Chương 20: Vạch trần chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tái Du mang Dung Âm đi tới một gian lầu các ở trấn bắc, vừa đi vào sân, liền có một mùi hương thảo dược nhàn nhạt tập kích tới, Tái Du nhìn cung chủ một cái, mới đẩy cửa vào. Tiến vào bên trong, dược thảo trong phòng bày la liệt.

"Tái Du, có thể phải tốn chút thời gian, ngươi ra bên ngoài trông chừng đi."

Nơi này dược liệu quá nhiều, Dung Âm biết muốn từ trong đó tìm ra thuốc mà y tiên bán cho bệnh nhân, khả năng phải tốn thời gian hơi lâu. Tái Du tuân lệnh rời khỏi phòng, Dung Âm mới bắt đầu tỉ mỉ tìm. May mắn hôm qua thuốc còn dư lại một ít, Dung Âm không bao lâu liền tìm thấy hòm thuốc đặt trên kệ, mở ra, có vài chai thuốc chỉnh tề xếp ở bên trong, từ trong lấy ra mấy chai, đang định rời khỏi, ánh mắt lại quét thấy trên chóp tủ lộ ra vài cành dược thảo, nhìn có chút quen thuộc, vì để khẳng định suy đoán, càng để gia tăng đảm bảo, dịch ghế tới lấy xuống rồi mới bước ra ngoài căn lầu, kêu Tái Du đang canh gác cùng rời khỏi sân viện.

Màn đêm đã hoàn toàn bao phủ trấn nhỏ, Tái Du mang cung chủ lên trấn trên, không biết bọn họ tối nay làm thế nào trở về Kim Dương.

Trong lòng Dung Âm luôn nghĩ đến Ngụy Anh Lạc, cho nên không chú ý tình cảnh hiện tại của bọn họ.

"Cung chủ, đệ tử trở về trấn tìm xem có xe ngựa hay không."

Dung Âm cũng không biết có nghe rõ Tái Du nói gì hay không, chỉ theo quán tính gật đầu một cái, đưa mắt nhìn hắn rời khỏi. Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, đêm tối làm khuếch tán sợ hãi trong lòng, cho đến khi bóng dáng Tái Du mất dạng, Dung Âm mới kịp phản ứng. Đêm tháng hai thời tiết không tốt hơn được chỗ nào, vẫn lạnh làm người ta không nhịn được phát run, trong lòng có chút ủy khuất, Ngụy Anh Lạc đồ ngốc này, cứ như vậy âm thầm bỏ đi, cũng không nói cho mình biết đi nơi nào! Ý thức được bản thân hiện tại nổi lên tâm tính tiểu nữ nhi, Dung Âm có chút giấu đầu lòi đuôi ho nhẹ một tiếng.

Tái Du không tìm được xe ngựa, chỉ phát hiện có ngựa ở trong một hậu viện không người, thầm nghĩ chỉ đành dùng tạm, nơi này là trận địa của địch, không thích hợp ở lâu. Vốn nghĩ âm thầm dắt ngựa rời khỏi, nhưng con ngựa kia chung quy là súc vật, ở trong đêm tối phát ra một tiếng hí. Tái Du thầm nghĩ không tốt, phóng người lên ngựa, vọt ra khỏi trấn.

Dung Âm đứng tại chỗ chờ nghe trong trấn truyền ra tiếng gào thét cùng ánh đuốc, bị hù sửng sốt, e là Tái Du bị phát hiện rồi! Đang suy nghĩ, liền thấy Tái Du phi ngựa đến chỗ mình.

"Cung chủ, mau lên ngựa!"

Tái Du vừa nói xong, không để ý đến Dung Âm còn đang sững sờ, đưa tay kéo nàng lên lưng ngựa, mới nhanh chóng chạy về phía Kim Dương.

Lúc hai người hữu kinh vô hiểm trở lại tửu lầu thì đã đến đêm khuya, vào trong tửu lầu, liền thấy Tô Tĩnh Hảo xông tới, Dung Âm cho nàng một nụ cười an tâm, mang nàng trở lại phòng mình.

"Có tra được manh mối gì không?" Tô Tĩnh Hảo hỏi.

Dung Âm gật đầu một cái, đặt bọc quần áo lên bàn.

"Từ chỗ y tiên tìm ra được thuốc bán cho người bệnh, hiện tại cần tốn chút thời gian tra rõ thành phần thuốc này."

Tĩnh Hảo cái hiểu cái không gật đầu, không rõ thâm ý liếc nhìn cửa phòng: "Nha đầu đi cùng ngươi đâu?"

Dung Âm không ngờ Tô Tĩnh Hảo lại đột nhiên nhắc tới Ngụy Anh Lạc, chỉ cười nhạt nói: "Kỳ thực nàng là đồ đệ ta, có thể là có một số việc phải xử lý, cho nên đi trước."

Tĩnh Hảo gật đầu một cái, kéo Dung Âm ngồi xuống, đem chuyện xảy ra ban ngày lúc mình tới nơi này kể đại khái một lần.

"Nói như vậy, những bệnh nhân này hiện tại đối với các ngươi giận dữ cực điểm." Dung Âm nghiền ngẫm nói.

"Ừ, rõ ràng phụ thân có phái người tới cứu tế bọn họ, nhưng chuyện này rốt cuộc xảy ra sai lầm ở đâu ta cũng không biết."

Dung Âm khẽ híp mắt, chỉ thiếu chút nữa, là có thể phát hiện chân tướng, nhưng mà điểm trọng yếu nhất rốt cuộc là cái gì?

"Cốc cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Dung Âm, cùng Tô Tĩnh Hảo nhìn nhau một cái, Dung Âm mới mở miệng hỏi là ai.

"Sư phụ, là Anh Lạc."

Dung Âm có chút kinh hỉ, trên mặt đột nhiên phóng đại nụ cười làm cho Tô Tĩnh Hảo nhìn trợn mắt há hốc mồm.

"Vào đi." Giả vờ nhàn nhạt mở miệng.

Ngụy Anh Lạc đẩy cửa vào, nhìn thấy Tô Tĩnh Hảo ở đây cũng không bất ngờ, lễ phép gật đầu một cái, mới đi về phía Dung Âm đang ngồi ở trước bàn.

"Sư phụ."

Dung Âm không nhìn nàng, còn đang giận nàng bỏ đi không từ giã.

Tô Tĩnh Hảo mặt biểu tình xem cuộc vui cũng không mở miệng, lẳng lặng ngồi đối diện bọn họ.

Ngụy Anh Lạc nhìn nhìn Tô Tĩnh Hảo, rồi lại nhìn về phía sư phụ nói: "Kỳ thực Anh Lạc là được nhờ vả đến đây tìm người, thời điểm Tái Du tới, vừa vặn phát hiện hành tung người nọ, cho nên..."

Nói đến đây, dừng một chút, thấy sư phụ hình như đang tức giận, dứt khoát bỏ qua đoạn này nói thẳng suy đoán của mình: "Anh Lạc suy đoán Viên Xuân Vọng có thể là chủ mưu chuyện lần này, y tiên kia cũng là một trong những thủ hạ của hắn, ôn dịch lần này đoán chừng cũng là bọn họ cố ý tạo nên, nhưng mà vì sao thì Anh Lạc không biết."

Dung Âm cuối cùng nghiêng người nhìn về phía Ngụy Anh Lạc, đem lời của nàng cùng phát hiện của mình hai ngày qua ghép chung một chỗ, tình cảnh có vẻ như có chút hiện rõ.

Thấy sư phụ nghi hoặc, Ngụy Anh Lạc đột nhiên nghĩ đến một chuyện trọng yếu.

"Đúng rồi, người ủy thác ta là gia tộc Huy Phát Na Lạp, nhưng mà bị bắt hình như chỉ là một nha hoàn."

Lời của Ngụy Anh Lạc làm Tô Tĩnh Hảo cùng Dung Âm mắt sáng lên, hai người ăn ý nhìn về phía đối phương.

"Dung Âm, ngươi nói xem Viên Xuân Vọng này tại sao muốn bắt một nha hoàn?"

Dung Âm lại chỉ hơi có vẻ thâm ý cười một tiếng. Nàng nhớ ra rồi, năm ngoái lúc mang Ngôn Nhi cũng chính là Ngụy Anh Lạc đi Xuân Thành, ngẫu nhiên cứu một người chính là Huy Phát Na Lạp Thục Thận, nàng nhớ lúc ấy hình như có nghe Thục Thận nói nha hoàn bên cạnh nàng bị ai đó mang đi, chỉ là không ngờ trùng hợp như vậy, người bắt cóc lại là chủ sử ôn dịch lần này. Đầu tiên là bắt cóc, tiếp đó người mà Tô bá phụ phái tới Kim Dương vô duyên vô cớ biến mất, cộng thêm lúc các nàng vừa tới nơi này gặp phải mai phục, hết thảy những thứ này liên kết với nhau, đại khái cũng chỉ có một mục đích, Viên Xuân Vọng này sợ là có lòng tạo phản!

"Tĩnh Hảo, Tô bá phụ có còn ở Kim Dương?"

Tĩnh Hảo gật đầu một cái, không biết tại sao nàng đột nhiên nhắc tới cha.

"Thời điểm cũng không còn sớm, đều trở về ngủ đi." Dung Âm không lập tức nói ra suy đoán, bất kể chuyện gì, hiện tại điều quan trọng nhất chính là chữa khỏi ôn dịch, cho nên hạ lệnh đuổi khách.

Nghe sư phụ nói, Ngụy Anh Lạc đứng lên, chuẩn bị ra ngoài, nhưng lúc xoay người, Tô Tĩnh Hảo lên tiếng: "Dung Âm, phòng trọ nơi này đều đã đầy, tối nay ta ở cùng ngươi." Tĩnh Hảo nói xong, lấy lòng xích lại gần Dung Âm, Dung Âm cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Ngụy Anh Lạc thân hình khựng lại, mất hứng... vô cùng mất hứng!

Dung Âm thấy nàng còn chưa ra ngoài, nghi hoặc mở miệng hỏi: "Anh Lạc, còn có chuyện gì sao?"

Bị sư phụ gọi, Ngụy Anh Lạc ngược lại không biết nên nói thế nào cho phải, bất giác nhìn về phía Tô Tĩnh Hảo bên cạnh sư phụ, thấy nàng mặt tươi cười nhìn mình, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, tức giận ra khỏi phòng, ngay cả trả lời sư phụ cũng quên mất.

Dung Âm khó hiểu nhìn Ngụy Anh Lạc rời khỏi, lại nhìn Tô Tĩnh Hảo, hai người này làm gì vậy?

"Dung Âm, tiểu đồ đệ này của ngươi hình như tức giận rồi." Tô Tĩnh Hảo úp mở nói.

Dung Âm lại cười: "Làm sao vậy được?"

Tô Tĩnh Hảo chỉ cười cười, không vạch rõ. Dung Âm liếc nàng một cái, đến gần sạp giường nói: "Đi ngủ thôi, ngày mai đến gặp Tô bá phụ một chút."

Tô Tĩnh Hảo đuổi theo sát, đã nhiều năm như vậy, nàng có rất nhiều lời muốn nói với Dung Âm!

Nằm ở trên giường, Tô Tĩnh Hảo tinh lực thịnh vượng huyên thuyên nói không ngừng, Dung Âm thật sự là quá mệt mỏi, ban đầu còn có khí lực đáp lời nàng, từ từ mí mắt trở nên nặng nề, trong giọng nói liếng thoắng như đòi mệnh của Tô Tĩnh Hảo ngủ mất.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

P/s: Tối +1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro