Chương 4 Địch ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4 Địch ý

Thái Bình công chúa có thể xem như thường khách ở Cam Lộ điện, trước đó vài ngày vì bị nhiễm phong hàn, sợ lây bệnh cho mẫu hậu nên mới nhẫn nhịn không đến Cam Lộ điện chừng một tháng. Hiện giờ cơ thể không có vấn đề gì, nàng lại đến Cam Lộ điện nhưng cảm thấy nơi này có gì đó thay đổi, nhìn kỹ thì không thấy có gì khác biệt, chính là cảm giác không giống trước.

       " Mẫu hậu." Thái Bình công chúa một thân tuyết trắng phi phong tiến vào, Cam Lộ điện u lãnh vì có nàng đến mà lộ ra một tia sinh khí.

       " Bình nhi, mau lại đây, lại đây để mẫu hậu hảo hảo nhìn xem." Võ Chiếu buông tấu chương, đã lâu không nhìn thấy nữ nhi bảo bối, giờ thấy nhất thời hai mắt sáng lên.

Thượng Quan Uyển Nhi đúng lúc bưng trà lên, vô tình nhìn thấy nụ cười sủng nịnh của Võ Chiếu, nghĩ đến bản thân cũng chưa bao giờ có được như vậy nụ cười sủng nịnh, trong lòng ẩn ẩn đau xót. Suy nghĩ kỹ cũng không biết đây là cảm xúc gì.

       " Mẫu hậu, nhi thần nhớ mẫu hậu muốn chết." Thái Bình công chúa làm nũng, cảm giác được mẫu hậu ôm trong lòng thật tốt.

Nhưng nếu bên cạnh không có Thượng Quan Uyển Nhi vẫn tốt hơn, vì cái gì Thượng Quan Uyển Nhi dâng trà xong còn chưa lui xuống! Vì cái gì Thượng Quan Uyển Nhi lại ở đây, thấy bổn cung cũng không thi lễ.

       " Của ta Bình nhi, đến cho vi nương xem Bình nhi, bệnh một tháng, bây giờ đã khỏe?" Võ Chiếu ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nữ nhi bảo bối, sủng nịnh ôm trong lòng.

       " Nếu là còn bệnh, Bình nhi mới không tới khiến mẫu hậu bị lây bệnh. Mẫu hậu ngày ngày vì quốc sự lao lực, Bình nhi sợ khiến mẫu hậu bị lây bệnh." Cho nên Thái Bình công chúa mới nhịn một tháng không gặp mẫu hậu, thật khổ sở.

       " Bình nhi thực ngoan, mẫu hậu thế nào lại sợ bị Bình nhi lây bệnh đâu, mẫu hậu thân thể vẫn thật tốt đâu."

       " Nhi thần biết, nhưng mà trước đó mấy hôm bát ca đến thăm nhi thần bị nhi thần lây bệnh đâu, hiện giờ còn chưa khỏe. Nhi thần chính là không muốn mẫu hậu bị bệnh." Thái Bình công chúa cố ý vô tình liếc mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, trong lòng thế nào cũng không thể xem nàng như vô hình. Chính mình hiện giờ như đứa trẻ làm nũng trong lòng mẫu hậu vẫn bị nàng trông thấy, thực không có ý nghĩa.

        " Nga? Không thể lây bệnh mẫu hậu, nhưng có thể lây bệnh bát ca sao? Bát ca ngươi mà nghe thấy chỉ sợ lại muốn tức giận đi." Võ Chiếu chọc chọc cái mũi Thái Bình, nữ nhi bảo bối này lấy sủng ái của mình mà khi dễ các ca ca của nàng.

        " Bát ca sẽ không tức giận, bát ca chính là cái bao cỏ mặc người khi dễ." Thái Bình công chúa tựa hồ cũng bị lời nói của mình chọc cười, nằm trong lòng Võ Chiếu ha ha cười to.

Võ Chiếu mới vừa rồi sầu não, cau có xử lý chính sự, nghe xong câu này của Thái Bình cũng lập tức theo đó cười sang sảng.

         " Bao cỏ, mặc người khi dễ, ha ha, cho dù là ai cũng đều là bao cỏ để cho Bình nhi của ta khi dễ."

         " Mẫu hậu, người lại chê cười nhi thần."

Thái Bình công chúa giận dỗi đứng lên, trong mắt tràn ngập ý cười, chính là nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi còn đứng đó thì lại mất hứng. Có một ít sự tình nàng nghĩ chỉ muốn chia sẻ với mẫu hậu, vô luận là ai cũng không muốn để họ nghe thấy, đặc biệt là Thượng Quan Uyển Nhi.

          " Thượng Quan Uyển Nhi, ta khát." Thái Bình công chúa nằm lại trong lòng Võ Chiếu, hướng Thượng Quan Uyển Nhi giơ lên nụ cười đắc thắng.

           " Uyển Nhi đi pha trà cho công chúa." Thượng Quan Uyển Nhi thoáng nhìn qua hoàng hậu cùng công chúa, lui xuống đi pha trà.

           " Bình nhi muốn uống trà của mẫu hậu trước, Uyển Nhi đi pha trà thật lâu."

Võ Chiếu ôn nhu cười nói, này thật cũng là oan uổng Thượng Quan Uyển Nhi, nàng vốn không phải là một nữ quan nhàn hạ. Kỳ thật không phải Thượng Quan Uyển Nhi pha trà lâu, mà là Võ Chiếu đã có thói quen khi phê tấu chương thì có Uyển Nhi hầu hạ bên cạnh, lúc nàng lui xuống đều cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt chậm.

           " Mẫu hậu, người thực thích nàng?" Thái Bình làm bộ như lơ đãng hỏi.

           " Đúng vậy a, vi nương cho đến giờ vẫn chưa gặp cô nương nào có tài hoa như Uyển Nhi. Bình nhi, không phải vi nương trách ngươi, ngươi cho dù bằng tuổi Uyển Nhi, nhưng học thức của ngươi vĩnh viễn theo không kịp Uyển Nhi." Võ Chiếu không hề ý thức được rằng một lời này của mình khiến Thái Bình công chúa dồn tâm sức học tập công khóa, ai khiến tài năng của nàng lại kém Uyển Nhi nhiều như vậy đâu.

           " Mẫu hậu thật thích những người có tài hoa?"

Thái Bình công chúa che dấu nội tâm bất an, cố bình tĩnh hỏi. Nếu mẫu hậu thật thích, nàng cũng phải trở thành một người tài hoa trong mắt mẫu hậu, nếu mẫu hậu không thích, Thượng Quan Uyển Nhi không có khả năng tiếp tục lưu ở chỗ này. Nếu là không thích thì........

           " Đúng vậy a, Bình nhi, mẫu hậu thích nhất là người tài hoa. Mẫu hậu thích nhất là thi nhân có tài hoa, nhân như thi, thi như nhân. Lời này, vẫn là có đạo lý."

Cho tới thời điểm này, Võ Chiếu vẫn luôn nhớ đến người kia, ngay cả khi ôm trong lòng nữ nhi bảo bối, cũng không nhịn được nhớ đến người kia. Người kia rõ ràng đã rời khỏi nhân sinh của nàng đã muốn nhiều năm, ngay cả nữ nhi của mình cũng đều đã lớn như vậy. Nếu là nàng hiện giờ còn sống, nàng cũng có thể trông thấy, nàng cũng có tiểu công chúa. Tiểu công chúa của nàng hiện giờ vẫn sống vô cùng tốt, nàng nghĩ sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của tiểu công chúa của nàng, nàng muốn cho tiểu công chúa của nàng trở thành vị công chúa hạnh phúc nhất.

            " Mẫu hậu, người thích Thượng Quan Uyển Nhi?" Thái Bình công chúa trong lòng sớm sinh ra một cỗ dấm chua, mẫu hậu yêu thích nhất là thi nhân, hiện giờ Thượng Quan Uyển Nhi lại tài năng như vậy, cho nên, mẫu hậu mới đem Thượng Quan Uyển Nhi đến bên người, có phải như vậy không?

            " Bình nhi, ngươi đây là đang ăn dấm chua a? Thi nhân tài hoa có rất nhiều, chính là nữ nhi bảo bối lại chỉ có một." Mẫu hậu đây là muốn nói, Thượng Quan Uyển Nhi có thể có ngàn người, vạn người, nhưng cũng không thể sánh bằng mình là tồn tại độc nhất vô nhị sao? Thái Bình trong lòng rốt cuộc tiêu hết khẩu khí, cho nên khi nhìn thấy Uyển Nhi, trong lòng cũng không có như trước khó chịu.

Thượng Quan Uyển Nhi khi dâng trà lên, vừa vặn trông thấy Thái Bình công chúa đang mị mị cười uống trà trong chén của hoàng hậu, nàng còn chưa từng cùng mẫu thân có hành động thân mật như vậy. Mà câu nói kia " Thi nhân tài hoa có rất nhiều, chính là nữ nhi bảo bối lại chỉ có một.", không sai lại để Thượng Quan Uyển Nhi nghe thấy, trong lòng nếm đủ ngũ vị tạp trần.

              " Mẫu hậu là tốt nhất!" Thái Bình công chúa vui sướng, càng ôm chặt mẫu hậu, hướng trong lòng mẫu hậu dựa vào.

              " Bình nhi, tuy ta nói vậy, nhưng Uyển Nhi bằng tuổi ngươi, lại làm thơ so với ngươi đều tốt hơn nhiều. Ngươi nên học hỏi nàng nhiều thế mới tốt." Võ Chiếu cũng không quên nhắc nhở nữ nhi bảo bối học tập công khóa, không thể khiến người ta nghĩ nữ nhi bảo bối của mình bị chiều hư.

               " Mẫu hậu, nhi thần đã nhớ kỹ, nhi thần không dám buông bỏ công khóa." Thái Bình trong lòng trầm xuống, công khóa gần đây quả thật có buông lỏng. Nếu muốn học thức vượt qua Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ e nàng sẽ phải càng bỏ nhiều tâm sức hơn, ai kêu Thượng Quan Uyển Nhi không phải bình thường nữ tử, mà là hàng thật giá thật tài nữ đâu. Chính mình cũng không có được tài năng như nàng.

              " Ân, nhanh uống chén trà nóng, cẩn thận kẻo bị phỏng." Võ Chiếu tự tay đưa chén trà cho Thái Bình, Thượng Quan Uyển Nhi trông thấy một màn mẫu từ tử hiếu, cảm thấy đây thật là một bức tranh hoàn mỹ.

Thượng Quan Uyển Nhi cũng có thể tưởng tượng đến nếu Thái Bình công chúa sinh bệnh, hoàng hậu tự tay uy dược. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng sản sinh một chút ghen tị, sống ở Dịch Đình cung nhiều năm như vậy, phần lớn là Nghĩa Dương chiếu cố nàng, mà mẫu thân ngày ngày làm việc cực nhọc, thân sinh vốn là khuê nữ làm sao chịu nổi cực khổ, gian khó, đều tiều tụy nhiều, làm sao có tinh lực làm sự tình như thế này. Nói đến đây, nàng cảm thấy nhớ mẫu thân.

              " Nhi thần thích dùng chén của mẫu hậu." Thái Bình công chúa làm nũng.

              " Tất cả chén trong Cam Lộ điện đều là của mẫu hậu nha, Bình nhi ngoan, vừa mới rồi không phải rất khát sao?" Võ Chiếu tựa hồ chỉ đối với Thái Bình công chúa mới có như vậy kiên nhẫn giảng giải.

               " Chén của mẫu hậu, xin ân chuẩn cho nhi thần dùng!" Thái Bình công chúa không quên trừng mắt Thượng Quan Uyển Nhi, ai kêu nàng trở lại sớm như vậy! Nàng đứng ở nơi đây khác nào nhắc nhở mẫu hậu sự có mặt của tài nữ ở đây! Tuy mẫu hậu thật tâm yêu thương chỉ một mình nàng, nhưng nàng cũng không muốn có người khác cũng được mẫu hậu nói yêu thích.

Võ Chiếu bất đắc dĩ cười cười: " Được, Bình nhi nói thế nào thì liền như vậy đi."

Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong câu nói này đều nhanh không kìm được mà tức giận. Thái Bình công chúa nói lời này, rõ ràng là cố ý. Tuy thời gian gần đây nàng hàng đêm lưu lại Cam Lộ điện, cùng hoàng hậu ngủ cùng một giường, chính là cho đến giờ cũng không dám cùng hoàng hậu sử dụng chung một cái chén uống trà.

              " Mẫu hậu, tài nữ thì cũng phải có lúc mệt mỏi, không bằng cho nàng lui xuống nghỉ ngơi đi. Đứng ở nơi này lâu, có lẽ nàng cũng cảm thấy mệt nhọc đi." Thái Bình rốt cục cũng không nhẫn được trông thấy Thượng Quan Uyển Nhi đứng ở trong này, có nàng đứng ở nơi này không khác nào thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng dù có được sủng ái của mẫu hậu thì vẫn không bằng nàng. Cho nên, Thái Bình đẩy cao giọng, thanh âm tràn ngập vẻ châm chọc.

              " Uyển Nhi, ngươi cảm thấy mệt sao?" Võ Chiếu ôn nhu hỏi thăm, cũng vì nói chuyện với Thái Bình công chúa đều là ôn nhu, nên hiện giờ khi nói cùng Thượng Quan Uyển Nhi trong giọng cũng nhiều thêm vài phần ôn nhu.

              " Uyển Nhi không mệt." Thượng Quan Uyển Nhi áp trụ trong lòng xúc động muốn cùng Thái Bình công chúa tranh cao thấp, không biết vì cái gì, mỗi lần trông thấy Thái Bình công chúa nàng đều không thể giữ bình tĩnh mà dễ dàng bị khơi lên lửa giận.

              " Uyển Nhi sợ là ngươi đêm qua lại không ngủ được, ngươi cùng Nguyệt nương đi trù phòng kêu họ chuẩn bị đồ ăn hợp khẩu vị công chúa, ta cùng công chúa cùng dùng cơm trưa. Uyển Nhi,ta cho ngươi nửa ngày nghỉ ngơi." Võ Chiếu  tốt bụng nhắc nhở Uyển Nhi, cũng nhiều lần nàng thấy Uyển Nhi nằm ở trên nhuyễn tháp nằm ngủ , xem ra nàng vẫn chưa thích nghi ban đêm ngủ ở đây.

              " Dạ" Thượng Quan Uyển Nhi ngây ngốc một lát, cuối cùng vẫn cúi đầu ly khai.

              " Mẫu hậu, nhi thần nghĩ muốn học tập triều đình chính sự, vì mẫu hậu phân ưu." Thái Bình thấy Thượng Quan Uyển Nhi ly khai, có chút không tình nguyện đứng bên cạnh mẫu hậu, nàng không muốn rời khỏi vòng tay ôm ấp của mẫu hậu, nhưng e sợ thân thể mẫu hậu không thể chịu được bị nàng gây sức ép như vậy. Mẫu hậu vì chính sự chắc hẳn cũng mệt chết đi, chính mình cũng nên vì mẫu hậu phân ưu.

               " Nga? Bình nhi ngươi cũng nghĩ đến việc trị lý thiên hạ sao? Các ca ca của ngươi đều không nguyện tham dự triều đình." Võ Chiếu một chút cũng không tức giận, ngược lại tràn đầy hứng thú nhìn Thái Bình.

Lần trước nàng vô tình phát hiện nữ nhi bảo bối của mình tính cách cùng tâm tính càng lớn càng giống nàng, nội tâm càng thêm yêu thích.

                " Nhi thần là nhi thần, nhi thần không phải là hoàng huynh! Mẫu hậu, nhi thần học được không? Nhi thần phải cùng mẫu hậu giống nhau, tạo phúc cho dân chúng, nhi thần muốn góp sức mình vì mẫu hậu phân ưu." Thái Bình thật tâm nói, mỗi lần nàng trông thấy mẫu hậu như vậy lao lực, mà mấy ca ca chỉ biết vui chơi thưởng nhạc, phụ hoàng lại không bận tâm việc triều chính, nếu chính bản thân lại không hiểu chuyện, mẫu hậu có phải hay không mệt đến chết.

                " Được, vậy từ nay về sau, mỗi ngày lâm triều ngươi lại đây, đọc tấu chương, giúp ta phân ưu. Bình nhi của ta quả thật đã lớn, đều đã biết vì mẫu hậu phân ưu, thật sự càng ngày càng ngoan." Võ Chiếu yêu thích nhéo nhéo mũi của Thái Bình, nàng vẫn xem nàng như tiểu hài tử, cũng không từng nghĩ tới Thái Bình qua năm cũng đã nhanh mười lăm tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro