Chương 32 : Tìm được cổ vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghỉ ngơi năm ba ngày, vết thương trên mặt Đản Đản đều đã tồt trở lại, Phạm Tư Vực liền đem nàng đưa đến ngự thư phòng diện thánh.

“Hoàng Thượng! Công Chúa Điện Hạ, Chiếu Nghĩa quận chúa cầu kiến!” Tiểu thái giám bẩm báo nói.

“Nga? Hừ! Đã tìm được người, hiện tại mới đến! Thật là!” Hoàng đế nói.

“Hoàng Thượng! Vực Nhi chắc là có cái gì không tiện, cho nên hiện tại mới đến.” Hoàng hậu nói.

“Tốt lắm! Ái phi chỉ biết che chở cho nha đầu kia!” Hoàng đế nói.

“Muốn nói che chở, còn không phải Hoàng Thượng càng hơn thần thiếp sao!” Hoàng hậu nói.

“Thôi! Thôi! Trẫm không cùng ngươi tranh chấp !” Hoàng đế nói,“Cho các nàng vào, các ngươi đều đi xuống đi!”

Sau đó, cung nữ hầu hạ bên cạnh đều lui xuống

Đản Đản chờ ở cửa, hết nhìn đông tới nhìn tây, đứa giữa Phạm Tư Vực cùng Phạm Ngưng Toa, trên người mặc y phục bình thường so với vẻ hoa lệ của hai người bên cạnh nhìn có vẻ không tương xứng. Nhưng mà, đây là ý của Phạm Tư Vực, bởi vì nàng muốn cho Hoàng Thượng cùng hoàng hậu trông thấy được bộ mặt chân thực của đồ để Dược Vương.

“Công Chúa Điện Hạ, quận chúa điện hạ, Hoàng Thượng cho mời.” Tiểu thái giám nói.

“Đã biết!” Phạm Tư Vực đáp lời có đối Đản Đản nói,“Nhớ kỹ a! Không chuẩn cho ngươi hồ ngôn loạn ngữ! Bằng không ta sẽ kêu Đậu Đậu đánh ngươi!”

“Ân! Ân!” Đản Đản liên thanh đáp ứng, nhưng là nàng cũng không biết phạm Phạm Tư Vực trong miệng hồ ngôn loạn ngữ là chỉ cái gì.

Ba người vào ngự thư phòng, nhìn hoàng thượng và hoàng hậu ngồi ngay ngắn giữa điện, Đản Đản nhưng lại đã quên đi hành lễ, phản đến là thẳng tắp nhìn bọn họ biểu tình kinh ngạc đến nỗi nói không ra lời.

“Vực Nhi thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu.” Phạm Tư Vực nói.

“Chiếu Nghĩa thỉnh an hoàng thượng, hoàng di nương.” Phạm Ngưng Toa nói.

Hai người hành lễ xong vẫn thấy Đản Đản không hề động tĩnh, cảm thấy thập phần ngạc nhiên.

“Đản Đản! Thấy Hoàng Thượng, hoàng hậu còn không mau mau quỳ xuống! đứng đó ngơ ngác cái gì!” Phạm Tư Vực nhỏ giọng nói.

“……” Đản Đản như trước ngây ngốc đứng ở tại chỗ, ngay cả hoàng đế cùng hoàng hậu thấy cũng thập phần khó hiểu.

“Đầu đất! Mau quỳ xuống a!” Phạm Ngưng Toa cũng sốt ruột .

“……” Đản Đản.

“Uy!” Phạm Ngưng Toa túm lấy Đản Đản một chút, nhưng mà Đản Đản……

“…… Sư…… Sư phụ……” Đản Đản nói.

“Sư phụ?” Phạm Tư Vực cùng Phạm Ngưng Toa cơ hồ trăm miệng một lời nói.

“Ân?” Hoàng đế hiển nhiên cũng đối với xưng hô này cảm thấy nghi hoặc khó hiểu.

“Ha ha…… Ha ha ha……” Thời khắc tràn ngập nghi hoặc chỉ có hoàng hậu một người cười đến thất điên bát đảo.

“Mẫu hậu! Này…… Ngài đây là……” Phạm Tư Vực nói.

“Ngươi chính là đồ đệ Dược Vương?” Hoàng hậu ngưng cười, hỏi Đản Đản.

“…… Ân!” Đản Đản lấy lại tinh thần, không biết làm sao.

“Hảo! Hảo!” Hoàng hậu nói xong chuyển hướng Hoàng Thượng nói,“Hoàng Thượng nay còn hoài nghi?”

“Ân…… Quả nhiên là đồ đệ Dược Vương a!” Hoàng Thượng nói.

Kỳ thật, Phạm Ngưng Toa sớm đã hướng hoàng đế cùng hoàng hậu hội báo tình hình của Đản Đản, hai người kia liền tính toán bắt đầu phân biệt thật giả, cho nên mới có tình huống hiện tại

“Mẫu hậu…… Này……” Phạm Tư Vực rất là không rõ,“Đản Đản! Ngươi gọi bậy cái gì a!”

“Hoàng di nương! Này đầu đất chưa thấy qua cái gì quen mặt, có vô lễ chỗ thỉnh Hoàng Thượng, hoàng di nương thứ lỗi!” Phạm Ngưng Toa nói.

“Nga? Trẫm không có nghe sai chứ! Trước đó vài ngày Đậu Đậu còn trước mặt trẫm quở trách người ta! Hiện tại liền thay người ta cầu tình ?” Hoàng Thượng trêu ghẹo nói.

“Ha ha, có thể làm cho Đậu Đậu cầu tình, người cũng không bình thường a!” Hoàng hậu cũng thêm mắm thêm muối.

“…… Gì cơ chứ!” Phạm Ngưng Toa không nói nên lời.

“Đản Đản! Còn không nhanh quỳ xuống!” Phạm Tư Vực nói.

Đản Đản nghe xong, thế này mới phản ứng trì độn quỳ xuống hô to nói:“Thảo dân…… Thảo tham kiến Hoàng Thượng hoàng hậu!”

“Tốt lắm, tốt lắm! Đứng lên đi!” Hoàng Thượng nói.

Đản Đản đứng lên, nhưng vẫn là nhìn chằm chằm nhìn hoàng hậu.

“Đầu đất! Ngươi có biết ngươi như vậy nhìn hoàng hậu là mất đầu hay không?” Phạm Ngưng Toa trách mắng.

“Đản Đản!” Phạm Tư Vực cũng sốt ruột.

“…… Ân……” Đản Đản thế này mới cúi đầu không nói lời nào.

“Nói cho ai gia, ngươi tên là gì?” Hoàng hậu hòa ái nói.

“…… Ân……” Đản Đản không dám nói.

“Đừng sợ, ai gia thứ ngươi vô tội, ngẩng đầu lên nói.” Hoàng hậu nói.

“…… Ân…… Thảo, thảo dân kêu……kêu Đản Đản……” Đản Đản nói.

“Cái gì? Đản Đản!…… Ha ha…… Ha ha ha……!” Hoàng Thượng nghe xong lúc này cười cái không ngừng.

*Đản = Trứng chim

“Đản…… Đản! Đản Đản! Ngươi nói ngươi kêu Đản Đản! Là ai đặt cho ngươi !” Hoàng hậu thập phần vội vàng.

“Là, là sư phụ đặt .” Đản Đản nói.

“Mắt của ngươi là bị thế nào?” Hoàng hậu hỏi.

“Ta, ta…… Đản Đản không phải độc nhãn!” Đản Đản nói.

“Nếu không phải độc nhãn, như thế nào lại che mắt ?” Hoàng hậu nói.

“…… Ân…… Sư phụ nói ánh mắt Đản Đản cùng thường nhân bất đồng, sẽ bị người chê cười, còn có thể bị người khi dễ, có thể còn bị người cho là bị bệnh truyền nhiễm rồi truy sát.” Đản Đản ủy khuất nói.

“Ân……” Hoàng hậu nói,“Sư phụ của ngươi gọi ngươi đem một cái hộp giao cho một người?”

“Ân!” Đản Đản gật gật đầu.

“Ngươi cũng biết cho ai?” Hoàng hậu nói.

“‘Cổ vương thiên giả’…… Sư phụ vốn tên là ‘Huyễn Linh ’,‘ Sinh dược vương, Thiên Sát cổ vương’, sư phụ tổng nói như vậy, Đản Đản đoán rằng, ‘Cổ vương thiên giả’ này hẳn tên là ‘Thiên’ , được sư phụ gọi là ‘Cổ vương’.” Đản Đản nói.

“Vậy ngươi cũng biết người tên “Thiên” là ai?” Hoàng hậu hỏi.

“Tư…… Công chúa nói nàng biết là ai!” Đản Đản nói.

“Hảo! Vực nhi, ngươi nói cho nàng đi.” Hoàng hậu trên mặt hiện ra bi thương.

“Đản Đản, hoàng hậu chính là người đó, mẫu hậu tên là ‘Huyễn Linh Thiên’, là tỷ tỷ của Dược Vương Huyễn Linh.” Phạm Tư Vực nói.

“A?” Đản Đản kinh ngạc, nguyên bản còn tưởng rằng xác chết sư phụ ngồi dậy

“Sư phụ của ngươi khẳng định chưa từng nhắc tới với ngươi!” Hoàng hậu nói.

“Sư phụ chưa bao giờ kể chuyện trước kia của nàng, chính là nói qua nàng rất có đại vị, ngay cả hoàng tộc mọi người biết.” Đản Đản nói.

“Ai gia cùng sư phụ của ngươi là tỷ muội sinh đôi, sư phụ của ngươi không thích danh lợi, cho nên….từ khi ai gia tiến cung chưa cùng nàng gặp mặt, không thể tưởng được……” Hoàng hậu nói xong liền chảy xuống nước mắt.

“Hoàng hậu nương nương không cần thương tâm, sư phụ trước kia tiên du không có gì tiếc nuối, chỉ có nhắc nhở Đản Đản, tức là như thế, cũng chứng minh sư phụ ra đi rất bình thản, hoàng hậu cần gì phải quá mức chấp nhất? Sư phụ thường nói, sinh tử là người tất nhiên phải trải qua, sống được dài quá ngược lại giảm phúc, không bằng thuận theo tự nhiên là tốt rồi.” Đản Đản nói,“Còn có, ngài nếu là người mà sư phụ kêu Đản Đản tìm, vậy Đản Đản đem hòm này giao cho ngày, Đản Đản tin tưởng ngài là tỷ tỷ của sư phụ, ai kêu ngài cùng sư phụ bộ dạng giống nhau như đúc, chính là…… Chính là……”

“Chính là sư phụ của ngươi không đứng đắn, không bằng ta đoan trang nghiêm túc.” Hoàng hậu nói.

“…… Ách…… Ân.” Đản Đản đáp lời liền đem hòm dâng đến trước mặt hoàng hậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro