Chương 8: Bạn bè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lúc ngửi được mùi này Trúc Tuế đã bắt đầu nghi ngờ, nó càng ngày càng rõ ràng, sau khi xác định cô liền nhíu mày, phản ứng đầu tiên là tức giận.

Quá làm bậy.

Thời điểm này mà cứ chạy đến chỗ có đông AO, quả thực...

Đây chẳng phải là không coi trọng bản thân sao!

Omega cấp bậc cao vừa phân hóa rất yếu ớt.

Tức giận thì tức giận, nhưng bởi vì cô đánh dấu nàng, cô có thể cảm nhận được nàng đầu tiên nên trách nhiệm này hiển nhiên sẽ là của cô...

Hơn nữa hôm nay ở đây có nhiều AO như vậy, cô cũng không thể bỏ mặc nàng.

Nói với Vinh Thanh Sơn một tiếng, sau đó Trúc Tuế theo mùi hương đi tìm nàng.

Đầu tiên là đi đến hoa viên nhỏ, tìm thấy đối tượng lấy mẫu của Tống Chân thì biết được Tống Chân đã đi rồi, cô lại vội vàng đi theo... Đang đi thì thấy đối phương, Trúc Tuế còn chưa kịp chào hỏi, người kia đã hoảng loạn đâm đầu vào lòng cô.

Chỉ tiếp xúc có một chút, hương cam quýt đã vây quanh Trúc Tuế.

...

"Em đoán có đúng không, chị?"

Lời nói nhẹ nhàng, nhưng ở nơi Tống Chân không nhìn thấy, trên mặt Trúc Tuế không có chút ý cười nào, thậm chí còn có chút hung ác nham hiểm.

Cảm giác được thân thể mềm mại trong lòng ngực đang run rẩy.

Trúc Tuế chơi ác lại tiếp tục thổi vào tuyến thể của Tống Chân.

Nàng cúi đầu tiếp tục run run, các khớp ngón tay bấu chặt góc áo.

Ngay lúc Trúc Tuế đang muốn xem Tống Chân sẽ phản ứng như nào, nàng lại đột nhiên duỗi tay che tuyến thể lại, nâng mặt lên, má bên má đã hồng nhuận, nhưng lời nói hết sức nghiêm túc, "Cô đừng trêu tôi nữa, tôi nghĩ tôi sẽ cảm kích hơn nhiều nếu cô giúp tôi đấy."

Trên thực tế thì âm thanh nàng phát ra vẫn mềm mại, phải cố sức để khống chế âm điệu.

Đôi mắt nhìn về phía Trúc Tuế cũng ánh nước, nhưng ánh mắt kiên định, lời nói cũng không khách khí, vẻ mặt nghiêm túc thậm chí còn mang theo đôi chút cảnh cáo cô.

Woa, thì ra nàng là kiểu người có quy tắc và nghiêm túc như vậy!

Dừng một chút, phản ứng trở nên nghiêm túc hơn, sự kiềm chế trong giọng nói cũng giảm đi, "Tôi đã tiêm thuốc ức chế rồi, nhưng không biết tại sao lại..."

Lửa giận trong lòng Trúc Tuế từ khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lên đã biến mất, đương nhiên cũng không phải là vì Tống Chân nghiêm túc cường ngạnh lên, mà là...

Trúc Tuế duỗi tay, đầu ngón tay chạm vào dưới mắt Tống Chân, thở dài nói, "Sao chị lại để bản thân thành bộ dạng này vậy, đây là mấy ngày không ngủ ngon?"

Một lúc sau Tống Chân mới nhận ra nơi cô chạm vào là quầng thâm dưới mắt nàng...

"Tôi..."

"Ừm?"

Trúc Tuế nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng, biểu cảm cũng lãnh đạm, bị đôi mắt hẹp dài kia nhìn qua, Tống Chân còn chưa mở miệng đã biết không thể nói dối trước mặt Trúc Tuế, nàng không giỏi nói đối, mà cô thì lại quá am hiểu trong việc nhìn thấu những lời nói dối...

Tống Chân cuối cùng mím môi, quay đầu đi.

Có một số chuyện làm người trưởng thành chật vật mà chỉ nên hiểu trong lòng chứ không cần phải nói ra.

Quả nhiên, Trúc Tuế bình tĩnh nhìn Tống Chân giây lát, cuối cùng buông tay ra.

Không còn tư thế ôm nhau xấu hổ, Tống Chân lui ra sau nửa bước lại bị cô đè vai lại.

Lần này Trúc Tuế không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề nói: "Chị có hai lựa chọn, một là em ôm chị đến phòng cho khách, trên đường đi sẽ dùng Pheromone che cho chị, thứ hai, em sẽ ở tại chỗ này dùng Pheromone phủ lên tuyến thể của chị sau đó mang chị đến phòng cho khách."

Lựa chọn cái thứ nhất, Tống Chân sẽ bị Trúc Tuế ôm đi xuyên qua biển người tấp nập, toàn bộ hành trình đều phải dựa vào lòng ngực đối phương...

Còn lựa chọn thứ hai cũng không khá hơn là bao, nàng muốn...

Chết vì xấu hổ trước một đám người và chết vì tự mình xấu hổ, Tống Chân rất nhanh hạ quyết định.

Không nói tiếng nào, nàng lại bước tới nửa bước, vén tóc lên, trán nhẹ tựa lên vai Trúc Tuế, Tống Chân không chút nghĩ ngợi nói, "Cái thứ hai."

"Chị chắc chứ?" Trúc Tuế kinh ngạc.

Lần này Tống Chân không nói chuyện, nhắm mắt, thân thể lại run rẩy, dùng hành động vén tóc lên để trả lời.

Đây là thúc giục trong im lặng, Trúc Tuế đã hiểu.

Bả vai lần nữa bị người giữ lại, cảm giác được hơi thở của Trúc Tuế phả lên tuyến thể, Tống chân không tự chủ được run lên, đây là phản ứng theo bản năng của Omega.

"Chị, yên tâm đi, đừng sợ."

Lần này cũng áp sát vành tai nói chuyện, một câu này không chỉ có phần cường thế mà còn mang theo một chút dịu dàng hiếm thấy.

Tống Chân cũng không biết cô có ma lực gì, khiến nàng theo bản năng thuận theo. 

Sau đó, Trúc Tuế há miệng, lưỡi cọ qua tuyến thể, cảm giác tê dại chạy dọc theo sống lưng lên da đầu, Tống Chân tựa đầu trên vai Trúc Tuế, cảm giác chính mình sắp đứng không vững, hô hấp nóng bỏng, từ trong cổ họng phát ra chút âm tiết không thể khống chế.

Đầu óc trống rỗng, Tống Chân dùng răng cắn chặt môi dưới.

Trong lúc chờ Pheromone bao phủ, Trúc Tuế đưa tay khẽ vuốt sau lưng Tống Chân như lời an ủi, một tay khác ôm eo nàng cho nàng mượn lực, chỉ dùng hành động, cũng là suy xét cho nàng đỡ xấu hổ...

Loại cảm giác đảo ngược tuổi tác này lại xuất hiện.

Rõ ràng đối phương nhỏ hơn so với nàng, nhưng sao lại luôn là đối phương chiếu cố nàng!

*

Mười phút sau, tại phòng cho khách của Phạm trạch, Trúc Tuế đóng cửa ra vào và cửa sổ lại, mở hệ thống thông gió lên.

Sau khi đặt Tống Chân lên sofa, Trúc Tuế đi ra ngoài, lúc trở về cô cầm trên tay hai ly nước trái cây. 

"Chị uống nước ép nho hay nước chanh?" Trúc Tuế hỏi.

"Nước ép nho đi."

Ly nước màu xanh lá được đưa tới trước mặt Tống Chân, Trúc Tuế: "Mới vừa ép, bổ sung nước và đường."

Tống Chân thấp giọng nói: "...Cảm ơn."

Trúc Tuế nhún nhún vai, nghiền ngẫm nói, "Muốn nghe được một câu cảm ơn từ chị phải làm không ít chuyện ha."

Tống Chân không nói gì, gương mặt vẫn ửng hồng, tuyến thể tạm thời được Pheromone của Trúc Tuế bao bọc lại, tạo nên sự cân bằng tinh tế, dưới làn da đó lại ẩn chứa một sức hút kì diệu.

Trúc Tuế thậm chí có thể ngửi thấy được mùi hương ngọt ngào đó. 

"Sao hôm nay cô có vẻ thoải mái vậy?" Nhìn Trúc Tuế, Tống Chân phát hiện điểm kỳ lạ, "Chẳng phải đánh dấu sẽ ảnh hưởng đến cả hai sao?"

Trúc Tuế chỉ lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, huơ huơ trước mặt Tống Chân.

"Thuốc ức chế?"

"Ừm. Ngày đầu tiên vào đơn vị em đã được phát một loại thuốc ức chế được đặc chế riêng, hai năm nay làm nhiệm vụ không có dùng tới, không nghĩ bây giờ chị lại cần." Trúc Tuế xem trên thân hộp, "May quá, trễ thêm chút nữa là hết hạn sử dụng rồi."

Tống Chân mặt mày khẽ nhúc nhích, "Là căn cứ theo Pheromone của cô để điều phối sao?"

"Đúng vậy."

Lời nói đây, trong đầu Tống Chân chợt lóe lên, "Chẳng lẽ AO cấp S đều phải dùng thuốc được đặc chế?" 

"Phản ứng nhanh đấy." Trúc Tuế thẳng thắn, "Đúng vậy, đơn vị của em A cấp S đều dùng loại thuốc này, về phần O cấp S thì em đã tra lại tư liệu, cũng không khác."

Tống Chân nhắm mắt, hết hy vọng nói, "Thảo nào... Nói vậy thì thuốc ức chế tôi mang theo trên xe đều vô dụng."

Trúc Tuế nhìn chằm chằm vào thẻ công tác của Tống Chân, trên đó ghi 'Thực nghiệm viên cấp cao, phòng thí nghiệm phụ trực thuộc Đại học Quân y'. 

Ngồi một hồi, Trúc Tuế mở miệng hỏi vào trọng điểm, "Hôm nay chị tính làm sao đây, đánh dấu tạm thời đã biến mất, em có thể lấy thuốc ức chế cho chị, chỉ sợ là phải chờ hơi lâu..."

"Không cần." Tống Chân rũ mắt.

"Không cần?" Hai chữ này không khỏi làm Trúc Tuế nhướng mày.

Trên đường tới đây Tống Chân cũng đã nghĩ kỹ, "Tôi phân hóa xong thì bị đánh dấu, thời gian mẫn cảm cơ thể không thể tự chủ tiết ra Pheromone sẽ kéo dài, thuốc cho đối tượng cấp S cũng không chỉ là hàng đặc cung mà còn phụ thuộc vào người sử dụng để đặc chế, cho dù cô thật sự lấy được thuốc dự trữ thì cũng không có gì đảm bảo tôi có thể dùng được, có đúng không?"

Trúc Tuế cười rộ lên, "Mấy lời này nghe chuyên nghiệp thật."

Không phủ nhận, chính là đúng rồi.

Tống Chân thở dài một hơi, nói ra phương án cuối cùng, "Vậy xin cô đánh dấu tôi thêm lần nữa đi, chờ vết đánh dấu tạm thời hình thành, tôi đi ra ngoài cũng không thành vấn đề nữa..."

Trúc Tuế thấy vẻ mặt Tống Chân muốn nói lại thôi, nhạy bén nói, "Cô còn gì muốn nói nữa sao?"

Tống Chân nhắm mắt, "Tôi sẽ sớm ly hôn, vì có thể thuận lợi ly hôn, tôi sẽ không nói cho cô ta rằng tôi đã phân hóa, mà vì cô ta lại là Alpha, cho nên... Mặc kệ có thuốc ức chế hay không, hiện tại tôi đều cần cô đánh dấu."

"Logic rất hợp lý, nhưng còn có một vấn đề..."

Tống Chân ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Trúc Tuế, kết hợp với hai má ửng hồng, thoạt nhìn còn có mấy phần đáng yêu.

Trúc Tuế: "Chị bỏ qua một việc rất quan trọng, đó là, tại sao em phải hỗ trợ đánh dấu chị nhỉ?"

Thả lỏng tay, "Cho tới nay, đây đã là lần thứ hai em giúp chị, chị..."

Không đợi Trúc Tuế nói xong, thông tuệ như Tống Chân lập tức phản ứng nói, "Cô có điều kiện gì sao?"

Trúc Tuế nhướng mày, cũng không phủ nhận, "Đúng là có một cái."

Trong nháy mắt, trong đầu Tống Chân xẹt qua vô số loại khả năng, sắc môi tái nhợt, khàn khàn nói: "Cô nói đi."

Trúc Tuế cảm thấy câu trả lời của nàng có chút thú vị, "Cái gì chị cũng không hỏi đã bảo em nói, em nói cái gì chị cũng đều đồng ý hết à?"

Tống Chân cái trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, mím môi nói, "Tôi cũng không có lựa chọn nào khác."

Đây là cơ hội cho Trúc Tuế ra giá cao ngất trời.

Đối diện giây lát, cả người Tống Chân đều căng chặt lạ thường, đột nhiên Trúc Tuế cúi đầu, bật cười lên, còn cười ha ha, như thể gặp được chuyện gì cực kỳ vui vẻ, "Bộ nhìn em giống người xấu lắm hả?"

Tống Chân có chút không hiểu, "Không phải, tôi còn phải cảm kích cô..."

Trúc Tuế ngẩng đầu lên, mắt dài hơi cong, giọng nói pha trộn hài hước hoang mang đắn đo, ngắt lời nói, "Nếu không phải người xấu thì chị phòng bị em như vậy làm gì, chúng ta không thể làm bạn sao?"

Lần này Tống Chân thật sự bối rối.

Trúc Tuế uống một ngụm nước trái cây, khẽ nâng cằm, động tác và ngữ điệu đều mang theo cảm giác cao ngạo bẩm sinh nói, "Em không thích giúp người xa lạ, nhưng nếu là bạn bè thì không có vấn đề gì."

Lúc này, Tống Chân nhận ra suy nghĩ của mình có hơi phức tạp quá mức.

Không chỉ có suy nghĩ phức tạp, thậm chí còn suy diễn Trúc Tuế thành kẻ ti tiện.

Hai mắt nhìn nhau, Tống Chân cảm thấy thật thẹn thùng quẫn bách.

Trúc Tuế cũng không dễ dàng buông tha nàng, còn cố ý hỏi, "Cho nên chị nè, chị đừng đề phòng nữa, làm bạn thì có gì đáng sợ lắm sao?"

"..."

*

Lần thứ hai bị Trúc Tuế đánh dấu, không giống lần trước ở chỗ lần này Tống Chân đang tỉnh táo. 

Chờ vết đánh dấu hình thành, Trúc Tuế tự mình lái xe đưa nàng về Đại học Quân y.

Tống Chân vốn định từ chối, lời nói đến bên miệng, lại sợ Trúc Tuế nói nàng đề phòng bạn bè, thế là đành gật đầu.

Sau nửa ngày chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng lên xe cũng được thả lỏng, Tống Chân chỉ mất một lúc là ngủ say, lúc tỉnh lại thì đã đến Đại học Quân y.

Trúc Tuế lái xe đến bãi đỗ sau đó đem chìa khóa trả cho Tống Chân nói, "Xong rồi, chị trở về làm việc đi."

"Từ từ, tôi gọi xe cho cô trở về."

Trúc Tuế nhướng mày, không từ chối.

Taxi không được vào Đại học Quân y nên Tống Chân tiễn cô ra cổng.

Trong lúc chờ xe tới, Trúc Tuế nói, "Em sẽ tìm người quen giúp chị lấy thuốc ức chế đặc chế, chắc tầm hai ngày là có, xong rồi em sẽ mang đến đây cho chị."

Tống Chân ngượng ngùng, "Không cần như vậy..."

Trúc Tuế dường như biết nàng đang nghĩ gì, tiếp tục nói, "Nếu chị thấy ngại thì lần sau em tới chị mời em đi ăn là được mà?"

Tống Chân im lặng một lúc, cũng không làm ra vẻ: "Được."

Trúc Tuế cười cười, "Em kén ăn lắm, nên chị nhớ chọn chỗ nào ăn ngon xíu nha."

Nói đến ngại, Tống Chân lại nghĩ đến chuyện khác, "Đúng rồi, lần trước ở khách sạn, áo khoác của cô..."

Lần đầu tiên gặp Trúc Tuế đã đưa áo khoác cho Tống Chân, khi say rượu Tống Chân chà đạp cái áo không còn gì, ngày hôm sau Trúc Tuế đại khái cũng ghét bỏ, nên không có mang về.

Bị biến thành như vậy, Tống Chân cũng không nói trả lại, chỉ nói, "Để tôi mua cho cô một cái giống vậy..."

Còn chưa nói xong, Trúc Tuế đã xua xua tay, "Không cần đâu, cái đó là bản giới hạn, không dễ mua, rất phiền phức."

"Nhưng mà..."

"Nếu chị muốn đền lại thì có thể mua cho em một cái có kiểu dáng khác, không sao đâu." Trúc Tuế cũng không khách khí.

"Được."

Xe tới, Trúc Tuế mở cửa, trước khi lên xe cô chỉ chỉ điện thoại, nói với Tống Chân, "Đã là bạn thì sau này chị đừng không trả lời tin nhắn của em nữa đó."

Nói xong cũng không đợi Tống Chân trả lời, lập tức lên xe.

Chờ xe chạy được một đoạn, cô nhận được lời mời add WeChat từ Tống Chân, còn kèm theo một tin nhắn,【 Được 】.

Trúc Tuế mím mím môi, biểu tình vui vẻ nhấn đồng ý kết bạn.

*

Trúc Tuế nói là hai ngày sẽ lấy được thuốc ức chế, hai ngày sau, quả nhiên liên hệ Tống Chân.

Buổi sáng nói buổi chiều sẽ đưa tới, giữa trưa lại nhắn Wechat nói bên phía đơn vị bàn giao công tác xuống dưới, bàn giao xong sẽ hơi trễ một chút, nhưng cũng không qua giờ cơm chiều.

Tống Chân trả lời được.

Buổi chiều điện thoại vang lên, Tống Chân tưởng Trúc Tuế, bắt máy, cười hỏi: "Cô tới rồi sao?"

Người bên kia lên tiếng, lại là Trình Lang, "Ừ, tôi vừa về Thượng Kinh, Chân Chân."

Tống Chân tươi cười đọng lại, bên kia Trình Lang tiếp tục nói, "Tôi muốn gặp em một chút, chúng ta nói chuyện."

Tống Chân thở ra, niết giữa mày, "Thỏa thuận ly hôn tôi đã soạn xong, cũng đã gửi qua bưu điện chung cư của Viện nghiên cứu khoa học, cô đi lấy đi, chúng ta không có gì để nói, cô xem xem có gì không đồng ý không, nếu không có thì ký tên rồi gửi về chỗ tôi là được."

Trình Lang ngẩn người, chắc là đang ở chung cư, Tống Chân nghe được âm thanh lật giấy, có lẽ cô ta đang đọc bản thỏa thuận. 

Khi cúp điện thoại, Tống Chân cảm thấy có chút mất mát.

Khoảng nửa giờ sau, Trình Lang lại gọi đến, "Chân Chân, tôi đang ở dưới nhà, em đến đây nói chuyện với tôi một chút."

Dừng một chút, "Nếu bây giờ em không về, tôi sẽ đến đơn vị tìm, cũng giống nhau thôi."

Tống Chân đang muốn từ chối thì nghẹn lại.

Một lúc sau, nàng thở một hơi dài nói, "Được, cô chờ một chút, tôi về ngay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro