Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như Tiểu Bảo suy đoán trước giờ mẹo một khắc Khang Hi triệu nàng vào thư phòng. Khang Hi tay cầm tấu chương ngồi trên trường kỷ nghe Tiểu Bảo hành lễ.

- Nô tài Tiểu Quế Tử tham kiến Hoàng Thượng.

- Quỳ xuống! Tối qua ngươi đi đâu?

- Nô tài đi Khang Thân phủ đón tiểu Vương gia rồi sau đó về phòng đánh một giấc đến sáng.

- Vậy sao? Trẫm nghe thị vệ gác đêm báo đêm qua thấy ngươi lén lút lẻn vào Ôn Ninh cung có thật không?

Tiểu Bảo trong lòng khẽ co rút, ngẩn mặt giả lả cười với Khang Hi.

- Hoàng Thượng... nô tài chỉ là kiềm không được ngắm các nàng một chút không có ý nào khác.

- Trẫm biết ngươi dù sao cũng là thanh niên tráng dương thịnh khí, chuyện hôm qua ta bỏ qua tuyệt đối không được có lần sau. Nữ nhân trong cung ngoài Kiến Ninh cùng mẫu hậu đều là của trẫm, ngươi lập nhiều đại công ta liền công bố rõ thân phận đến lúc đó muốn lấy bao nhiêu tuỳ ngươi. Coi như để người khác tin tưởng trẫm cho phép ngươi ở bên ngoài tham luyến nữ tử.

" Kiến Ninh cùng thái hậu hiện tại không phải Long Nhi sao? Ngoài hai nàng ra ta đâu có chạm qua ai khác, chính là không vi phạm lời ngươi nói." Tiểu Bảo trong lòng khẽ cười trộm.

- Nô tài đã rõ, tuyệt không tái phạm.

- Được rồi, đứng dậy đi. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.

Lời này biết không khí hai người đã thoải mái trở lại Tiểu Bảo ngồi cạnh uống trà với Khang Hi.

- Chuyện gì?

- Ta có nên gả Kiến Ninh cho Ngô Ứng Hùng?

Nghe câu này Tiểu Bảo tưởng chừng đã buột miệng nói "không thể" nhưng may mắn tâm trí nàng còn tỉnh táo.

- Không... phải chuyện này đã định rồi sao? Muốn thay đổi cũng không đổi được.

- Đúng là vậy. Nhưng Kiến Ninh ngày ngày khóc nháo, đòi sống đòi chết nhất định không lấy Ngô Ứng Hùng. Về công hôn sự này giúp cho thiên hạ, giúp cho triều đình, cho ta rất nhiều. Về tư ta thấy thiệt thòi cho muội ấy.

- Ngươi lo nghĩ cho nàng vì nàng cảm nhận đã thấy ngươi là Hoàng huynh tốt, sau này Ngô Tam Quế bị bắt để nàng lấy người nàng thích ngươi đừng xen vào là được rồi.

- Ngươi nói phải, Tiểu Bảo ngươi thấy Kiến Ninh...

- Hoàng Thượng có thế tử Ngô Ứng Hùng cầu kiến.

- Truyền hắn vào.

Khang Hi lời trong lòng chưa nói xong đã bị tiếng cầu kiến của Ngô Ứng Hùng ngắt quảng. Tiểu Bảo khẽ gật đầu với Khang Hi đi ra khỏi phòng.

Ngô Ứng Hùng bên ngoài nghe lệnh truyền vừa nhấc chân đã thấy Tiểu Bảo trong phòng bước ra.

- Thế tử gia buổi sáng hảo.

- Gặp được Quế công công thật là tốt quá, không biết hôm nay Quế công công có rảnh?

- Ta được Hoàng Thượng phân rất nhiều việc nhưng nếu thế tử muốn liền cùng ngài tâm sự một chút.

- Vậy thì tốt quá, ta đi bái kiến Hoàng Thượng lát nữa tìm công công.

- Ta chuẩn bị vài món ngon đãi ngài, thế tử cứ tự nhiên.

Tiểu Bảo nhìn hắn đi vào thư phòng, xoay người âm trầm cười đem cái bình lớn đến phòng tiểu thái giám.

Ngô Ứng Hùng vừa từ bước khỏi thư phòng liền có tên thái giám mặt mày thanh tú, trắng nõn, nhẵn nhụi đến gần nói là người của Quế công công phái đến.

" Thái giám trong cung so với nữ nhân còn đẹp hơn, tên này nếu là cô nương ta liền muốn phong lưu một phen, thật là phí quá." Ngô Ứng Hùng càng nhìn càng tiếc hận không khỏi muốn ngắm lâu một chút.

- Thế tử gia thời gian gấp gáp ta chỉ kịp làm được vài món, mong ngài thông cảm.

- Ta đều thấy công công chuẩn bị rất chu đáo tất cả toàn là món ta thích.

- Nếu vậy xem như chúng ta tâm tính giống nhau, người đâu rót rượu.

- Dạ.

Kiến Ninh đến bên rót rượu cho Tiểu Bảo và Ứng Hùng, cái này là do Tiểu Bảo kêu nàng giả dạng thái giám chờ cơ hội cho nàng đánh hắn hả dạ.

- Thế tử gia, ngài không ngại ta để tiểu thái giám này ở đây hầu chúng ta rót rượu.

- Này là công công suy tính càng đúng ý của ta, vị tiểu huynh đệ đi theo công công nhan sắc quả không tầm thường. Thật ra ta đã nghe điều lệ đại thần không được phép qua lại với nội quan. Nhưng không kiềm được muốn kết thân với công công, nên dù bị phán tội khi quân ta cũng bất chấp hẹn công công gặp mặt.

- Là thế tử nể mặt tiểu thái giám này, chúng ta cạn.

- Đêm qua chuẩn bị không tốt nên hôm nay ta đem món quà khác cho công công, mong người nhận lấy.

Trong ngực Ngô Ứng Hùng đem ra túi gắm bao bộc kỹ càng, Tiểu Bảo nhận lấy đều biết phân lượng không nhỏ, niềm nở cất vào trong người.

- Thế tử khách sáo rồi.

- Không biết đêm nay công công có về Thuận phủ?

- Thế tử có ý gì?

- Ta đúng lúc tìm được vài cô nương dung nhan không quá xinh đẹp nhưng so với vị tiểu thái giám này cũng như vậy hảo xem. Công công nếu chấp thuận ta liền sai người mang đến quý phủ.

Kiến Ninh nghe rồi liền lén ở sau lưng mà ngắt Tiểu Bảo, người này quan lại đều muốn lấy lòng có khi ngoài Ngô Ứng Hùng còn nhiều người mỗi đêm đều muốn đem một cô nương dâng lên tận giường cho Tiểu Bảo, càng nghĩ lực đạo trên tay càng lớn.

Tiểu Bảo đổ người về trước tránh né giả vờ rất vui vẻ cười với Ngô Ứng Hùng, tuy là hắn không biết nhưng lại chọc ổ kiến lửa rồi đẩy nàng vào. Tốt rồi, tâm nàng không còn thấy bức rức nữa.

- Ha ha, thế tử thật tốt với ta. Ta đây cũng có quà cho ngài.

- Quế công công đây là?

- Đây là rượu bí chế của đại nội, đều là dược liệu quý tinh nhung bổ huyết. Thế tử gia sắp thành thân với công chúa, càng phải uống loại rượu này, xông pha sa trường trăm trận trăm thắng.

- Xông pha sa trường trăm trận trăm thắng.

- Ta nghe nói vua các đời đều phải dùng loại rượu này để duy trì Long mạch, trước khi hành sự uống 7-10 lượng cộng với 7 7 49 cái bật cóc, hiệu quả càng tốt. Nói không phải chứ có khi công chúa phải khóc lóc dưới thân ngài xin tha.

Kiến Ninh nghe lời Tiểu Bảo nói lần nữa vươn tay, có điều lần này Tiểu Bảo cảm ứng được nguy hiểm nhanh nghiêng người lấy ly rượu của Ngô Ứng Hùng. Tiểu Bảo định rót vào ly của hắn thì Ngô Ứng Hùng vội ngăn lại.

- Uống bằng chén đi.

Tiểu Bảo chiều theo ý hắn rót đầy chén, Ngô Ứng uống được một ngụm mặt mũi đều nhăn lại.

- Rượu này có mùi hơi đặc biệt.

- Có phải giống mùi nước tiểu?

- Phải, phải.

- Thế tử gia không biết, ngoài bím hổ, bím dê cùng hàng ngàn dược liệu quý còn trộn chung với nước tiểu của 36 vị đồng tử mà chưng cất, rất khó kiếm.

"Thái giám từ nhỏ vào cung chưa cùng nữ nhân hành sự còn không phải là đồng tử." những lời này Tiểu Bảo chỉ dám nói trong lòng, cùng Kiến Ninh đang mím môi cười trộm nháy mắt cho nàng thu liễm lại.

- Vậy công công cũng dùng một chén đi?

- Ta là thái giám uống chỉ tổ chảy máu mũi, rượu này là ta đặc biệt dành cho ngài vì hạnh phúc của công chúa mà truy tìm. Ngài không thích?

- Ta tất nhiên là thích.

- Vậy uống thêm đi, thế tử mời.

Ngô Ứng Hùng uống vào một chén Tiểu Bảo lại vì hắn rót thêm một chén, không quá bao lâu bình rượu vơi gần đến đáy Ngô Ứng Hùng cũng chịu không nổi ngã đổ trên bàn.

Tiểu Bảo trong ngực lấy ra cuốn sách dày vừa phải cùng đoản côn đưa cho Kiến Ninh.

- Lót sách bên trên nàng đánh hắn dù mạnh thế nào cũng không để lại dấu bầm, nhưng khi chạm vào lại đau đớn.

- Thật sao?

- Không phải hiện tại có người cho nàng kiểm chứng lời ta nói là thật hay giả? Nhớ đừng đánh trên mặt.

Tiểu Bảo bên cạnh ngắm Kiến Ninh hăng say đánh người đôi khi cũng tiến đến cho hắn vài đạp, thấy đã đủ phái người đưa hắn về phòng. Trong cung có một cung dành cho Vương gia tạm trú, Ngô Ứng Hùng hiện tại đang ở chỗ đó.

Nhờ Khang Hi mà đêm nay Tiểu Bảo ngủ tại phòng mình, Kiến Ninh cũng không làm khó nàng chỉ là cấm nàng chứa chấp bất kì ai trong phòng. Điều này đành phải làm trái ý tiểu công chúa.

Nửa đêm bọn người Mộc Vương phủ lẻn nhập vào cung, nép góc tường đợi đoàn binh lính canh gác đi khỏi.

- Chúng ta có hay không lợi dụng đợt này giết cẩu Hoàng Đế.

- Không được làm bậy! Hôm nay chúng ta giết Ngô Ứng Hùng đừng để bại lộ ảnh hưởng nghiệp lớn.

Ngô Lập Thân nghiêm giọng răng dạy làm Phương Di chỉ biết vâng lời.

- Dạ.

Tất nhiên cung cấm quản nghiêm là sao để bọn người không minh bạch lộng hành, rất nhanh bọn họ bị phát giác. Không hổ là anh hùng lừng lẫy giang hồ đối mặt trước cái chết cũng không từ, anh dũng chống lại ngàn vạn binh đao.

Trong cung ồn ào truyền đến tiếng đánh động làm cả khắp nơi, khắp chốn đều tăng cường cảnh giác kéo quân đến tiếp viện diệt trừ thích khách.

- Có thích khách! Có thích khách!
Mau bảo vệ Hoàng Thượng.

Phương Di trong lúc chống chọi cũng vì kệt sức thân thủ đều chậm lại bị cấm quân đâm một đao ở sườn phải, nàng vì đau đớn dùng hết sức lực trở kiếm đem hắn giết chết phi thân bỏ trốn. Bọn họ đem trăm người đi hành thích cuối cùng chỉ còn bốn cái còn sống, Ngô Lập Thân Ngạo Tiêu, Lưu Nhất Chu bị quần hùng bắt sống nhốt vào thiên lao, ba người trong lao chịu gia hình đến nhìn không ra hình người vẫn như trước kiên cường đổ tất cả tội lỗi cho Ngô Tam Quế cầm đầu.

Nói đến Tiểu Bảo chính là đang ôm mềm ngủ bị tiếng động đánh thức, vội khoát y phục dạ hành chạy ra khỏi phòng tìm cứu Phương Di. Phương Di một đường nhắm thẳng mà đi nhưng trong cung nơi nơi đều có binh lính, rất nhanh bị phát hiện. Phương Di lúc này đã vô phương chống đỡ mất máu suy nhược mà ngất xỉu, Tiểu Bảo may mắn đuổi kịp đem nàng về phòng. Vì thân thuộc trong cung lại thân thủ tuyệt đỉnh không những cứu được Phương Di, lại không để ai lần theo kịp hành tung vô sự mà qua.

Vào phòng Tiểu Bảo nửa muốn cứu lại nửa không muốn động, thân phận hiện tại dù sao động đến thân thể cô nương người ta đều không tiện, sợ là làm ảnh hưởng thanh danh cô nương gia.

Phương Di lại có hôn phu, Lưu Nhất Chu có phần ham sống sợ chết nhưng đây chính là bản tính con người làm sao xem là tội. Chính là xã hội này buộc con người sống chết vì nghĩa đó mới là chính nhân quân tử, tuy là chính nghĩa nhưng cũng là ép buộc không khác cái gông đeo cổ không làm liền là kẻ hèn mọn, đáng khinh. Lưu Nhất Chu đối với Phương Di tình cảm chính là thật, thật lòng thật dạ.

Phương Di lại là một cô nhưng nói xấu không phải tốt nhất cũng không đúng, có thể đặt nàng thuộc loại người đem lý trí, suy tính lợi hại đặt lên nhất. Trong nguyên tác vừa bị Tiểu Bảo nhiều lần đùa giỡn cùng lại chính nàng nhận thấy thân phận Tiểu Bảo so với Lưu Nhất Chu tốt hơn rất nhiều mới đi theo Tiểu Bảo, nàng mới dùng cái cớ thuận theo lời thề mà lấy Tiểu Bảo.

Nay chính ta trong thân phận Tiểu Bảo mới không để chính mình làm hàng hoá để người ta so đo lựa chọn, lại càng không lợi dụng người ta chịu hoạ mà chèn ép làm sự tình chia duyên rẻ thuý.

Đắn đo một phen mới nghĩ ra một cách chính là cho nàng giảm đau, bón vài viên thuốc bổ cấp nàng tỉnh lại để nàng tự mình xử lý vết thương

Phương Di sắc mặt trắng bệch từ từ thanh tỉnh, nàng mở mắt lúc chính là thấy bóng người mờ ảo ở góc xa xa trong phòng chuẩn bị dược liệu. Ánh mắt dần lấy lại tinh tường, thu trong mắt đầu tiên là y phục trắng thêu long của tổng quản thái giám của bọn triều đình Đại Thanh.

Nàng trong lòng hận nhất là bọn thất tử cẩu nhân nhà Thanh, dù là hơi thở cuối cùng cũng muốn đem bọn chúng giết chết. Nàng thu đoản đao Tiểu Bảo vô tình để quên vào tay áo, miệng giả ho một tiếng đánh động người trước mặt chú ý.

Tiểu Bảo nghe thấy biết người vừa tỉnh miệng lưỡi chắc chắn khô khan, tay cầm chung nước đến cho nàng.

- Cô nương chắc đã khát mau dùng chút nước.

Phương Di tay trái tiếp nhận tay phải nhanh chóng đem lưỡi dao bén nhọn xuất ra, đâm nơi ngực trái của Tiểu Bảo, Tiểu Bảo tay nắm cán dao nhìn Phương Di. Nàng môi cười phát ra tiếng vô cùng sảng khoái đối với vẻ mặt ngỡ ngàng của kẻ trước mắt.

- Bọn cẩu tay sai cho cẩu Hoàng đế đều đáng phải chết.

Chính là lúc nàng tâm tưởng giết được địch nhân thì Tiểu Bảo xem như vô can rất tự nhiên đem đao rút ra tra lại vào vỏ, bảo giáp đúng là bảo giáp. Đối với nàng như trước không lạnh không nóng đến bên bàn đem khay đã chuẩn bị đủ đưa cho nàng.

- Cô nương có sức lực giết ta chắc tự có thể băng bó vết thương, sang dược với vải sạch ta chuẩn bị đây cô nương cứ tự nhiên.

Phương Di đem tất cả hất đổ trên sàn, mắt đầy hận ý đối với Tiểu Bảo.

- Ta mới không cần bọn cẩu giả nhân giả nghĩa ngươi cứu giúp, giết ta đi.

Tiểu Bảo đối với lời nàng nói như không nghe thấy cúi người thu lại mọi thứ xếp lại vào khay đặt cạnh nàng, miệng toan mở lời bị tiếng gọi ngoài cửa đánh gãy.

- Ti chức Trần Tam tổng quản cấm quân đến xem Quế công công có bị kinh hách.

- Ta tất nhiên không sao, Hoàng Thượng nơi đó thế nào?

- Thưa công công, Hoàng Thượng được bảo vệ chặt chẽ bọn thích khách đã tóm gọn, Long thể không tổn hại.

- Vậy tốt! Ngươi về đợi nhận thưởng đi.

- Dạ!

Tiểu Bảo nhìn lại nữ nhân trên giường địch ý đến giờ đối với mình vẫn mãnh liệt cảm thấy nàng cũng có góc cạnh rất đáng khâm phục, nhìn sắc mặt kia cũng là không đành lòng, đưa nàng thêm vài viên dược giảm đau, bồi bổ khí huyết.

- Có sự tình lúc này ta nói cô nương chắc sẽ không tin, nhưng ta đảm bảo đối với cô nương không có ý hãm hại. Còn tại sao giúp cô nương để sau ta sẽ nói rõ, bây giờ ta ra ngoài cho cô nương tự nhiên, sáng mai sẽ trở lại.

Tiểu Bảo xoay người ra ngoài để mặc Phương Di đắm mình trong hoài nghi, giả định, suy đoán. Trãi qua không biết bao lâu nàng thoát khỏi rối rắm tự mình thoát y phục băng bó dù có chút khó khăn, có điều nhờ thuốc của Tiểu Bảo hiệu quả không lường được quá tốt giúp nàng tạm thời đẩy lui đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro