Chương 23: Họa vô đơn chí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung Âm không biết, Huyễn Vũ Lâu kỳ thực trải rộng khắp cả nước, nàng đã nhiều lần đi xen lẫn qua nhiều phân lầu nhưng vẫn bỏ qua.

Mấy ngày liên tiếp không có chút đầu mối nào khiến cho nàng có chút tức giận, nghỉ ngơi ở cạnh con suối nhỏ vô danh, nhìn dòng nước chảy róc rách trước mặt, không phát hiện nguy hiểm đang đến gần.

Dung Âm không biết, nàng đã tới ngoại ô Lỗ Dương, nàng cũng không biết, có người đang nghĩ muốn mạng nàng.

Không biết nên nói là Thục Thận may mắn, hay là Dung Âm xui xẻo, vừa vặn bị Thục Thận mang người đến phát hiện.

Dung Âm nhìn tình cảnh bản thân giờ phút này, chỉ khẽ cau mày nhìn về phía Thục Thận mặt mày đắc ý.

"Tại sao?" Dung Âm cần một cái lý do.

Thục Thận lại cười lạnh nói: "Tại sao? Kẻ không biết xấu hổ như ngươi còn có mặt mũi hỏi sao?"

Lời của Thục Thận làm Dung Âm cau mày.

"Ngươi và ta thậm chí còn không đụng mặt lần nào, ta cứu thủ hạ ngươi, ngươi còn muốn ân đền oán trả?" Dung Âm rất là không hiểu.

"Nhắc đến thì quả thật như vậy, nhưng mà ngươi hôm nay không thể không chết." Thục Thận âm trầm nói.

Dung Âm cảm thấy rất buồn cười, nhưng nàng không muốn lại truy đuổi nguyên nhân nữa. Chỉ là có chút đáng tiếc, sẽ không còn được gặp lại Ngôn Nhi của nàng. Có chút bất đắc dĩ cười cười, không để ý Thục Thận nữa, xoay người nhìn về phía dòng nước chậm rãi chảy xuôi.

Thục Thận bị thái độ của nàng chọc giận!

"Ngớ ra làm gì, giết ả cho ta!"

Thủ hạ do Thục Thận mang đến tuân lệnh xông tới.

Dung Âm nhắm mắt, lại không đợi được tử vong.

"Tất cả dừng tay cho ta!"

Xa xa truyền tới thanh âm khiến cho những thủ hạ này đều ngừng lại, Dung Âm cảm thấy rất quen tai, song nhất thời không nhớ nổi nghe qua ở đâu.

"Ngươi tới làm gì!"

Thục Thận căm hận nhìn người tới.

Hoằng Lịch thấy Dung Âm không sao, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi muốn làm cái gì?!"

Hoằng Lịch hung hãn nhìn về phía Thục Thận.

"Như ngươi thấy!"

"Chuyện giữa chúng ta tại sao phải liên lụy tới người khác?"

"Người khác?! Hoằng Lịch, ngươi lừa gạt ai đó? Ngươi không phải là yêu nữ nhân này sao? Vậy ta liền giết nàng!"

Nghe Thục Thận nói, Dung Âm cuối cùng quay đầu lại, nhìn thấy Hoằng Lịch cuối cùng nhớ ra một ít, "Thì ra là như vậy..." Trong lòng nghĩ, lại không có mở miệng.

"Thục Thận, coi như ta cầu ngươi, tình cảm không thể miễn cưỡng, phải, ta thích nàng, nhưng lòng nàng không ở chỗ ta, cho nên ta sẽ không đi quấy rầy. Ngươi tại sao lại không thể như vậy? Đừng đem hảo cảm duy nhất đối với ngươi ở trong lòng ta đều xóa bỏ!"

Thục Thận đau xót trong lòng, người như Hoằng Lịch lại vì một nữ nhân mà cầu mình, trước kia bất kể như thế nào hắn đều không chịu buông hạ tư thái, hiện tại lại vì một nữ nhân cầu xin bản thân?! Lòng, rất đau!

"Lời của bổn tiểu thư các ngươi không nghe được sao?! Giết nữ nhân kia cho ta!" Thục Thận đã điên, nàng yêu, nàng đem hết thảy của bản thân đều đưa cho nam nhân này, mà nam nhân này lại coi thường hết thảy những thứ đó!

"Ai cũng không được phép nhúc nhích!" Hoằng Lịch gầm thét! Thục Thận điên thật rồi.

Thủ hạ khó xử nhìn Hoằng Lịch rồi lại nhìn về phía Thục Thận.

Thục Thận cười lạnh nói: "Hoằng Lịch chẳng qua là một người ngoài, các ngươi dám không nghe lời bổn tiểu thư? Giết cho ta, người trái lệnh chém!"

Thủ hạ bị lời của Thục Thận hù dọa, cuối cùng không do dự nữa một lần nữa xông lên giết Dung Âm. Dung Âm luôn luôn an tĩnh cảm thấy có chút gì đó thật đáng buồn, đúng là tự dưng chết thật vô duyên! Nếu có thể tránh được kiếp này, nếu còn có thể gặp được Ngụy Anh Lạc, nàng nhất định không do dự nữa, nhất định nói cho người nọ tâm ý của mình. Cười khổ nhắm mắt, lần này thật chết chắc...

"Không được!" Hoằng Lịch lạc giọng kiệt lực gầm thét, nhưng đám thủ hạ kia lại không nghe hắn nữa, Hoằng Lịch vô lực nhắm hai mắt, có lẽ chỉ có chết mới có thể bồi tội.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết truyền tới, lại là thanh âm của những thủ hạ kia!

Hai tên thủ hạ động thủ kêu thảm té xuống đất, Dung Âm không thể không lần nữa mở mắt, chỉ là còn chưa thấy rõ tình hình, liền rơi vào lòng ai đó. Nhiệt độ cơ thể quen thuộc, khí tức quen thuộc, là Anh Lạc của nàng.

Ngụy Anh Lạc ôm Dung Âm tay hơi phát run, nếu trễ một bước nữa, nàng không dám tưởng tượng hậu quả.

"Ngươi là ai?!"

Biến cố bất thình lình khiến trong mắt Thục Thận hiện lên hận ý thật sâu.

"Thừa dịp ta vẫn còn lý trí, cút khỏi tầm mắt ta!"

Ngữ khí sâu lạnh của Ngụy Anh Lạc để cho Thục Thận không nhịn được rùng mình một cái. Ổn định tâm thần nói: "Nơi này là Lỗ Dương, ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?!"

"Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu không ta giết cả thành Lỗ Dương!"

Thục Thận còn muốn nói gì, lại bị thủ hạ ngăn lại, người tập võ có thể cảm nhận được nguy hiểm của người phía trước.

"Đại tiểu thư, nơi đây không thích hợp ở lâu." Một tên thủ hạ khẩn trương nói. Thục Thận cân nhắc một hồi thì không nói nữa, đi theo thủ hạ rời khỏi.

"Tạ..." Hoằng Lịch chuẩn bị lên tiếng nói cảm ơn, lại bị Ngụy Anh Lạc hung ác nhìn im miệng. Chỉ hơi hành lễ theo Thục Thận rời đi.

Cuối cùng chỉ còn lại hai thầy trò, Ngụy Anh Lạc thả mềm ánh mắt nhìn về phía người trong lòng, trên mặt đối phương đã sớm đầy nước mắt.

"Sư... Sư phụ..." Áy náy gọi Dung Âm, càng nhiều hơn là lòng quặn đau.

Dung Âm lại chỉ không tiếng động rơi lệ, sít sao níu lấy xiêm áo Ngụy Anh Lạc không buông ra.

"Sư phụ, xin lỗi, đều là lỗi của Anh Lạc." Thương yêu quyến luyến ôm lấy người trong lòng, nhỏ giọng an ủi.

"Ta tìm ngươi thật lâu, nhưng mà làm sao cũng không tìm được." Dung Âm thanh âm nức nở, để cho Ngụy Anh Lạc tự trách không dứt, hóa ra sư phụ xuống núi là vì tìm mình.

"Xin lỗi."

Dung Âm nước mắt lã chã nhìn Ngụy Anh Lạc gần trong gang tấc, ban nãy ý niệm nảy sinh trong lúc sinh tử giờ phút này hồi tưởng lại, nàng có chút mất lý trí hôn lên môi Ngụy Anh Lạc.

Biến cố bất thình lình này làm cho Ngụy Anh Lạc kinh sợ đứng yên tại chỗ không có động tác, tay cũng không dám buông lỏng, sức nặng của sư phụ hoàn toàn ở trên người mình, nhưng mà... Nhưng mà sư phụ tại sao lại hôn mình?!

Còn chưa suy nghĩ ra, Dung Âm đã xấu hổ đỏ bừng mặt lui ra một chút."Đúng là một kẻ ngốc." Thanh âm quá nhỏ, đến mức Ngụy Anh Lạc cái gì cũng không nghe được.

"Anh Lạc, sư phụ mệt rồi." Giọng có chút nũng nịu làm cho Ngụy Anh Lạc càng thêm ngây ngốc, cứng ngắc đỡ Dung Âm lên xe ngựa.

"Đi, đi nơi nào?" Ngụy Anh Lạc ngơ ngác mở miệng.

"Nhà ngươi." Dung Âm cười tươi như hoa.

"Ờ..."

Ngụy Anh Lạc như cũ ngờ nghệch đáp ứng, lái xe mà đi...

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro