I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lá xanh tựa như phỉ thúy ở đầu cành, nét cười như hoa. Lá khô tựa như hồ điệp rơi, trong gió khẽ ngâm nhẹ xướng. Vòng luân hồi cứ một năm rồi lại một năm, tôi trong cơn gió màu lam nhạt----Z thị, 16 tuổi.

Sơ tam tôi chuyển trường, tôi bị buộc phải mạnh mẽ thay đổi ngôi trường mới, có người nói ngôi trường này-Trung học Ánh Dương tỉ lệ lên lớp đặc biệt cao. Tạm biệt các bạn học cũ đến nơi này thật không dễ chịu chút nào.

Khai giảng ngày đầu tiên, tôi sơ ý đến trễ, tôi vội vàng chạy chạy chạy. Mới đến trường vẫn chưa biết thang máy ở đâu, không có cách nào khác hơn là đi cầu thang bộ. Cầu thang không một bóng người xem ra mình quá trễ rồi, trời sinh tôi có tính sợ lão sư cho nên bây giờ giống như một nhà cách mạng ra sức mở đường. Ha ha chỉ còn một bậc thang nữa thôi, bước qua nào. Không ngờ lại bước vào khoảng không, không phải chứ mới ngày đầu năm (học) đã xui xẻo như vậy, mong là sẽ không bị bạn học nào nhìn thấy. Nếu không tôi sẽ điên mất!!!

Ngay khi tôi sắp bị ngã ra sau thì một đôi tay mềm mại ôm lấy tôi, cảm giác rất dễ chịu, có thể cảm nhận được mùi nước hoa nhàn nhạt phảng phất. Nàng ôm ngang người tôi có lẽ dùng quá nhiều lực nên tương phản ngã về phía trước, tôi có thể cảm nhận lông mi của tôi có thể chạm vào lông mi của nàng, có một loại cảm giác muốn dựa vào người nàng mãi, trên người nàng thơm quá, cũng chẳng biết là cố tình hay vô ý, môi của nàng chạm vào môi của tôi như chuồn chuồn nước lướt qua, thật nhẹ nhàng. Ngay sau đó nàng buông tôi ra, lúc này tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ trên mặt mình, cả nhịp tim chắc chắn không dưới 200 lần. Đây là lần đầu tiên bản thân nảy sinh cảm giác kỳ quái này.

Nàng lớn lên xinh đẹp xen vào đó là cảm giác làm người ta cảm thấy có chút yêu mị, đôi mắt nhỏ dài, mi như liễu, gương mặt trái xoan, tóc xoăn dài có điểm vài sợi màu xanh lam. Dáng người cao thon thả, làn da như tuyết nhẵn nhụi. Nàng mặc chiếc áo sơ mi màu trắng mở hẳn 3 nút áo, có thể nhìn thấy chiếc cổ nhỏ dài của nàng, trên cổ là sợi dây chuyền màu xanh lam, một chiếc quần đen, khí chất và dáng người rất tốt, khoảng chừng 30 tuổi.

"Nhìn đủ chưa? Tôi còn muốn lên lớp?" không khí có chút đọng lại, "Ừm" tôi cúi đầu không dám nhìn nàng. Kỳ thực nhìn chưa đủ, mỹ nữ mà nhìn sao đủ được. Khi nàng rời đi, tôi có nhìn thêm vài lần.

Thật hi vọng nàng sẽ trở thành lão sư của mình. Khẩn xin trời cao, xin ngài.

Tôi phải nhanh chóng chạy đến lớp 1, tìm vị trí tốt và mong chờ, lựa chọn chuyển trường này quả là một lựa chọn sáng suốt.

1 phút, 2 phút, 3 phút thời gian cứ dần trôi qua. Rốt cuộc nàng cũng từ từ bước đến, mặt ngẩng cao, ánh mặt trời chiếu lên người nàng lấp lánh. Đến lớp 1, đến lớp 1, đến lớp 1 nào! Tôi an vị, một bên nhìn nàng, nàng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn vào bên trong hướng thẳng lớp 2 bước đến. Tức muốn bể phổi, tôi muốn đổi lớp đổi lớp, tôi muốn vào lớp 2.

Lớp 1 quả nhiên là lớp tốt, mọi cao thủ đều tập hợp ở nơi đây thế nhưng ngạo khí* quá nặng, không hợp để ở chung. Chỉ có mình tôi đáng thương ngồi ở hàng cuối, suốt ngày bị chỉnh, ngay lúc tôi ngẩn người, ai ai ai rút ghế của tôi, mông liền chạm đất, tức chết tôi mà, hừ! Tức khắc lớp học cười vang lên một mảnh.

傲气 thói kiêu ngạo; thái độ kiêu kỳ

Nước mắt ở hốc mắt đảo quanh nhưng không đủ sức để chảy xuống. Bọn họ đều có bạn bè nên bắt nạt một mình tôi, nhưng chớ chọc tôi nổi giận, tốt xấu gì tôi cũng là đai đen Taekwondo lại bị bọn họ bắt nạt à, tôi một cước đạp ghế liền xông ra ngoài, để lại phía sau tiếng thét chói tai của bọn họ. Tiếng chuông không đúng lúc vang lên, gió thổi xông vào mắt. Môn tiếp theo là Âm nhạc cũng chẳng quan trọng gì, bầu không khí ở trường chẳng bao giờ tự do cả, tôi bèn trèo lên một gốc cây gần đó, nằm trên cao không muốn động. Nhưng kỳ quái chính là lúc này tôi lại nghĩ về khuôn mặt người phụ nữ đã cứu tôi hôm nay, nàng cười lên sẽ ra sao, nhất định là rất đẹp. Bất giác trên mặt mỉm cười nhớ tới nàng, ánh mặt trời yếu ớt nhảy múa trên người rất thoải mái. Nhớ tới giọng nói dễ nghe của nàng, theo bản năng quay đầu lại "A" tôi quên vị trí hiện tại của mình là trên cây, soạt một cái liền té xuống đất. Ai u, đầu tôi đau quá. Bỗng có một đôi tay dịu dàng duỗi ra nhẹ nhàng xoa đầu tôi, mùi hương rất quen thuộc. Tôi miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn.

Là nàng.

Chính là nàng.

Nữ nhân hôm nay đã cứu tôi!

Ẩn trong đôi mắt câu hồn kia tràn ngập lo lắng cùng ưu sầu, tôi lập tức cúi đầu, ngượng ngùng. "Có khỏe không?" giọng nói tha thiết, "Ừm" tôi rất ổn và tôi cố gắng thể hiện nó ra bên ngoài.Nàng đứng lên nói "Vậy đi vào học đi!" giọng nói lạnh nhạt "Ah!" giọng tôi rất nhỏ. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi rồi trở về lớp học. Lớp 1 ha ha thật vui vẻ muốn phát điên luôn, tôi quên mất trên đầu còn có thương, thiệt là đau a ~

Một tiết học mà hai con mắt của tôi đều không tự chủ hướng đến chỗ của nàng, cơn gió nhỏ lướt nhẹ qua những sợi tóc của nàng, những sợi tóc rối nhẹ nhàng vỗ về gương mặt của nàng, thật đẹp ~

Thế nhưng khi ánh mắt của nàng chuyển về phía chỗ của tôi, giống như điện giật nàng lập tức thu hồi tầm mắt của mình. Nhìn lão sư lâu như vậy thật không hay cho lắm cho nên cũng ngay lập tức đem tầm nhìn của mình chuyển về những trang sách, nhưng vẫn len lét liếc nhìn vài lần.

Hết tiết, chẳng biết vì sao thời gian tươi đẹp lại ngắn ngủi như vậy, phải chăng vì chỉ có (thời gian) tốt đẹp mới ngắn ngủi? Tôi vẫn đưa mắt nhìn nàng rời đi, thẳng đến khi bóng lưng của nàng biến mất.

Khoảng thời gian tiếp theo tôi không biết bản thân mình đang làm gì, đầu óc trống rỗng.

Rốt cuộc chịu đựng đến giờ tan học của tiết cuối cùng, nhân dân Trung Hoa được giải phóng, đám người kia như cơn đại hồng thủy tràn ra ngoài. Họ muốn tranh thủ trở về tổ nhỏ của mình, chính là khu vực cho thuê đắt đỏ gần trường. Nhưng trời không làm cho mọi thứ diễn ra tốt đẹp như vậy, bắt đầu trút xuống trận mưa lớn. Tôi về nhà ông (trời) lại mưa, ngay cả ông cũng khi dễ tôi.

Những người bên cạnh đều kết bạn, chỉ còn thừa lại mình tôi, thật buồn bực. Nhìn thân ảnh của bọn họ thiệt hi vọng bọn họ bị té ngã. Nhưng một mống cũng không có té, tôi ngồi chồm hổm dưới đất, chơi với bùn.

Một tiếng sét đánh tới, bầu trời u tối thật đáng sợ, tôi chợt nhớ tới mấy bộ phim ma quỷ ở vườn trường. Thiên linh linh, địa linh linh thượng đế phù hộ.

Đầu đau lợi hại, một chiếc Lexus từ trong lối đi nhỏ chạy đến, bọt nước bắn lên rất nhiều, làm cho quần áo của tôi đều ướt hết, tôi lớn tiếng mắng "Lái xe thì ngon lắm à!" Những lời này thực có 'giá trị', chúng làm cho chiếc xe dừng lại. Người bước ra làm tôi xuýt chút nữa là ngất luôn, mỹ nữ lão sư!

Nàng nhìn tôi chằm chằm rồi lạnh lùng nói, "Lên xe đi!" tôi ngay lập tức hấp ta hấp tấp chạy tới. Ngồi trên xe, có thể nói là vừa bi (ai) vừa vui vẻ, khí trời không tốt, cộng thêm chứng đau đầu của mình, đầu tôi rất đau rất đau.

Vẫn là giọng nói ấy "Nhà em ở đâu?" nàng hỏi nhưng cũng không quay đầu lại. Đối thoại ít đến thấy thương.

Tôi đau đầu dữ dội, cả người co rúc lại, nói không ra lời.

Nàng cảm nhận được dị thường, quay đầu nhìn thấy vẻ thống khổ của tôi.

Trong lúc mơ mơ màng màng tôi nghe có người không ngừng kêu tên tôi, còn đem tôi bế lên, ôm vào trong lòng, dùng mặt dán lên mặt tôi, mặt nàng lành lạnh rất thoải mái, một nụ hôn đặt lên môi tôi.

Là nàng sao?

Nếu là vậy, tôi đây tình nguyện cứ tiếp tục bệnh như vậy.

Đêm khuya vắng lặng.

Lúc tôi tỉnh lại, bốn phía thật xa lạ ah.

Bất quá cảm giác rất ấm áp, lẽ nào đây là nhà của mỹ nữ lão sư?

Trên giường rất thoải mái, tôi không nhiều lời chỉ nhắm mắt lại, không phải ngủ chỉ là khá thích cái giường này nha. Tiếng bước chân chầm chậm, có người đang đến. Lén nhìn trộm một chút là mỹ nữ, oh my god!

Nàng nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, ngưng mắt nhìn tôi, thật giống như tôi đã quen biết nàng từ rất lâu.Nàng khẽ kéo tay tôi áp lên má nàng, nói "Vũ... là em sao, hai người thật giống hệt nhau! Tại sao em lại muốn dằn vặt chị như vậy, tại sao em lại không nhận ra chị chứ? Chị là Lâm Y, em quên rồi! Chị không muốn em là học sinh của chị!" một giọt lệ chảy xuống, tôi nhịn không được mở mắt ra. 100% là nữ nhân hoàn mỹ kia, đêm tối nàng càng thêm quyến rũ. "Làm sao vậy?" tôi nghi ngờ hỏi.

Nàng đem ngón tay tay đặt lên khóe môi của tôi ý bảo tôi không cần nói.

Lưu quang từ đôi mắt tỏa ra bốn phía, vành mắt hồng hồng trông đẹp hơn, những sợi tóc rối loạn, trong lòng của nàng ẩn chứa một bí mật không thể nói.

Tay phải của nàng nhẹ vuốt ve gương mặt của tôi, mặt tôi liền đỏ lên, nhưng tôi biết người nàng thích không phải tôi, là một người tên là Vũ.

Cuối cùng là kiss you goodbye. Nàng nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, lần này thời gian rất lâu.

Tôi muốn cự tuyệt nhưng không có cách nào chống cự.

"Ngủ ngon!" nụ cười của nàng rất đáng yêu.

Đêm đó, thật là một đêm dài đăng đẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh