Chương 29+30+31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ nhị thập cửu chương

Tác giả: Phượng Triệt

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Ta là một người chưa từng xa cầu, nhưng kể từ khi gặp  được Hoa Khuynh, tất cả đều thay đổi. Ta xa cầu nàng có thể yêu ta giống như ta yêu nàng, ta xa cầu cả thiên hạ đều có thể chúc phúc cho ta và nàng, ta xa cầu nàng đừng rời bỏ ta, rất nhiều rất nhiều xa cầu khiến ta biến thành một kẻ hèn mọn như ngày hôm nay, hiện tại xem ra làm người vẫn nên tự biết đủ một chút thì tốt hơn, không nên có nhiều xa cầu như vậy, có lẽ sẽ không bị tổn thương sâu thế này, đau đớn thế này.

Chỉ là muốn ngẫm lại một chút mà thôi.

Hoa Khuynh, chỉ là muốn ngẫm lại một chút mà thôi.

Vì sao chỉ là ngẫm lại cũng đã đau đớn thế này, Hoa Khuynh, rốt cuộc là vì sao? Vì sao không tuân thủ ước định của chúng ta, không phải đã nói chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau sao? Không phải đã nói sẽ cùng nhau hạnh phúc sao? Vì sao chỉ qua một khoảng thời gian ngắn như vậy thôi, một chút thời gian mà ngươi đã liền thay đổi, đến tột cùng là vì sao?

Nhìn hồ sen điêu tàn trước mắt kia, đột nhiên phát hiện sự yên tĩnh một mình thật đáng sợ, từ khi gặp được nàng, cô chưa từng biết mình sẽ có một ngày biến thành một kẻ sợ hãi thế giới một mình như vậy, cũng chưa từng biết mình sẽ cô tịch như vậy, lạnh lẽo như vậy, yếu đuối như vậy. Những điều này đều không nên xuất hiện trên người một nữ tử tên gọi Vãn Ca. Thế những tất cả đều thay đổi, tất cả đều rơi xuống con người gọi là Vãn Ca này. Ta thừa nhận rồi.

Hoa Khuynh, ta chưa từng hối hận vì đã yêu ngươi, sau khi bị ngươi làm tổn thương, ta cũng khôg hận ngươi, tất cả những điều này đều là do chính ta muốn mà thôi, tình yêu của ngươi, tình yêu của ta, tất cả những thứ này đều kể ra, ngươi hiện tại chỉ là một người hận ta, nhưng ta lại vẫn là một người yêu ngươi sâu sắc, cứ như vậy mà thôi.

“Nhan tỷ tỷ, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?” A Lương nhẹ nhàng đi lên cầu, nhưng cho dù cất bước thật khẽ trên cây cầu cũ nát này vẫn sẽ phát ra âm thanh, dựa vào thành cầu nhìn ao sen trước mắt, lá sen rải rác nổi bồng bềnh khắp mặt hồ, cá dưới đáy nước vẫn như trước vui vẻ bơi lội tung tăng, thỉnh thoảng trốn vào bên cạnh những thân sen dưới nước, lại không biết phía trên sớm đã không còn thứ gì che chắn, nhưng vẫn cố chấp đứng ngốc ở nơi đó.

Ta không cần quay đầu lại cũng biết giọng nói ôn nhu mềm mại này là của ai, lần nào nàng cũng lẳng lặng như vậy cùng ta, an ủi mình. A Lương, ngươi thật là một đứa nhỏ khiến cho người ta phải đau lòng.

“A Lương, sao ngươi lại tới đây?” Ta không quay đầu lại, vẫn nhìn một phiến cảnh tượng trước mắt, trên mặt nước thanh triệt nổi bập bềnh lá sen rách nát.

“Khi xuân đến chúng sẽ tỉnh lại, nếu đến lúc đó Nhan tỷ tỷ nhìn sẽ rất đẹp, có đại đóa đại đóa liên hoa, có chút trắng thuần nữa, tựa như tiên tử vậy. A Lương rất thích hoa sen, kiêu ngạo như vậy, cho dù rất cô độc và tịch mịch, cũng vẫn kiên trì đứng ở vị trí của nó, sẽ không bởi vì sự biến hóa của trần thế mà nhiễm hắc.” A Lương không trả lời câu hỏi của cô, nàng chỉ lẳng lặng nói, chỉ muốn nói ra lời nàng vẫn luôn muốn nói.

Nàng không biết nói như vậy cô có thể cảm thấy thoải mái hơn chút nào không, nàng chỉ là không muốn nhìn thấy thần tình của cô khi đứng nhìn ao sen điêu tàn như vậy, cô tịch như vậy.

Tựa như đã dung nhập vào trong không gian tĩnh mịch kia rồi. Nàng không có cách nào an ủi cô, vĩnh viễn đều không có cách nào chân chính bước vào trong lòng cô, bởi vì chính mình cũng không phải một người thuần chân như thế. Nhan tỷ tỷ, A Lương không phải nữ hài đáng yêu mà ngươi nói kia.

Như tiên tử? Hình như người kia cũng từng nói như vậy, chỉ là cái mà nàng nói không phải hoa sen thôi.

Kiêu ngạo? A Lương, ngạo khí của ta đều là bởi vì nàng mà có, mất đi nàng rồi ta cái gì cũng không còn, những cái gọi là cao ngạo kia chỉ là muốn để nàng thấy thôi. Ta vĩnh viễn sẽ không trắng thuần như hoa sen ngươi nói, tinh khiết kiền tịnh như vậy, vĩnh viễn sẽ không, huyết tinh nhuộm đầy trên người vĩnh viễn sẽ không tiêu tán, những người đã chết ở trong tay ta cũng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ta. A Lương, trên người ta đeo quá nhiều huyết tinh, vĩnh viễn đều sẽ không thể bỏ xuống được.

“Ngươi nói khi xuân đến chúng sẽ thức tỉnh sao? Có thể đẹp hơn cả hoa đào không? A Lương, ngươi nói chúng có đẹp như hoa đào không?” Ta không biết tại sao mình lại nói ra những lời này, chỉ là muốn biết liệu bọn chúng có thể so với vẻ đẹp hoàn mỹ của hoa đào được hay không.

“Nhan tỷ tỷ, vậy ngươi thích hoa đào hay hoa sen?” A Lương bất đắc dĩ nói.

“Ngươi không biết, hoa đào rất đẹp sao? Đặc biệt là hoa đào sau cơn mưa, phấn phấn nộn nộn khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, khi phiêu thổi trong không trung luôn tản ra hương thơm không nói nên lời.” Ta nói thật với A Lương suy nghĩ trong lòng mình.

Kỳ thực chính mình căn bản cũng không biết rốt cuộc là thích hoa sen hay hoa đào, nhưng lại biết người kia vẫn luôn thích hoa đào, nàng nói hoa đào là tiên tử, là hóa thân của thần tiên hạ phàm trên trời, vậy nên luôn luôn rực rỡ như vậy, trong rực rỡ lộ ra những bi thương nói không nên lời.

“Nhan tỷ tỷ nói là hoa đào sao, thế nào lại có cảm giác như đang hình dung người nhỉ?” Sau khi A Lương nói ta câu này liền hối hận, nàng thế nào lại bất cẩn như vậy, rõ ràng muốn cô không nên đắm chìm trong hồi tưởng như vậy, lại vẫn nhịn không được nói ra những lời này, nàng thực sự rất muốn tự đánh cho mình một cái bạt tai.

Ta sửng sốt, thì ra nàng biết, kỳ thực biết cũng tốt, ta cũng không muốn giấu nàng, “Là nàng nói, nàng thích hoa đào, thích dựa lên người ta ngắm nhìn đóa đóa hoa đào phiêu lạc, rơi lên trên người chúng ta, nàng còn nói một câu mà ngươi vừa mới nói, nàng nói hoa đào mỹ lệ mờ ảo tựa như tiên tử, ngươi muốn biết nàng nói như thế nào không?” Ta lẳng lặng kể cho A Lương nghe về chuyện của nàng, có lẽ hiện tại mình chỉ muốn tìm một người có thể nghe mình nói mọi chuyện về nàng mà thôi, có lẽ vì chúng ta, có lẽ chỉ để sau khi ta biến mất còn có người nhớ rõ những tình cảm khắc cốt ghi tâm giữa ta và một nữ hài mà thôi.

“Nàng nói gì?” A Lương nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt chuyển ra bên ngoài, nhìn màu sắc phiếm xám trắng trên bầu trời, không có bất luận một áng mây.

“Nàng cũng nói tiên tử, nàng nói hoa đào giống như tiên tử, nàng nói tiên tử kia trốn sau đám mây cuối trời nhìn thấy được một nữ nhân phàm gian. Nữ nhân kia rất đẹp, mềm yếu như một đóa hoa, nhưng cũng không phải sự mềm yếu như những nữ nhân khác, trong ánh mắt của cô vĩnh viễn đều là lãnh liệt, kiên nghị. Tiên tử không biết một nữ nhân có thể đẹp thành như vậy, nữ nhân trên trời đều là loại lạnh lùng, đều có khuôn mặt yêu mị, ai cũng như ai. Tiên tử thấy nữ nhân kia vì một nữ nhân khác mà làm hết tất cả mọi chuyện, nữ nhân kia lại vẫn không chịu đáp ứng cùng cô một chỗ, vì thế tiên tử liền hóa thân thành bộ dạng của cô rồi xuất hiện ở trước mặt nàng. Cô vì một phàm nhân mà cam nguyện từ trên trời đến với nhân gian, cô vì nữ nhân kia mà vứt bỏ hết thảy, cuối cùng cũng được như nguyện cùng nữ nhân kia một chỗ, chỉ là cô không biết phàm gian vĩnh viễn là phàm gian, phàm gian có nhiệt nháo, tình cảm mà trên trời không có. Cô không biết thế gian còn có rất nhiều tội ác, rất nhiều huyết tinh, rất nhiều phản bội. Có một ngày tiên tử phát hiện sự không bình thường của nữ nhân nọ, cùng những mùi hương phấn trên người nàng, nhưng cô vẫn nguyện ý tin tưởng nàng, vẫn không chịu rời xa nàng. Cuối cùng có một ngày, cô phát hiện nữ tử kia thực sự không hề yêu cô. Cô nói với nữ nhân kia, ta đi đây, nếu ngươi vẫn còn yêu ta thì hãy đến nơi chúng ta đã tương ngộ để tìm ta. Nữ tử kia khi ấy không thèm để ý những lời cô nói, chỉ lạnh lùng nhìn cô ly khai khỏi căn nhà mà hai người đã yêu nhau suốt gần năm năm. Tiên tử thực sự rời đi, lúc ấy cô đã hi vọng nữ nhân kia sẽ có thể giữ chân cô lại, cho dù chỉ một câu nói là được rồi, chỉ cần một câu nói, cô sẽ cam nguyện lưu lại tiếp tục cùng nàng, nhưng nàng không giữ cô lại, thậm chí một câu cũng không nói với cô. Cô rời đi rồi, đi tới nơi mà ngày xưa cô đã cùng nàng tương ngộ, một sườn núi xinh đẹp tuyệt vời. Cô dựng một gian nhà nhỏ, ở nơi đó chờ nữ nhân kia tới tìm mình, cô không tin nàng lại tuyệt tình như vậy, cô vẫn luôn ở đó chờ nàng, một năm rồi lại một năm trôi qua, cuối cùng sau một trăm năm, cô tin tưởng nữ nhân kia vĩnh viễn sẽ không tới tìm cô nữa. Cô mỉm cười, cười đến thực rực rỡ, nước mắt từ trên gò má chậm chạp rơi xuống đất bùn, từ đất bùn chậm rãi mọc lên một chút mầm xanh, sau đó nhanh chóng lớn lên, toàn bộ sườn núi đều tràn đầy những mầm xanh nho nhỏ ấy. Tiên tử kia ngồi trong căn phòng nhỏ, chầm chậm tan biến, nhưng cô vẫn cười, cười nhìn nơi cô luôn lưu luyến, cuối cùng cô vẫn biến mất, mang theo tình yêu với nữ nhân kia biến mất trên thế gian này, để lại một triền núi đầy hoa đào nở rộ.”

Khi ta kể xong, không biết A Lương suy nghĩ gì, chỉ mờ mịt nhìn ta, sau đó miệng khẽ mấp máy: “Nhan tỷ tỷ, nữ nhân kia, nàng làm sao vậy?”

“Nữ nhân kia, kỳ thực tiên tử không biết, nữ nhân ấy chỉ là không rõ chính nàng đến tột cùng có yêu tiên tử hay không. Nàng không thể hiểu được, vì sao nữ nhân lúc trước nàng theo đuổi cao ngạo như vậy, quyết tuyệt như vậy, căn bản không giống với tiên tử mềm yếu, ỷ lại. Nàng không thể hiểu mình đến tột cùng yêu con người cao ngạo hay con người mềm yếu bên trong cô, bởi nàng căn bản không biết cô đã không còn là cô nữa, cô là tiên tử. Một năm sau khi tiên tử rời đi, nàng cũng nghĩ được thông suốt. Nàng ở trên đường gặp được nữ tử mà mình đã truy cầu năm đó, nàng liếc nhìn một cái liền nhận ra người kia không phải nữ tử mềm yếu bên trong, nàng đã nghĩ thông suốt, người nàng yêu là nữ tử bên trong cô gái kia, rất yêu rất yêu, nàng muốn biết tất cả mọi việc đến tột cùng là như thế nào, còn muốn nói cho cô biết, nàng rất yêu cô. Đáng tiếc thế sự không thể dự liệu, khi nàng đi tới nơi mà mình đã tương ngộ với cô thì xảy ra chuyện, con thuyền nàng đi bị đắm, cuối cùng nàng không thể gặp lại được tiên tử mà mình yêu sâu sắc kia nữa.”

Ta biết cố sự này có quá nhiều tiếc nuối, nhưng ta vẫn muốn kể cho nàng nghe, đây là cố sự mà Hoa Khuynh thích nhất, nàng thường xuyên hỏi ta, liệu chúng ta có một ngày cũng sẽ giống như bọn họ hay không, ta khi ấy không để ý, chỉ ôm nàng, an ủi nàng, nói ta sẽ không bao giờ bỏ nàng lại.

“Nhan tỷ tỷ, một cố sự rất bi thương.” A Lương sau khi nghe xong cúi đầu xuống, hai mắt cũng đã phiếm hồng.

“Phải, ta nghĩ cuối cùng hai người họ cũng được bên nhau, vậy nên hoa đào kia mới nở rực rỡ như vậy, nhưng sau cơn mưa lại hiển lộ vẻ bi thương, là đang nói với thế nhân rằng đừng giống như các nàng, bỏ lỡ tình yêu cả một đời.” Ta thở dài kể nốt phần kết thúc, nhưng vẫn không thể nào nói cho A Lương biết mình rốt cuộc thích hoa đào hay hoa sen.

Có một số việc, thân bất do kỷ, trên thế gian này, luôn có những sự tình như vậy phát sinh, có một số việc vĩnh viễn đều không thể thay đổi, đó chính là tình yêu, phần tình yêu thâm nhập cốt tủy mà ta đã đối với nàng.

__Hết chương 29__

Đệ tam thập chương

Tác giả: Phượng Triệt

Edit: Nguyệt Cầm Vân

“Nhan tỷ tỷ, câu chuyện này là do nàng kể phải không?” A Lương xoa xoa mũi, nhẹ nhàng hỏi. Nàng biết trong lòng cô vĩnh viễn đều không thể quên, nhưng mỗi lần nghe cô lẳng lặng kể những câu chuyện về cô và nữ nhân kia, vẫn nhịn không được đau lòng.

Ta cười nhạt, cũng không trả lời A Lương, chỉ là muốn kể mà thôi, chuyện không liên quan đến ta và nàng. Ta cũng biết A Lương đối với ta là tình cảm gì, nhưng tình cảm như vậy ta không thể cấp cho nàng. Chuyện giữa ta và Hoa Khuynh cũng không muốn làm liên lụy tới nàng, đau đớn như vậy sao có thể để nàng thử nghiệm đây.

“Nhan tỷ tỷ, ngươi nhìn bên kia xem, hình như là hoàng thượng tới?” A Lương quay đầu về một hướng khác, nói. Thân ảnh hồng sắc đi tới chỗ nào cũng đều có thể liếc nhìn một cái liền nhận ra ngay, nữ nhân kia thực sự không biết quý trọng những thứ mình đang có, khi mất đi rồi nàng sẽ có thể biết quý trọng chứ?

Ta nhìn theo hướng ánh mắt A Lương, đích xác là Hoa Khuynh, mạt xiêm y hồng sắc kia ở trong gió nhẹ hiện ra chói mắt như vậy, nàng đang đứng ở cuối cầu, lẳng lặng đứng ở nơi đó, không nhìn rõ thần tình trong mắt nàng, chỉ nhìn ra được nàng đang rất tức giận, khi nàng tức giận sẽ đứng bất động như vậy mà nhìn ta chằm chằm, nhưng vì sao phải tức giận chứ, ta còn có gì có thể khiến ngươi tức giận, còn có gì khiến ngươi để tâm?

A Lương không đi lên phía trước, chỉ lẳng lặng đứng bên thành cầu, nhìn cô tiến từng bước về phía trước. Nàng biết cô nhất định sẽ đi theo người kia, chỉ còn lại một mình nàng mà thôi. Nhan tỷ tỷ, hạnh phúc của ngươi chỉ có nàng mới có thể cấp cho, phải không? Ta chỉ có thể nhìn bóng lưng ngươi rời đi như vậy.

“Hoàng thượng.” Ta một mình đi đến trước mặt nàng, hơi cúi thấp đầu, không nhìn thẳng, chỉ nhìn chằm chằm xuống chân, vẫn có thể nhìn thấy một mạt hồng sắc của tua váy.

“Ngẩng đầu lên, vì sao không dám nhìn ta,” Hoa Khuynh lạnh lùng nói. Nàng không hiểu vì sao cô có thể như vậy, không nhìn nàng là được sao? Nếu hận nàng đối với cô tuyệt tình, vậy cứ hận a, như vậy sự vãng lai giữa các nàng liền có thể biến mất, vì sao không nói?

“Không có.” Ta bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn gương mặt có chút nhợt nhạt trước mặt, trong tròng mắt nàng lại lộ ra vẻ phẫn nộ.

“Không có vậy vì sao cúi đầu?” Hoa Khuynh không biết mình vì sao cứ muốn hỏi, muốn nhìn thấy vẻ phẫn nộ trên mặt cô, dường như chưa từng nhìn thấy bộ dạng cô nổi giận với mình. Cô lúc nào cũng đều là thanh lãnh như vậy, vĩnh viễn đều không nổi giận với mình, cho dù mình làm sai bao nhiêu chuyện, cô vẫn trước sau như một không hề trách móc nàng, cô sẽ chỉ ôm nàng, nói không phải lỗi của nàng. Đúng, không phải lỗi của nàng, tất cả những thứ này đều là do ngươi gieo gió gặt bão không phải sao?

Vãn Ca, tất cả đều là lỗi của ngươi.

Ta không đáp lời, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng, đem hình ảnh nàng khắc thật sâu vào trong trái tim mình. Dẫu có một ngày chúng ta không thể gặp lại nhau nữa, ta vẫn muốn đem hình ảnh nàng ghi tạc trong não hải, ghi tạc trong trái tim.

“Quên đi, trẫm hôm nay chỉ tới thăm ngươi một chút, cùng ngươi tản bộ.” Khóe miệng Hoa Khuynh lộ ra một mạt cười giễu, xoay người nhẹ nhàng bước lên cầu, không nhìn người phía sau một chút nào.

Ta không rõ vì sao lúc này nàng còn có thể cùng ta tản bộ, chỉ là tản bộ mà thôi sao?

Ta vẫn nhẹ nhàng đuổi theo bước chân nàng, nhìn thân ảnh nhỏ xinh của nàng, phảng phất như quay trở lại trước kia, nàng đi phía trước, ta đuổi theo phía sau, thỉnh thoảng nàng sẽ xoay người lại cười với ta một cái, sau đó chạy tới trước mặt ta, kéo tay ta chạy về phía trước.

Đang nghĩ như vậy thì truyền đến một một hồi ấm áp, bàn tay nho nhỏ nắm chặt lấy tay ta. Ta sửng sốt, liền bị nàng kéo về phía trước, không có bất luận một lời nói nào, không biết có phải đang nằm mộng hay không. Ta nhìn bàn tay nhỏ bé đang kéo tay ta kia, không phải nằm mơ, bởi vì ta có thể cảm giác được hơi ấm truyền đến từ tay nàng, bên tai truyền đến tiếng gió, Hoa Khuynh trước mắt tựa hồ đang cười với ta?

Hoa Khuynh, ngươi đây là vì cái gì?

“Vãn Ca, ngươi thử nói xem, nếu như chúng ta chưa từng có biến đổi, vậy hiện tại sẽ là như thế này sao?” Hoa Khuynh vẫn không dừng chân lại, hơi thở có chút hỗn loạn mà nói.

Chưa từng có biến đổi? Sự thật vẫn là ngươi biến đổi mà thôi, ta chưa từng biến đổi, tình yêu của ta đối với ngươi chưa từng biến đổi, đến chết cũng sẽ không biến đổi. Hoa Khuynh, chỉ có ngươi biến đổi mà thôi.

“Vãn Ca.” Hoa Khuynh chậm rãi dừng bước, xoay người lại nhìn cô, nói: “Chỉ có ta là biến đổi thôi phải không?”

“Đều không có biến đổi, chỉ là thế gian này biến đổi mà thôi.” Ta không trực tiếp trả lời nàng, chỉ nhìn vào mắt nàng, muốn nhìn ra đến tột cùng nàng muốn nói cái gì.

“Ngươi muốn nói gì? Điều ngươi muốn nói chính là chỉ có ta thay đổi mà thôi phải không? Vãn Ca, ta sao có thể không biết chứ? Nhưng ngươi không biết vì sao ta lại biến thành như vậy. Vãn Ca ngươi thử nói xem, nếu có kiếp sau, ngươi còn muốn cùng ta không?” Hoa Khuynh nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, chầm chậm nói. Nàng không biết cô sẽ trả lời như thế nào, nhưng trong lòng vẫn có một thanh âm nho nhỏ, nói cô vẫn nguyện ý cùng nàng tương ngộ, tương ái.

“Ta sẽ không muốn gặp ngươi nữa. Hoa Khuynh, nếu như có thể, ta muốn mai táng tất cả hồi ức về ngươi, tất cả đau thương, đều chôn cất xuống, ngươi nói ta còn có thể muốn gặp ngươi được sao?” Ta không biết khi mình nói những lời này sẽ có biểu tình như thế nào, nhưng ta biết giữa chúng ta có một vết nứt rất lớn. Nhưng mà, Hoa Khuynh, ta vẫn không hối hận vì đã gặp ngươi, yêu ngươi, chỉ là không muốn đến kiếp sau vẫn phải đau đớn như vậy.

Hoa Khuynh sớm đã biết cô sẽ trả lời như vậy, nhưng vì sao trái tim vẫn đau đến thế. Vãn Ca, vì sao, ta không biết, ta không biết đến tột cùng phải như thế nào mới tốt, cái gì yêu và hận, ta đều không biết.

“Kiếp sau không muốn gặp lại ta sao? Rất tốt a, kiếp sau ngươi có thể không cần bi thương như vậy nữa.” Hoa Khuynh không biết mình vì sao còn muốn rơi lệ, vì sao muốn khóc trước mặt cô, lẽ nào mình vẫn không rời khỏi cô được sao. Vãn Ca, ta vẫn không muốn rời khỏi ngươi a, nhưng thương tổn giữa chúng ta đã quá lớn rồi, không thể quay trở lại như trước kia, không phải sao? Vậy chớ trách ta vô tình. Vãn Ca, chúng ta thực sự đã đi tới điểm cuối rồi, cái gì yêu, cái gì hận, đều không còn nữa, đều không còn nữa.

“Hoa Khuynh, đừng khóc được chứ?” Nhìn nàng khóc, trong lòng vẫn nổi lên đau đớn, vẫn muốn ôm nàng vào lòng. Nghĩ vậy liền làm, mấy tháng qua, sự lãnh mạc của nàng đối với ta, thương tổn của nàng đối với ta, vào lúc này đều đã không còn quan trọng, chỉ còn lại đứa trẻ đang khóc trước mặt mình này, người mà mình yêu sâu sắc.

“Vãn Ca, ta hận ngươi a.”

“Ta biết.”

“Vì sao còn muốn đối với ta như vậy?”

“Ta yêu ngươi.”

Lời nói vô cùng đơn giản lại không biết phải dùng bao nhiêu khí lực để nói ra, thù hận của nàng, tình yêu của nàng, rốt cuộc còn phải kéo dài tới khi nào mới có thể tiêu tán? Chỉ muốn trân trọng khoảng thời gian hiện tại mà thôi. Nàng vẫn ở trong lòng ta, còn để cho ta ôm, ta biết cái ôm này sẽ không quá dài lâu, nàng muốn làm chuyện gì ta cũng sẽ không hận nàng, chỉ muốn ôm nàng thật chặt như vậy, hít thở thật sâu bầu không khí còn có khí tức của nàng.

“Quốc chủ của Si Điền quốc muốn ngươi.” Hoa Khuynh nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay cô, nhìn vào mắt cô mà nói, không có một tia tình cảm, nàng chỉ muốn xem cô đến tột cùng sẽ có biểu tình gì.

Quốc chủ của Si Điền quốc muốn ta? Nàng thật sự nói được làm được.

“Vậy ngươi trả lời như thế nào?” Ta cười nhạt nhìn nàng, sau đó quay người sang bên cạnh, lúc này mới phát hiện mình đã đi tới nơi ấy, nơi hoa đào trải dài khắp triền núi, nhưng hiện tại chỉ còn lại những cành nhánh vụn vặt tiêu điều.

“Ta đáp ứng rồi.” Hoa Khuynh vẫn nhìn nàng chăm chú.

“Ta biết rồi.” Sớm đã biết đáp án này, không phải sao? Còn đang xa cầu cái gì? Ta cười nhìn nàng, nữ nhân khiến ta yêu đến thấu tận tâm can này, vẫn là như vậy, quyết tuyệt như vậy.

“Ngươi muốn đi không?” Hoa Khuynh không hiểu vì sao mình còn muốn hỏi vấn đề này, cô sao có thể muốn đi chứ, tất cả những thứ này đều là do chính nàng an bài, không phải sao? Chỉ cần mình vứt bỏ thiên hạ này, thì cô có thể không cần đi, nhưng nàng không bỏ xuống được, nàng cũng không biết thứ mình không bỏ xuống được là thiên hạ, hay cảm giác không biết là hận hay yêu đối với nàng kia.

“Hoa Khuynh, ngươi vẫn là như vậy, lời do chính mình nói ra vẫn không biết là đúng hay sai, vĩnh viễn đều sẽ không hiểu được chính mình đến tột cùng muốn cái gì.” Ta vuốt nhẹ lọn tóc phiêu tán trước trán nàng, nhẹ nhàng đem lọn tóc kia vén ra sau tai nàng, hạ xuống trán nàng một nụ hôn thật khẽ.

Sau khi ta rời đi, ngươi còn có thể nhớ ta không? Hoa Khuynh.

Đệ tam thập nhất chương

Tác giả: Phượng Triệt

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Chẳng biết Vãn Ca rời đi từ khi nào, đến lúc phục hồi lại tinh thần đã thấy cô biến mất, chỉ còn lại một mình nàng đứng dưới gốc hoa đào. Không có cánh hoa đào tung bay, không có tiếng vui đùa dưới gốc cây ngày nọ, cũng không có giọng nói ôn nhu kia của cô, cái gì cũng đều không còn, rốt cuộc mình muốn cái gì đây? Cô nói rất đúng, lần nào nàng cũng không biết đến tột cùng trong lòng mình là cái gì, lần nào cũng phải làm tổn thương người khác mới có thể ngừng lại, mới biết được mình muốn cái gì. Vãn Ca, ngươi nói cho ta biết đi, nếu ngươi đã biết rõ ta muốn cái gì như vậy, ngươi hãy nói xem đến tột cùng ta muốn cái gì.

Vãn Ca, ngươi nói cho ta biết đi.

Nơi này có rất nhiều kỷ niệm ngày đó giữa các nàng, nhiều hồi ức tươi đẹp như vậy, từng hồi ức dường như đều là cô dịu dàng ôm lấy nàng đứng dưới gốc cây hoa đào, mặc cho nàng ghé lên người mình ngắm nhìn từng cánh hoa phiêu lạc. Còn nhớ rõ mình khi ấy luôn gây sự vô lý, nhưng cô đều không tức giận, sẽ chỉ hôn nàng nói yêu nàng, còn nàng lại chưa từng trả lời câu nói này của cô, bây giờ hồi tưởng lại mới thấy, dường như mỗi ngày cô đều lặp lại câu nói ấy.

Hoa Khuynh chậm rãi ngồi xuống dưới tàng cây hoa đào, dựa lên thân cây, nhìn sắc  trời mênh mông, những nhánh cây tiêu điều, đột nhiên phát hiện ra trên đời này chỉ có nữ nhân kia mới có thể đối với nàng ôn nhu như vậy, dung túng nàng như vậy, chỉ là tất cả những điều này đều không thể quay trở lại nữa rồi.

_________________

Ta không biết mình đi về như thế nào, chỉ là không muốn nhìn thấy triền núi mỹ lệ lại tiêu điều kia nữa.

“Nhan tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?” A Lương vừa đến liền nhìn thấy cô đang ngồi một mình ngơ ngẩn ngoài cửa phòng, thân thể rõ ràng gầy đi đang gắt gao tự xiết chặt.

“A Lương.” Ta ngẩng đầu lên mỉm cười với nàng, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội nhìn thấy người con gái đáng yêu này nữa, “Có lẽ ta phải đi rồi, vĩnh viễn đều sẽ không quay trở về.”

A Lương không hiểu nổi, nàng mới đi ra ngoài một lát như vậy thì đã liền biến thành thế này, nói cái gì mà phải đi, cái gì mà vĩnh viễn đều không quay trở về, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

“Nhan tỷ tỷ, ngươi đừng như vậy, rốt cuộc là chuyện gì? Nói ra đi.” A Lương nôn nóng ngồi xuống trước gương mặt tái nhợt của cô.

“Ta phải đi, chính là như vậy.” Ta nhẹ nhàng nói.

“Đi đâu? Nhan tỷ tỷ phải đi đâu?” A Lương hiển nhiên sốt ruột, liên tục hỏi cô.

“A Lương, Nhan tỷ tỷ phải đi đến Si Điền quốc, sau này, có lẽ sẽ không quay về nữa.” Cô chăm chú nhìn vào đôi mắt lo lắng của A Lương, lẳng lặng nói.

“Si Điền quốc? Vì sao? Nhan tỷ tỷ vì sao phải đến nơi đó?”

“Không có vì sao.”

“Nhan tỷ tỷ lại vì nàng phải không, vì sao phải làm như vậy, vì sao nhất định phải giúp nàng, Nhan tỷ tỷ có thể quên nàng đi, đừng nhớ tới nàng nữa, sẽ không cần phải thế này.” A Lương không thể hiểu nổi, sau khi nữ nhân kia làm tổn thương cô như vậy còn muốn cô làm việc này, vì sao lại không thể nào quên nàng đi chứ.

“Vì sao Nhan tỷ tỷ không thể nào quên nàng.” A Lương vẻ mặt bình tĩnh, ngồi bên cạnh cô khẽ khàng nói.

Ta mỉm cười, ta cũng không biết vì sao mình không quên được nàng, chỉ là không quên được mà thôi.

“A Lương, chỉ là không quên được mà thôi, ta không biết vì sao không quên được, chính là có một số việc ngươi không thể hiểu, những việc không thể quên được giữa ta và nàng thực sự quá nhiều, đời này đều không có khả năng quên được, có lẽ, kiếp sau.”

Ta không biết mình đến tột cùng đang nói những cái gì, chỉ là muốn ghi nhớ kỹ hết thảy của nơi này.

“Nhan tỷ tỷ đi rồi sẽ vẫn nhớ tới A Lương chứ?”

“Sẽ, Nhan tỷ tỷ sẽ luôn nhớ kỹ A Lương.” Ta sẽ không quên ngươi, A Lương, đời này chưa từng có ai quan tâm tới ta trừ ngươi và nàng, chỉ có ngươi và nàng, sao có thể quên ngươi chứ.

“Nhan tỷ tỷ vẫn nhớ là tốt rồi.” A Lương khàn tiếng nói, chỉ cần cô không quên mình là tốt rồi, ở trong lòng cô ít nhất còn có một vị trí cho mình.

“A Lương, đi vào thôi, ở bên ngoài sẽ cảm lạnh mất.” Ta kéo thân hình nho nhỏ kia dậy, phủi sạch bùn đất trên người nàng, cười cười kéo tay nàng đi vào trong nhà.

“Nhan tỷ tỷ, ngươi vào trước đi, ta ra ngoài một lát rồi sẽ trở lại.” A Lương mỉm cười với cô, chứng minh mình sẽ không khóc nữa.

Ta nhìn bóng lưng nho nhỏ của nàng chạy ra khỏi tầm mắt, đột nhiên phát hiện ra mình có chút ỷ lại vào nữ hài nhỏ gầy trước mặt này, lần nào cũng là nàng xuất hiện ở trước mặt ta trước tiên, mà hiện tại ta lại phải rời đi, nàng phải làm sao bây giờ?

Không biết từ khi nào, trước cửa viện môn đã có rất nhiều người đến, ta ngồi ở trong phòng nhìn ra những người ngoài cửa. Tới thật là nhanh a, Hoa Khuynh, ngươi vội vã tống tiễn ta đến vậy sao?

Thân ảnh quen thuộc lại không phải hồng sắc, ta ngẩng đầu nhìn Hoa Khuynh đang đứng trước mặt mình, nàng mặc một bộ y thường màu xanh nhạt. Kỳ thực nàng mặc màu xanh nhạt cũng rất đẹp, có cảm giác rất thanh thoát, ngay cả mái tóc cũng buộc đơn giản ở sau ót, rất thanh sảng, không có yêu mị như ở trước mặt ta trước đây.

Trên gương mặt xinh đẹp cũng không có nhiều biểu tình, chỉ là không biết vì sao phải mặc bộ xiêm y như thế này, lẽ nào tới thời điểm ta rời đi vẫn không thể ghi nhớ kỹ Hoa Khuynh của trước kia sao? Vẫn là ngươi muốn nói cho ta biết ngươi đã không còn là Hoa Khuynh kia nữa rồi.

“Vãn Ca, sứ giả bên kia đã tới đón ngươi rồi, ta không biết bọn họ lại tới nhanh như vậy, cho nên…” Hoa Khuynh cúi đầu lẳng lặng nhìn vẻ mặt của cô.

Cho nên cái gì?

Cho nên hiện tại mời ta đi ngay không phải sao? Hoa Khuynh, ta nên nói ngươi thật sự quá quyết tuyệt, hay ngươi nguyên bản đã là như vậy đây. Ta nhìn nàng, nở nụ cười, cũng không biết mình đến tột cùng đang cười cái gì? Chỉ là muốn cười, muốn nàng nhìn thấy gương mặt tươi cười của ta một lần cuối cùng, Hoa Khuynh. Ngươi có biết hay không, lần này đi Si Điền quốc, ta có lẽ thật sự vĩnh viễn không thể quay về được, ngươi có biết đó là một quốc chủ thế nào không? Ngươi vĩnh viễn không biết. Việc nàng muốn làm vĩnh viễn sẽ không bao giờ từ bỏ.

“Ta hiểu, ta có thể thu dọn một chút đồ dùng của ta không?” Ta cười, chỉ chỉ vào trong phòng, nhìn nàng rời khỏi căn phòng, chỉ còn lại một mình mình đối mặt với căn phòng quen thuộc này. Ta có cái gì đáng để thu dọn đây, cái gì cũng không thể mang theo, kỳ thực cũng chỉ còn lại tình yêu đối với nàng mà thôi.

Đi đến trước tấm gương đồng, nhẹ nhàng kéo ngăn tủ, trong tủ cất một cây trâm cài tóc bằng bạc, một cây trâm cài tóc rất đơn giản, không có những trang trí rườm rà, chỉ khắc một đóa hoa đào, đó là do tự tay ta khắc lên, hàm chứa rất nhiều tình yêu của ta đối với nàng, thứ ta có thể mang theo suy cho cùng cũng chỉ là tình yêu của ta đối với nàng mà thôi.

Nhẹ nhàng cài cây trâm lên tóc, nhìn hình ảnh mình đang nở nụ cười trong tấm gương đồng, vẫn là khuôn mặt ấy, khuôn mặt như vậy rốt cuộc đến khi nào sẽ tan biến đây?

“Ta xong rồi, có thể đi chưa?” Ta bước ra khỏi phòng, quay về phía Hoa Khuynh nở nụ cười, hỏi ý kiến nàng.

“Ừ, đi thôi.” Hoa Khuynh liếc nhìn cô một cái, không thấy trên người cô mang theo thứ gì, chỉ tay không đi ra, nhưng lại nhìn thấy cây trâm cài giữa búi tóc của cô, thoáng ngây người một chút, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Ta ngoảnh lại nhìn căn phòng kia, vẫn muốn nhìn thấy A Lương một lần cuối, không biết nàng rốt cuộc đã đi nơi nào.

Ta phải đi rồi, A Lương.

Ta quay về gian phòng trống trải kia, khẽ thì thầm. Người này ta vẫn luôn đau lòng, hiện tại ta thực sự phải đi rồi.

Mãi tới khi gần đi xuống khỏi cây cầu, ta mới nhìn thấy phía bên kia có một mạt thân ảnh tử sắc đang chạy tới. Ta ngừng bước, ta biết đó là A Lương.

“Nhan tỷ tỷ.” A Lương thở hổn hền, đứng trước mặt cô. Nàng đã không biết vừa rồi quay về nhìn thấy cô đi rồi là nỗi sợ hãi khủng khiếp tới mức nào, sợ rằng không thể nhìn mặt cô một lần cuối cùng.

“Nhan tỷ tỷ, ngươi uống một chút đi.” A Lương đưa chén cháo trong tay tới trước mặt cô, nàng chỉ muốn trước khi cô rời đi sẽ nấu một chén cháo sen cho cô uống.

Ta nhìn mồ hôi trên mặt nàng, tiếp nhận chén cháo trong tay nàng, chầm chậm uống hết. Rất thơm ngọt, mỗi lần ngã bệnh tỉnh lại đều là một chén cháo như vậy.

Hoa Khuynh không ngăn cản, chỉ ở một bên lẳng  lặng nhìn hai người trước mặt.

“Ta phải đi rồi.” Ta đem chén cháo đặt lại vào trong tay A Lương, nhẹ giọng nói, sau đó liền quay đầu bước đi không hề ngoảnh lại. Ta không muốn nhìn thấy người khác rơi lệ, cũng không muốn nhìn thấy tràng cảnh ly biệt.

“Nhan tỷ tỷ, một ngày nào đó nhất định chúng ta sẽ gặp lại.” A Lương kiên định mà hướng về phía cô hét lớn. Một ngày nào đó sẽ gặp lại, Nhan tỷ tỷ, hi vọng tỷ có thể tin lời ta nói.

“Hoa Khuynh, ngươi có thể để A Lương xuất cung không?” Ta hướng về phía Hoa Khuynh, nhẹ giọng hỏi. Ta không muốn một nữ hài như vậy phải sống trong nơi thâm cung này.

“Vì sao?” Hoa Khuynh lạnh lùng nói.

“Đây là lần cuối cùng ta thỉnh cầu ngươi.”

“Ta đáp ứng ngươi.”

“Cảm ơn.”

“Để ta ôm ngươi một lần cuối có được không, Hoa Khuynh?”

“Ừ.”

Không một ai biết người đã hi sinh vì nền hòa bình giữa hai đất nước khi đó lại chính là Vãn tướng quân mà các nàng từng gọi, chính là nữ nhân tàn lãnh kia.

Sau này chúng ta thật sự rất khó gặp lại nhau, Hoa Khuynh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt