay, ở trong này chỉ có làm xong việc mới có thể ăn cơm.

" Ngươi nhìn nhìn, người ta chỉ cần hướng đến trong đều biến thành một đầu phượng hoàng, nói ám chỉ Thượng Quan Uyển Nhi."

" Đem cừu nhân đời sau đặt bên người, người kia cũng thật lợi hại...."

Nhàn ngôn toái ngữ lan tràn khắp nơi, người nói cũng không lo lắng bị người nghe thấy đi. Thượng Quan Uyển Nhi chỉ lo lắng tìm kiếm mẫu thân đơn bạc thân hình giữa đám người, lại quên bản thân mình vốn quá dẫn người chú ý.

"Uyển Nhi...."

Một tiếng gọi cất lên, Thượng Quan Uyển Nhi vội quay đầu, muốn nhìn mẫu thân hiện giờ thế nào. Không có chính mình làm bạn, mẫu thân, sợ là càng tiều tụy đi.

"Mẫu thân...."

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn khoảng trời xanh lam, cố gắng bình phục cảm xúc. Quay đầu, đã thấy mẫu thân sau thời gian mình rời đi càng trở nên thương lão, nhất thời cảm xúc trăm mối hỗn độn.

"Uyển Nhi, mau lại đây, để mẫu thân nhìn kĩ ngươi." Trịnh thị vui vẻ lôi kéo Thượng Quan Uyển Nhi vào trong phòng, mói bắt đầu tinh tế hỏi Thượng Quan Uyển Nhi những sự tình từ ngày đến bên người hoàng hậu.

"Cho nên, hết thảy đều là Nghĩa Dương tỷ tỷ........" Tâm Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên nhảy mạnh, Nghĩa Dương, Nghĩa Dương, ngươi vì đối ta tốt như vậy?

"Đúng vậy, Uyển Nhi, Nghĩa Dương công chúa dù sao cũng là một công chúa, thế nên khi có người ngoài cũng không thể kêu công chúa là tỷ tỷ." Trịnh thị không quên dặn dò Thượng Quan Uyển Nhi cẩn thận từng lời nói cử chỉ.

"Ân, Uyển Nhi biết, Uyển Nhi bây giờ đi thăm công chúa." Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy, lại đưa cho mẫu thân một ít vật phẩm được hoàng hậu ban thưởng, Trịnh thị tất cả đều thu.

Thượng Quan Uyển Nhi một đường theo mùi hoa đàn hương, đến trước cửa phòng Nghĩa Dương. Cả Dịch Đình cung chỉ có nơi này tối thanh tĩnh, tối tinh trí, Nghĩa Dương ở nơi này.

Trong viện im lặng, Thượng Quan Uyển Nhi phóng nhẹ bước chân, sợ kinh động đến bóng người đẹp như họa trong phòng. Thượng Quan Uyển Nhi biết giờ này Nghĩa Dương đang vẽ tranh, Nghĩa Dương khi đang vẽ tranh, nàng cũng không dám quấy rầy.

Tựa như hiện tại, rõ ràng người kia ở ngay trước mắt, nhưng trong ánh mắt của nàng căn bản không chứa bản thân. Trong mắt Nghĩa Dương chỉ có người trong bức họa.

Tà áo trắng chạm đất, mùa đông ở Đại Minh cung dường như không ảnh hưởng đến cách ăn mặc của Nghĩa Dương. Tiểu sam đơn bạc màu phấn càng hiển rõ nàng thần thái phi dương, Thượng Quan Uyển Nhi mỗi lần nhìn thấy nàng thần thái như vậy, đều nghĩ người trong bức họa hẳn là người Nghĩa Dương vô cùng thích, thích đến quên hết thảy ngoại giới. Người đó rốt cuộc là ai đâu?

Thượng Quan Uyển Nhi từ ngày ở bên hoàng hậu, lá gan cũng dường như lớn hơn, cuối cùng cũng có thể nhìn người được vẽ trong tranh.

Là một người nữ tử, mặc dù nhìn qua tấm màn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dáng người yểu điệu của nữ tử. Mi mục như họa, đôi tai phớt hồng, tú mâu tinh chung, phong tư xước ước.

Người này không phải Nghĩa Dương thì là ai?

"Xem ra Uyển Nhi vẫn còn nhớ đến thăm ta, ta còn tưởng Uyển Nhi quên ta rồi đâu." Nghĩa Dương ở bên tai Uyển Nhi thả khí, tay áo lay động, dần hình thành một tư thế ôm ái muội.

Thượng Quan Uyển Nhi thấy Nghĩa Dương không giận bản thân lén xem bức họa, yên lòng, nhìn lại người trong bức họa. Mi gian người nọ luôn như có như không ưu thương là chưa từng thấy ở trên mặt Nghĩa Dương, chính là nếu người này không phải Nghĩa Dương thì lại là ai đâu?

"Uyển Nhi thích không? Nếu thích, ta tặng ngươi được không?" Nghĩa Dương lại đưa vài nét bút, bức tranh liền hoàn thành, lấy đưa đến trước mặt Uyển Nhi.

"Thích". Thượng Quan Uyển Nhi mím môi, nhìn cần cổ lộ ra bên ngoài mịn màng như mỡ đông, nõn nà như ngọc của Nghĩa Dương, hơi hơi sững sờ.

"Uyển Nhi là thích người trong tranh, hay là thích người vẽ tranh đây?" Nghĩa Dương thấy Thượng Quan Uyển Nhi thất hồn lạc phách, không khỏi cười trêu ghẹo hỏi.

"Đều thích" Uyển Nhi tựa như bị ma xui quỷ khiến đáp.

Nghĩa Dương buông tranh trong tay, bị câu trả lời của Uyển Nhi đậu " lạc lạc" thẳng cười, nắm tay Thượng Quan Uyển Nhi đi vào nội thất.

"Uyển Nhi, chính là muốn ta?" Nghĩa Dương trước tiến vào phòng tiện đặt Thượng Quan Uyển Nhi tại trên tường, tay không quên che chở người trong lòng.

"Nghĩa Dương...." Thượng Quan Uyển Nhi hơi giãy dụa, nàng còn không quen cùng Nghĩa Dương như vậy thân mật.

"Làm sao vậy?" Nghĩa Dương nhẹ giọng hỏi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Uyển Nhi hồng xán xán ái tâm liền khởi, tay còn lại khơi cằm Uyển Nhi, nhẹ ấn lên một nụ hôn.

Thượng Quan Uyển Nhi mặt càng đỏ hơn, việc khinh bạc như thế, Nghĩa Dương thường đối với nàng làm, nhưng nàng lần nào cũng mặt đỏ tim đập, thật giống như làm việc gì sai.

"Ta cảm thấy Uyển Nhi có nghĩ muốn ta, chính là không phải lúc nào cũng như vậy. Nay ta tặng ngươi bức họa này, hàng đêm cùng ngươi nhập mộng, được không?" Nghĩa Dương thanh âm ôn nhu tựa như có thể hóa thành nước, mỗi từ mỗi chữ đều trêu chọc Thượng Quan Uyển Nhi, cố tình lại chỉ vừa đến thì thôi.

"Nghĩa Dương, việc của mẫu thân chính là ngươi....." Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng thầm than, làm sao có thể ôm tranh đi ngủ đâu. Nàng bây giờ đang mang trọng trách làm ấm giường cho hoàng hậu đâu, sao có thể...

"Ân, ta dù sao cũng là nữ nhi của phụ hoàng, muốn một người vẫn là có thể." Nghĩa Dương nhíu nhíu mày, bản thân là trưởng công chúa, mà kết cục lại lưu lạc thành như vậy. Tất cả là tại người kia! Là nàng đoạt đi của nàng tình yêu của cha, tình yêu của mẹ!

Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong lời này, trong lòng ấm áp, hơi dựa vào vai Nghĩa Dương, ngửi hương vị quen thuộc, trong lòng không hiểu an tâm.

"Huống chi người nọ vẫn là mẫu thân tiểu tình nhân của ta......" Nghĩa Dương thổi khí bên tai Thượng Quan Uyển Nhi, hết sức khiêu khích.

Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng đẩy ra Nghĩa Dương, có chút hờn giận không nhìn nàng, nàng không thích Nghĩa Dương gọi nàng là "tiểu tình nhân".

"Làm sao vậy? Tiểu tình nhân sinh khí sao?" Nghĩa Dương xoay người theo, theo sau lưng ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi, an ủi vỗ về thân thể hơi run rẩy của nàng.

"Ta vẫn là thích Nghĩa Dương bảo ta là Uyển Nhi." Tay Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng phủ lên tay Nghĩa Dương, cùng nàng mười ngón tương khấu.

"Được rồi, Uyển Nhi, khó khăn lắm mới có thể gặp mặt, so đo việc này làm chi."

"Nghĩa Dương, được rồi, mẫu thân chuyện liền nhờ ngươi chiếu cố." Thượng Quan Uyển Nhi vẫn thực cảm kích Nghĩa Dương, nếu không phải Nghĩa Dương sớm điểm danh nàng, sợ là chính nàng cũng không có quang cảnh ngày hôm nay đi.

Là Nghĩa Dương dạy nàng đọc sách viết chữ, đưa nàng đi học quán ở Dịch Đình cung, miễn nàng không phải làm cung nô tạp dịch. Này hai bàn tay mười ngón không dính xuân thủy, cầm đọc thi thư, vì có người này nàng mới có thể nhập vào mắt của hoàng hậu.

"Uyển Nhi, ngươi với ta còn cần khách khí như vậy làm gì? Dù sao đời này ta cũng không thể đi ra ngoài." Nghĩa Dương nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, sầu tràng trăm kết.

"Nghĩa Dương cũng nghĩ đi ra bên ngoài sao?" Thượng Quan Uyển Nhi theo tầm mắt Nghĩa Dương, nhìn bên ngoài cửa sổ một mảnh màu lam. Nàng không biết bầu trời bên ngoài trông như thế nào, nàng từ khi vừa sinh ra đã thành người trong cung luân vì nô tỳ, đến bây giờ đã mười bốn năm chưa từng bước ra khỏi cửa cung.

"Không nghĩ, ta sinh ra ở trong này, chết cũng phải ở trong này." Ta cùng mẫu thân ở trong này làm bạn, nàng một người ở nơi này rất cô độc, tịch mịch. Nếu ngay cả ta cũng rời đi, sẽ không còn ai nhớ đến nàng.

"Ta cũng sẽ ở lại nơi này, cùng với mẫu thân ta, cùng Nghĩa Dương." Chỉ có như vậy mới có thể báo đáp mẫu thân công ơn dưỡng dục, Nghĩa Dương công ơn tái tạo.

"Thật sự?" Nghĩa Dương hơi nghiêng đầu, trong mắt linh động quang hoa, trời sinh quý khí không thể ngăn chặn, tuy là bị che lấp hai mươi năm, nhưng lúc này không thể nghi ngờ là thiên chi kiêu nữ.

"Nghĩa Dương từ lúc nào trở nên như vậy đa nghi." Thượng Quan Uyển Nhi có chút giận Nghĩa Dương không tin bản thân.

" Uyển Nhi của ta năm nay mới mười bốn tuổi, thời gian ngày sau còn dài đâu. Hai đứa con của hoàng hậu đều thích Uyển Nhi, Uyển Nhi thích ai đâu?" Nghĩa Dương nửa thật nửa giả khai mở trêu đùa, bước đi sinh tư, ngay cả tư thái bưng trà đều so với bên hơn vài phần tao nhã.

"Nghĩa Dương không phải nói, Uyển Nhi là Nghĩa Dương "tiểu tình nhân", cả đời đều là." Thượng Quan Uyển Nhi tiếp nhận Nghĩa Dương đưa qua trà, ẩm một ngụm, ấm lòng.

Tuổi trẻ người, nói ra cả đời hứa hẹn, có lẽ đảo mắt liền quên lời tín thệ lúc trước.

"Ân, lời này ta thích nghe."

Nghĩa Dương lại cấp Thượng Quan Uyển Nhi một ly trà, môi rất tự nhiên mà ấn lên, sau đó lưu lại một môi hình màu hồng. Nghĩa Dương còn không bỏ qua liếm liếm khóe môi, Thượng Quan Uyển Nhi đều cảm thấy mình huyết khí dâng lên. Không để ý hình tượng chạy đến trước gương đồng, quả nhiên thấy môi mình có thêm một lớp yên chi hồng, cùng màu môi của mình khác xa, quả nhiên là dấu môi của Nghĩa Dương. Cuống quít lau sạch, ở trước mặt hoàng hậu làm việc, mã hổ không phân.

"Nghĩa Dương, ngươi rất ác thú vị." Thượng Quan Uyển Nhi không khỏi hờn giận, nhìn Nghĩa Dương trong gương đồng tươi cười, lại sinh ra cảm giác khác thường. Nghĩa Dương mĩ đắc như một bức họa, cả người như từ trong bức họa bước ra.

"A a, Uyển Nhi, màu môi của ngươi rất nhạt, vậy nên ta hảo tâm giúp môi ngươi đậm hơn thôi. Ngươi cũng không lĩnh tình."

Nghĩa Dương cười nhìn môi của Thượng Quan Uyển Nhi vì bị lau mạnh mà hơi thũng. Lấy đến yên chi bản thân hay dùng, thay nàng điểm lên môi.

Thượng Quan Uyển Nhi lại là thẹn thùng, lại là xấu hổ nghiêng đầu không xem nàng, chính mình chưa từng bị người như thế "hầu hạ" qua, này người lại vẫn là Nghĩa Dương. Nghĩa Dương đáy mắt nhu tình dào dạt, nùng tình hóa không ra.

"Tốt lắm." Nghĩa Dương nhìn Thượng Quan Uyển Nhi bị chính bản thân trang điểm tốt, vừa lòng.

" Uyển Nhi của ta thật là thiên sinh lệ chất, một khi trang điểm, lục cung người cũng ảm đạm thất sắc." Nghĩa Dương hào không để ý nói lời khen tặng, Thượng Quan Uyển Nhi mặt càng đỏ.

" Hoàng hậu, nhất định hôm nay sẽ nhiều hơn nhìn Uyển Nhi vài lần." Nghĩa Dương ý vị không rõ tươi cười, bước qua Uyển Nhi.

Tuyên Thành lúc này mới bước ra, sâu kín thở dài: "Tỷ tỷ, thích nàng?"

Nghĩa Dương nhẹ nhàng cầm tay Tuyên Thành, nhìn Thượng Quan Uyển Nhi dần dần biến mất sau góc khuất: "Tỷ tỷ thích chính là Tuyên Thành, của ta tiểu công chúa Tuyên Thành."

Đúng vậy, Nghĩa Dương thích chính là Tuyên Thành, Nghĩa Dương hiện tại chỉ có một người là Tuyên Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro