Chương 5 Ngã bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5 Ngã bệnh

Ngày tháng trôi qua, Thái Bình càng ngày càng được lòng Võ Chiếu, cố ý xin lưu lại một đêm, Võ Chiếu tâm tình tốt đáp ứng.

Vì thế, trong một buổi tối, Thái Bình trông thấy Thượng Quan Uyển Nhi vẫn ở trong phòng chưa rời đi, liền hung hăng quát:" Uy, Thượng Quan Uyển Nhi, trời cũng đã tối, nơi này cũng không cần ngươi hầu hạ, ngươi còn đứng ở đây làm cái gì!"

Thượng Quan Uyển Nhi không biết nên nói vẫn là không nói, nếu nói thì chính bản thân sẽ gặp khó xử, nhưng nếu không nói mà đã đi như vậy, hoàng hậu trách tội xuống nàng không có cách nào biện giải. Kỳ thật, nàng cũng do dự thật lâu.

      " Thượng Quan Uyển Nhi! Ngươi không có nghe lời bổn cung sao!" Thái Bình công chúa xưa này chỉ với mẫu hậu là tốt, này Thượng Quan Uyển Nhi là người ngoài, nàng tuyệt không cho dễ dàng.

      " Uyển Nhi, Uyển Nhi....." Thượng Quan Uyển Nhi càng ngày càng cảm thấy khó xử.

      " Uyển Nhi phải giúp vi nương làm ấm giường, Bình nhi không cần khó xử Uyển Nhi." Võ Chiếu vừa tắm rửa thay quần áo xong, đã nghe thấy Thái Bình ở trong điện lớn tiếng ồn ào, không biết ai lại không may bị nàng khi dễ. Nhìn Uyển Nhi vẻ mặt rối rắm, cảm thấy không đành lòng, lên tiếng nói giúp.

Cái gì cái gì cái gì cái gì cái gì!!!!! Thượng Quan Uyển Nhi làm ấm giường mẫu hậu! Ấm giường ấm giường!

Thái Bình cảm thấy bản thân cũng nhanh muốn điên lên, may mắn là buổi tối, ánh nến không đủ sáng, nếu không mẫu hậu nhất định bị khuôn mặt giận dữ đến hỏng mất của mình dọa. Dọa mẫu hẫu sẽ không tốt lắm.

Nói như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi không phải lần đầu làm ấm giường mẫu hậu, chẳng lẽ hơn một tháng vừa rồi Thượng Quan Uyển Nhi ngày ngày làm ấm giường mẫu hậu? Thái Bình cảm thấy hơn một tháng nàng không đến, Cam Lộ điện thay đổi nhiều lắm. Hoàn toàn là do Thượng Quan Uyển Nhi gây nên.

Nếu Thượng Quan Uyển Nhi cứ luôn là người làm ấm giường mẫu hậu, vậy về sau chẳng phải mẫu hậu sẽ mềm lòng lưu Thượng Quan Uyển Nhi lại đâu? Thái Bình công chúa không dám suy nghĩ nhiều hơn, nàng luôn vì lời nói, hành động của mẫu hậu làm kích động, nhưng nếu thực sự là như vậy, nàng vạn vạn không muốn sẽ trở thành hiện thực. Nàng hiện tại thật mong muốn bản thân như thất ca là một người đầu gỗ, mọi việc không hiểu. Nếu được như vậy, nàng hiện giờ cũng không phiền não như thế này.

       " Mẫu hậu, nhi cũng muốn giúp mẫu hậu làm ấm giường. Mẫu hậu muốn để nhi thần làm ấm giường, hay là nàng làm?" Thái Bình ôm Võ Chiếu, làm nũng. Nàng hiện tại không thể để bản thân vô ưu vô lo như trước, nàng không ở đây một tháng, Thượng Quan Uyển Nhi đã có thể thay đổi nhiều thói quen của mẫu hậu như vậy.

Thái Bình công chúa ăn dấm chua, hậu quả thật nghiêm trọng.

       " Đương nhiên mẫu hậu muốn để Uyển Nhi làm ấm giường." Võ Chiếu tâm bình khí nhàn nói, trả lời như một việc đương nhiên, hoàn toàn không có chút vẻ khó xử.

Một câu nói vô tâm vô phế của nàng lại vô tình khiến hai thiếu nữ mười bốn tuổi đầu ở đây trong lòng phiên giang đảo hải, có lời lại không thể nói.

Thượng Quan Uyển Nhi thở dài một hơi, hoàng hậu quả nhiên vẫn là...... Thượng Quan Uyển Nhi không nói ra lời, nhưng sâu trong nội tâm nàng vẫn cảm thấy thực ấm. Vì thế, đối với một tháng hàng đêm lưu lại, hàng đêm vì hoàng hậu làm ấm giường, nàng cũng không có một câu oán hận. Phải biết Thượng Quan Uyển Nhi không có thói quen bị ôm ngủ, không kể hoàng hậu ngủ cũng không thành thật, luôn đặt tay ở nơi không nên để, lại luôn đem nàng ôm thật chặt, thật chặt.

Thái Bình công chúa xụ mặt xuống, mẫu hậu nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ bản thân so ra cũng không bằng Uyển Nhi sao? Mẫu hậu thiên vị, vì cái gì cho Thượng Quan Uyển Nhi làm ấm giường mà chính mình thì không đâu. Nhi thần cũng muốn vì mẫu hậu làm ấm giường! Nhi thần muốn ngày ngày cũng đều vì mẫu hậu làm ấm giường!

         " Mẫu hậu, nhi thần cũng muốn vì mẫu hậu làm ấm giường." Thái Bình trong mắt đầy oán niệm trừng Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi cũng bị Thái Bình xả oán khí lên người thật lâu, tiếc là nàng cũng không phải người thường, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cặp mắt đầy oán niệm ấy.

          " Bình nhi, ngươi vừa mới khỏe lại, không thể chịu khổ được. Vừa khỏi bệnh, không cần cậy mạnh." Võ Chiếu yêu thương nhắc nhở Thái Bình, có lẽ nàng cũng không biết giường trong cung mình mỗi tối đều có người làm ấm đi.

           " Không, mẫu hậu, nhi thần phải vì mẫu hậu làm ấm giường. Việc Thượng Quan Uyển Nhi làm được, nhi thần cũng phải làm được."  Câu nói sau của Thái Bình như nghiến chặt răng nhả ra từng chữ một.

Võ Chiếu có chút đăm chiêu nhìn hai tiểu hài tử trước mặt tranh phong, đối địch, không khỏi trong lòng có chút lo lắng. Bất quá, nhìn thấy các nàng ngoạn nháo như vậy, trong lòng cũng theo cảm thấy vui vẻ. Phải biết là, từng là địch nhân, nhưng sau này cũng có thể trở thành chiến hữu. Dân gian có câu" Không đánh không thành bạn.", vẫn là có đạo lý.

Thái Bình cũng chưa trải qua nhiều lịch luyện, vậy cũng chiều ý nàng. Cho nàng nếm chút khổ sở, cũng tốt cho sự trưởng thành của nàng.

         " Uyển Nhi, đêm nay không cần phải hầu hạ ta, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi." Võ Chiếu bất đắc dĩ cười cười, đối với thân sinh nữ nhi, vẫn là quá sủng ái nàng.

Thượng Quan Uyển Nhi há miệng thở mạnh một hơi, cuối cùng vẫn là đáp ứng, lui xuống.

Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy đầu nàng có chút đau, hôm nay, hoàng hậu vậy mà hai lần bảo nàng lui xuống nghỉ ngơi. Như vậy sau này, hoàng hậu có một ngày không cần nàng nữa, nàng phải làm sao.

Đêm mùa đông quả thật băng lãnh thấu xương, mà phòng của nàng, kể từ khi nàng tiến Cam Lộ điện vẫn chưa nghỉ ngơi ở đây. Thượng Quan Uyển Nhi dù đã rời khỏi, nhưng tâm nàng vẫn đặt tại trong Cam Lộ điện.

Trước kia vì bị người ôm mà nàng hàng đêm không ngủ được, hiện giờ không có người ôm, địa điểm cũng thay đổi, nàng cũng không thể thích ứng. Vậy nên một đêm này, nàng cũng không ngủ được, chỉ có thể ở ban ngày tranh thủ nằm ở trên nhuyễn tháp ngủ bù.

Mà một người khác cũng tham gia " Ấm giường sự kiện" cũng không có trôi qua tốt quá. Vì thế cũng không chỉ mình Thượng Quan Uyển Nhi chịu khổ, lộ ra vẻ cô đơn tịch mịch.

Quả nhiên một đêm, tâm Thái Bình công chúa cũng hoàn toàn đau đến không ngủ được, vì cái gì giường mẫu hậu lại lạnh như vậy đâu. Vì cái gì giường trong cung Thái Bình công chúa lại như vậy ấm áp đâu. Thực nên để mẫu hậu tiến cung nàng nghỉ ngơi.

      " Bình nhi, nếu không chịu nổi để mẫu hậu kêu Uyển Nhi qua." Võ Chiếu thử hỏi một câu, sắc mặt Thái Bình nhìn không tốt lắm. Buổi tối ở Cam Lộ điện quả thực rất lãnh.

       " Không cần! Mẫu hậu! Nhi thần còn có thể chịu được!" Thái Bình cắn răng tiến vào trong chăn, cũng may mẫu hậu ngay sau đó cũng nằm xuống.

Trải qua sự kiện hôm nay, từ đó về sau, dù Thái Bình công chúa dùng bất kỳ lý do gì, cũng không cho nàng lưu lại ngủ. Phải biết rằng, nàng nhất không thể tha thứ cho mình là khiến cho nữ nhi bảo bối của mình vì những chuyện linh tinh mà bị bệnh. Nàng thật không hiểu tại sao trong cung ngự y làm ăn kiểu gì, cự nhiên một cái phong hàn nho nhỏ lại để Bình nhi chịu khổ hơn một tháng.

Thái Bình công chúa nằm trong lòng mẫu hậu, yên tĩnh ngủ một đêm, kỳ thật chính là kích động đến một đêm cũng không ngủ được, buổi sáng hôm sau thức dậy, nàng trợn tròn mắt cảm giác như bản thân lại nhiễm phong hàn.

Đáng thương ba người, một đêm trôi qua, ai cũng không ngủ được. Thái Bình vì thể hiện giúp Võ Chiếu làm ấm giường, mà nàng từ bé đã được người hầu hạ, làm sao chịu được giường lạnh trong tiết trời mùa đông. Cũng không phải vì tỏ lòng sao, giờ lại nhiễm phong hàn.

Thời điểm nàng bị phong hàn đánh tỉnh, mẫu hậu đã vào triều. Nàng chỉ đành để người hầu hạ giúp đứng dậy, không tình nguyện gặp lại Thượng Quan Uyển Nhi, chính nàng tranh giành với người ta là không đúng, nhưng không phải nàng cũng vừa khỏe lại sau. Sao nàng lại dùng vẻ mặt này nhìn bản thân.

         " Công chúa là muốn truyền thái y đến đây chẩn trị?" Thượng Quan Uyển Nhi hảo tâm hỏi.

Chính là lời này thế nào bị Thái Bình nghe như là lời châm chọc đâu, càng cảm thấy phiền não.

         " Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi đừng vội đắc ý. Đừng nghĩ bổn cung lại đổ bệnh là ngươi có thể độc chiếm mẫu hậu." Thái Bình vừa nghĩ đến cảnh tượng một tháng không được thấy mẫu hậu, có chút cảm thấy khó thở.

         " Ý tứ của công chúa, Uyển Nhi không hiểu" Thượng Quan Uyển Nhi ngẩng đầu lên, đối diện hai tròng mắt tràn ngập lửa giận của Thái Bình. Khóe miệng giương lên một độ cong nho nhỏ không thể nhìn rõ, một chút cũng không sợ hãi.

         " Ngươi không hiểu? Hừ, được mẫu hậu tán thưởng là tài nữ ngay cả lời của bổn cung lại không thể hiểu sao?" Thái Bình rốt cục cũng mặc xong quần áo, nhưng phi phong thế nào cũng mặc không được. Càng ngày càng khó chịu ngồi xuống, chính mình một cái phi phong cũng không thể mặc xong.

Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười bước qua, không để ý Thái Bình công chúa đang tức giận, đưa ngón tay thon dài cởi phi phong, khoác lại, hai ba bước thắt nơ con bướm. 

         " Tốt lắm."

         " Không cần trông mong ta sẽ cảm tạ ngươi!" Thái Bình hừ hừ nói, ai kêu Thượng Quan Uyển Nhi ngay cả phi phong cũng mặc tốt như vậy.

         " Công chúa không cần suy nghĩ nhiều mới tốt, trong lúc bị bệnh không nên tức giận. Không lẽ nào công chúa lại muốn bị bệnh một tháng sao? Công chúa không đến đây, hoàng hậu, người rất cô đơn." Thượng Quan Uyển Nhi rốt cục cũng cười, trong mắt đều tràn ngập ý cười. Nếu người ngoài thấy được, nhất định thấy xuân phong đầy mặt, như ánh nắng tỏa sáng trong ngày đông.

Thế nhưng cố tình ở đây một người lại không cảm thấy như vậy. Thái Bình cảm thấy Thượng Quan Uyển Nhi cười như thế thật yêu nghiệt, rõ ràng là trào phúng nàng thể nhược dễ mắc bệnh.

          " Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi lợi hại!" Thái Bình cưỡng chế tức giận trong lòng, nàng thua thiệt Thượng Quan Uyển Nhi cũng không phải một hai ngày. Từ lần gặp gỡ ở Dịch Đình cung, nàng đã nhìn thấy sự lợi hại của nàng, tất cả ca ca, tỷ tỷ của nàng đều thích nàng, thân cận nàng.

Thái Bình không hiểu, Thượng Quan Uyển Nhi ngoại trừ tài làm thơ ra còn biết làm gì khác? Cưỡi ngựa, bắn tên?

Nếu nói về thiên văn địa lý, nàng cũng sẽ không hiểu!

Lục ca, thất ca đều mê luyến nàng, cứ cách ba năm ngày lại chạy đến Dịch Đình cung. Lúc ban đầu nàng còn tưởng các ca ca đi thăm Nghĩa Dương tỷ tỷ cùng Tuyên Thành tỷ tỷ, Thái Bình chạy theo mới biết, thăm tỷ tỷ là giả, ngắm giai nhân là thật.

Hiện giờ, nàng, thế nhưng cũng đoạt mẫu hậu đi rồi sao!

         " Thượng Quan Uyển Nhi, nói với mẫu hậu, Bình nhi thân thể vẫn chưa tốt, trước hồi cung nghỉ ngơi, đợi ngày sau khỏi hẳn lại tiến cung cùng mẫu hậu học tập." Thái Bình nói một hồi liền cảm thấy mệt mỏi, phong hàn đúng là khiến người ta bệnh không dậy nổi. Cũng vô phương cùng Thượng Quan Uyển Nhi đấu khẩu.

Thượng Quan Uyển Nhi ngạc nhiên nhìn Thái Bình công chúa không nháo, không sảo, không tâm tư, mà có chút cô đơn ở trước mắt, có chút cảm thấy hoảng hốt.

         " Tối hôm qua không ngủ được sao? Võ Chiếu thấy Thượng Quan Uyển Nhi cả ngày đều mơ mơ hồ hồ, sợ là hôm trước cũng không có ngủ được. Chính mình cũng không phải như vậy sao, ngày thường cũng có thói quen ôm nàng ngủ. Kia hương vị ấm áp, khiến người khác vô thức mà cảm thấy an tâm.

Thượng Quan Uyển Nhi nhu nhu đôi mắt, thấy hoàng hậu vẫn chuyên tâm phê tấu chương, còn tưởng rằng bản thân nghe lầm.

         " Bình nhi vẫn còn là tiểu hài tử, ngươi không cần so đo với nàng." Võ Chiếu buông tấu chương trong tay, Thượng Quan Uyển Nhi mới biết vừa rồi bản thân không có nghe lầm.

         " Uyển Nhi hiểu." Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ giọng đáp.

         " Ân, đi nghỉ ngơi một lát đi, có việc ta sẽ lại gọi ngươi. Người của ta, không cho phép dễ dàng sinh bệnh." Võ Chiếu cầm lại tấu chương, bất động thanh sắc bắt đầu phê duyệt.

Thượng Quan Uyển Nhi có chút không thể tin tưởng, vẫn không nhúc nhích nhìn hoàng hậu, trong lòng có chút cảm động. Nhìn bóng dáng lao lực vì triều đình, quốc gia, ánh mắt cảm thấy có chút mơ hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro