Chương 32+33+34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ tam thập nhị chương

Tác giả: Phượng Triệt

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Khi đã ngồi lên kiệu, Hoa Khuynh vẫn còn đứng bên cạnh, ta không biết hiện tại nàng đến tột cùng là đang suy nghĩ gì. Ta ló đầu ra, hướng về phía nàng vẫy vẫy tay, ta phải đi rồi, tới một nơi mà nàng không thể tới.

“Hoa Khuynh, sau này ta không thể ở bên cạnh bảo vệ ngươi nữa rồi, xin ngươi… cẩn thận Mặc công tử.” Ta cũng chỉ có thể nói những lời này, thời khắc rời đi cũng chỉ có thể nói việc này. Hoa Khuynh, từ nay về sau ta sẽ nhớ từng chuyện trước kia, chính là những chuyện mà mấy tháng trước ta còn muốn quên hết.

“Vãn Ca, không cần ngươi phải lo lắng. Chuyện của hắn ta tự biết, ngươi cũng không cần phải chịu sự giày vò của ta nữa, đây không phải là rất tốt sao? Vì cái quái gì còn muốn chia rẽ quan hệ giữa ta và hắn?” Hoa Khuynh cười, nhìn ánh mắt của nữ nhân trước mặt trong nháy mắt đã rơi xuống. Chuyện của ta trước khi đi vẫn còn muốn can thiệp sao?

Vãn Ca a! Ta cũng không biết phải đối đãi ngươi thế nào nữa.

“Hoa Khuynh, ta chỉ là lo lắng.” Ta cười khổ nói, không nghĩ tới lòng hảo tâm của mình ở trước mặt nàng lại xấu xí như vậy. Lời của ta thì ra ngươi cũng đã không còn tin nữa sao?

“Phải đi rồi, khởi kiệu đi.” Hoa Khuynh diện vô biểu tình, quay về phía kiệu phu ra lệnh.

Ta nghĩ mình vẫn không muốn rời xa nàng, nhìn hình ảnh nàng dần dần tiêu thất trước mắt ta, ta muốn nói với nàng một câu còn chưa kịp nói, Hoa Khuynh, ta còn một câu chưa kịp nói.

“Hoa Khuynh.” Ta hướng về phía bóng hình kia hét lớn, ta hi vọng nàng có thể quay đầu lại, nhưng nàng không. Chuyện trong dự kiến thôi, không phải sao? Nhưng đáy lòng vẫn từng trận đau đớn.

“Ta yêu ngươi, Hoa Khuynh. Câu nói cuối cùng này ngươi cũng không nghe sao? Hoa Khuynh, ta yêu ngươi.” Ta nhìn theo bóng hình nàng, khe khẽ nói.

Buông rèm xuống, bên trong kiệu rất u ám, cứ như vậy rời đi nơi đã bảo hộ nàng mười mấy năm, ta sao có thể cam tâm? Sao có thể cam tâm a, Hoa Khuynh, tại sao ngươi có thể đối với ta như vậy, chất lỏng lạnh như băng chậm rãi chảy xuống theo hai gò má, mằn mặn, nâng tay lên khẽ sờ…

Ha ha… là nước mắt?

“Hoa Khuynh, ta vốn tưởng rằng mình đã không còn nước mắt, ta sẽ không vì ngươi mà rơi lệ nữa, vì sao khi rời đi lại vẫn rơi lệ? Vì sao, yêu ngươi sâu sắc như vậy, ta yêu ngươi như vậy.”

Có lẽ trên thế gian này cũng chỉ có mình ta là buồn cười như vậy, vì một người mà cái gì cũng đều từ bỏ, cuối cùng đổi lấy lại là kết quả như thế này. Nàng đem ta tặng cho người khác, sau đó lưu cho ta hồi ức cả đời, cùng bối ảnh quyết tuyệt kia, một chút hi vọng cũng không để lại cho ta, một chút cũng không để lại cho ta.

Nghe thấy tiếng gọi của cô, Hoa Khuynh không quay người lại. Nàng chính là không muốn cô nhìn thấy lúc này nàng đang rơi lệ. Vãn Ca, giữa chúng ta, không ai có lỗi với ai, ngươi từng xin lỗi ta, mà ta hiện tại cũng xin lỗi ngươi. Giữa chúng ta đã tính toán rõ ràng rồi, không phải sao? Vãn Ca, vì sao ta lại đau lòng? Rõ ràng đau a, có lẽ, giống như ngươi đã nói, ta vĩnh viễn không biết mình muốn cái gì thật sao?

Xiêm y màu xanh nhạt, rất đẹp có phải không? Cũng là muốn tiễn ngươi rời đi.

“Hoàng thượng, Vãn tướng quân nàng đã đi rồi sao?” Tử Mặc từ đằng xa chầm chậm tiến lại gần, nhìn về phía xa, đã không còn bóng dáng. Đi nhanh như vậy, Vãn Ca, cho dù ngươi hiện tại đã đi rồi, nhưng vẫn sẽ có ngày ngươi quay trở lại nơi này. Nơi này có thứ mà đời này ngươi trân quý nhất, ngươi bỏ được mà không quay trở về sao? Nghĩ đến đó, khóe miệng hắn hơi cong lên.

“Ừ, chúng ta hồi cung đi.” Hoa Khuynh vòng qua bên người hắn, chầm chậm đi về phía kiệu, không liếc nhìn Tử Mặc lấy một cái. Nàng biết điều nữ nhân kia nói, chỉ là nàng không muốn tin mà thôi. Nhưng ở chung mười mấy năm, chỉ cần là lời cô nói, nàng nhất định sẽ làm theo. Nếu hắn đã không phải Nguyệt Nhiễm, nàng cũng không cần phải như vậy nữa, Nguyệt Nhiễm đã rời đi rồi, nàng biết, vẫn luôn biết.

“Hoàng thượng?” Tử Mặc nghi hoặc nhìn theo bóng lưng kia, lại nhìn về phía phương xa, như có điều gì suy nghĩ mà cười cười: “Vãn Ca, trước khi đi cũng phải ở trước mặt nàng nhắc nhở chuyện của ta và nàng sao? Ngươi có biết như vậy cũng là hại nàng?”

Trở về cung, Hoa Khuynh không quay về cung điện của mình, bước chân lại không tự chủ được mà bước về phía viện lạc kia, nơi thực tế là tù ngục giam giữ cô.

Khẽ khàng đi trên cầu, Hoa Khuynh dừng lại giữa cầu, đứng ở nơi người kia vẫn luôn đứng, thuận theo ánh mắt nhìn tới một mảnh ao sen, cảnh tượng điêu tàn rơi vào trong mắt. Người kia đã từng chăm chú như vậy nhìn ngắm hồ sen này, là đang suy nghĩ gì? Hoa Khuynh không rõ.

“Vãn Ca, tới tận bây giờ ta cũng không biết ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cho tới bây giờ ta vẫn là đối với ngươi hoàn toàn không biết gì, thậm chí không biết ngươi thích gì. Ta tưởng rằng ngươi thích hoa mai, vậy nhưng ngươi lại nói ngươi thích hoa đào, là bởi vì ta sao? Bởi vì ta thích hoa đào, cho nên ngươi cũng thích? Nhưng ngươi lại thích hoa sen, đến tột cùng thứ mà ngươi thích là cái gì? Vãn Ca, ta đối với ngươi thực sự là một chút cũng không biết.” Hoa Khuynh ngưng mắt nhìn một mảnh hồ sen trước mặt, nhẹ nhàng nói. Dường như người kia đang đứng ở trước mặt nàng, vẫn như trước lẳng lặng nghe nàng nói.

Thu hồi ánh mắt, hướng về phía viện lạc kia, trên tảng đá còn có một chút tuyết đọng, dọc theo con đường nhỏ đi về phía trước, viện lạc nho nhỏ liền xuất hiện ở trước mắt. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong viện vẫn thanh vắng như vậy, không có một tia nhân khí, không biết Vãn Ca ban đêm làm cái quái gì, viện lạc tĩnh lặng như vậy có thể làm cái gì đây?

Hoa Khuynh nghĩ vậy, cười cười tự trào phúng.

Đi thẳng đến đứng trước cánh cửa nọ, đẩy cửa ra, lại thấy tiểu nha đầu theo hầu Vãn Ca kia vẫn còn ở trong phòng, đang ngồi trước bàn nhìn xung quanh gian phòng vắng vẻ, nghe thấy tiếng cửa mở liền quay đầu lại, sợ hãi quỳ vội xuống đất.

“Hoàng thượng vạn tuế, nô tỳ không biết hoàng thượng đến, xin hoàng thượng đừng trách tội.” A Lương cúi đầu không dám nhìn về phía người kia, bàn tay ấn thật sâu xuống sàn nhà. Nàng hận nữ nhân cao cao tại thượng này, nếu như không phải vì ả, người kia sao có thể bi thương đến vậy, vậy mà bây giờ ả lại tự tay tống tiễn cô đi.

Hoa Khuynh nhìn A Lương đang phù phục trên mặt đất, trong lòng thăng lên một trận nộ hỏa, một người như nó sao có thể xuất hiện ở nơi này chứ, sao người kia trước khi rời đi lại có thể nói ra lời cầu tình cho nó.

“Cút xuống, từ nay về sau không được phép vào đây.” Hoa Khuynh lạnh lùng nói với A Lương.

A Lương ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt, đột nhiên có chút thương cảm cho nàng, người như vậy sao có thể đạt được tình yêu của cô chứ? Tại sao có thể?

“Đợi một chút.” Hoa Khuynh xoay người nhìn về phía A Lương đã đi tới bên bậu cửa.

A Lương đứng ở trước cửa từ từ xoay người lại, cúi thấp đầu: “Hoàng thượng còn có điều gì phân phó.”

“Ngươi thu thập các thứ rồi xuất cung đi, lương tháng đi tới chỗ dĩ nhân lĩnh, cứ nói là trẫm truyền mệnh.” Hoa Khuynh nhìn chằm chằm người trước mặt, hận không thể giết chết nàng.

“Vì sao?” A Lương bất chợt ngẩng đầu, vì sao để cho nàng xuất cung, chẳng lẽ là… Nàng hiểu rồi, nhất định là người kia bảo ả làm như vậy, Nhan tỷ tỷ.

“Lời trẫm nói ngươi có gì dị nghị? Cút ra, đừng để cho trẫm phải nhìn thấy ngươi một lần nữa, bằng không…” Hoa Khuynh mị mị mắt nhìn nàng, nàng biết mình hiện tại căn bản không giống một bậc đế vương, giống một kẻ đang ghen ghét hơn.

“Vâng, hoàng thượng, nô tỳ không có dị nghị.” A Lương liền ngẩng đầu đi ra khỏi cửa. Nàng có thể có dị nghị gì đây? Ả là đế vương, bảo nàng sống thì nàng phải sống, để nàng chết thì nàng phải chết, nàng có thể nói được gì? Bây giờ chỉ có thể đi tìm công tử thôi.

Hoa Khuynh đi về phía trước nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó mở cửa sổ ra, một luồng ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào trong, ấm áp bao bọc lấy toàn bộ gian phòng.

__Hết chương 32__

Đệ tam thập tam chương

Tác giả: Phượng Triệt

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Mọi thứ trong phòng đều không thay đổi, căn phòng này không phải do nàng bố trí, lại không biết vì sao Tử Mặc biết được cách thức nơi ở của nàng và cô trước kia, còn đặc biệt bố trí gian phòng này thành như vậy. Bất quá, cho dù bố trí thành thế nào cũng không có được sự ấm áp như gian phòng trước kia, thứ mà nơi này có suy cho cùng cũng chỉ là một mảnh băng hàn. Không có tiếng hô hấp và hơi ấm của người kia, thế giới này kỳ thực chỉ như một phiến băng hàn mà thôi.

Chầm chậm ngồi lên chiếc giường, nhẹ nhàng nằm xuống, trên nệm còn lưu lại chút thanh hương khi cô rời đi, tựa như trước kia chờ đợi cô quay về, tới khi trời tối cô sẽ trở lại. Vãn Ca, có phải không? Tới khi trời tối ngươi sẽ trở về. Ta vẫn ở nơi này chờ ngươi trở về.

Hoa Khuynh mở lớn đôi mắt, nàng biết trời đã tối rồi, cô cũng sẽ không trở về nữa, là chính tay nàng tiễn cô đi rồi, vĩnh viễn đều sẽ không quay trở về nữa, phải không?

Khẽ trở mình, cánh mũi tràn đầy vị đạo thuộc về cô, vị đạo thanh hương, lại thấy trên tường có khắc chữ: Vãn Ca, Hoa Khuynh. Nhất bút nhất hóa, không nguệch ngoạc xiêu vẹo như nàng từng khắc.

Nàng còn nhớ rõ khi đó cô không ở nhà, mình cũng nằm trên giường cô giống như bây giờ, cầm con dao nhỏ khắc từng nét từng nét chữ, cười cười nằm trên giường chờ cô trở về rồi sẽ nói cho cô biết, nhẹ nhàng vuốt lên bốn chữ kia, nói không rõ thứ tình cảm bồi hồi trong lòng.

Vãn Ca, xin lỗi.

Đi đến ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn mái tóc hỏa hồng trong gương phi tán trên bờ vai, trong gương tựa như lại xuất hiện hình bóng người kia, đứng sau lưng nàng nhẹ nhàng giúp nàng buộc tóc, dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng.

“Hoa Khuynh, về sau ta mỗi ngày đều giúp ngươi chải tóc, được không nào?”

“Ừm, được a, Vãn Ca, không cho ngươi gạt người nha.”

“Ngốc nghếch, ta sao có thể gạt ngươi chứ?”

“Ừm, Vãn Ca là tốt nhất.”

Lời nói quen thuộc vang vọng trong đầu, vì sao hiện tại hình ảnh nàng xuất hiện trong đầu lại rõ nét đến vậy chứ. Hoa Khuynh khẽ mím môi cười cười, có phải khi mất đi rồi sẽ đặc biệt tưởng nhớ hay không.

Mở ra ngăn kéo dưới bàn trang điểm, không có thứ gì, chỉ trống rỗng. Hoa Khuynh đang định đóng lại, chợt thấy tận cùng bên trong có một tờ giấy. Người kia biết mình sẽ tới nơi này sao? Còn nhớ mình thích lục xem ngăn tủ của cô nữa.

Mở tờ giấy kia ra, Hoa Khuynh biết mình suy đoán không sai, là thư mà Vãn Ca lưu lại cho nàng. Nhìn nét chữ thân thuộc, khóe mắt lại thực chua xót.

Hoa Khuynh,

 

Ta muốn hận ngươi, rất muốn hận ngươi.

 

Nhưng không có cách nào a! Ta yêu ngươi, đời này chỉ yêu một mình ngươi, bất luận đã xảy ra chuyện gì, ta vẫn như trước yêu ngươi, vẫn như trước không thể hận ngươi. Rõ ràng nhìn thấy ngươi hiện tại không phải là Hoa Khuynh của ta, rõ ràng biết sự thực ngươi không hề yêu ta, lại vẫn không khống chế được tình cảm của mình đối với ngươi.

 

Ngươi có biết không? Gian phòng này, không có tiếng cười của ngươi, không có sự chờ đợi của ngươi là xiết bao tĩnh mịch, trống rỗng, tựa như trái tim bị người ta móc ra, mà người tàn nhẫn móc ra trái tim của ta lại là ngươi, là người mà ta yêu sâu sắc. Ta có thể làm sao bây giờ? Ta không thể làm gì cả, chỉ có thể nhìn ngươi đem nó từ từ móc ra, sau đó chính là triệt để hắc ám.

 

Ngươi để ta thử nếm trải sự ấm áp của ánh sáng, rồi lại một lần nữa khiến ta luân lạc trong bóng tối, so với lần đầu tiên còn sâu hơn, không thể bò lên được. Ngươi tại sao có thể nhẫn tâm như vậy? Hoa Khuynh, ngươi tại sao có thể như vậy? Ngươi có biết hay không, ta từng không muốn để ngươi lây dính dù chỉ là một tia hắc ám, một tia nhiễm bẩn.

 

Mỗi lần tỉnh lại giữa đêm ta đều muốn ôm ngươi chìm vào giấc ngủ lần nữa, nhưng mà, mỗi lần tỉnh lại đều biết nơi này không phải căn nhà trước kia của chúng ta, ngươi có thể hiểu được loại cảm giác này không? Loại rét lạnh và đau đớn đến thấm nhập cốt tủy này, ngươi không hiểu được, vĩnh viễn sẽ không thể hiểu được đau đớn của ta. Hôm nay, ta phải rời đi rồi, rời khỏi nơi đã bảo hộ ngươi mười tám năm nay, mười tám năm a. Thời gian đã dài như vậy rồi nhỉ. Hoa Khuynh, ta bảo hộ ngươi nhiều năm như vậy là vì cái gì? Chỉ là vì tình yêu của chính mình.

 

Hiện tại ta đã biết mình sai ở chỗ nào, sai ở chỗ khi ấy không nên trao tay cho ngươi, sai ở chỗ khi nhìn thấy nụ cười của ngươi lẽ ra không nên cười đáp lại, sai ở chỗ không nên kéo ngươi vào trong thế giới hắc ám này. Ta vẫn thường nghĩ, nếu khi ấy ngươi không vào cung, không gặp ta lúc ấy đang trốn trong góc tối, vậy sẽ như thế nào? Ta sẽ biến thành ma đầu lãnh huyết phải không? Nhưng ta không hối hận, chưa từng hối hận vì đã yêu ngươi, cả đời này đều sẽ không hối hận.

 

Bây giờ, ngươi đang ở ngoài cửa chờ ta, chờ đưa ta đi. Ta không biết tâm tình mình lúc này đến tột cùng là như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải hoan hỉ. Có thể rời khỏi ngươi, có thể không cần phải chịu những giày vò kia nữa, nhưng nếu như có thể, cho dù là dưới mười tám tầng địa ngục ta cũng muốn được ngây ngốc ở bên cạnh ngươi, quyết không ly khai ngươi. Nhưng mà, đây chính là ý nguyện của ngươi, là tự ngươi muốn ta ly khai ngươi, ta không có quyền cự tuyệt, không phải sao?

 

Hoa Khuynh, ta vẫn rất cảm tạ ngươi có thể lưu lại cho ta nhiều hồi ức như vậy, hồi ức đẹp như vậy, ta sẽ luôn đặt chúng ở trong lòng, tuyệt đối không quên. Những hồi ức này có lẽ sẽ chính là thứ bầu bạn cùng ta suốt đời, cũng là thứ duy nhất mà hiện giờ ta có được. Vậy nên, ta sẽ không để mất chúng.

 

Hoa Khuynh, ta vẫn là muốn hỏi ngươi, có lẽ… ta không thể nghe được câu trả lời của ngươi, nhưng vẫn muốn hỏi lại một lần… Ngươi rốt cuộc có từng yêu ta một chút hay không, dù chỉ là một chút ít.

 

Vãn Ca.

Hoa Khuynh không biết khi cô viết những dòng chữ này đã có biểu tình gì, bị người mà cô yêu sâu sắc như vậy tống tặng cho kẻ khác, sẽ hận nàng không? Hoa Khuynh biết cô vĩnh viễn sẽ không hận nàng, cho dù nàng giết cô, cô cũng sẽ không hận nàng.

Ta yêu ngươi.

Những lời này, vẫn luôn xuất hiện lặp đi lặp lại trong đầu. Thời điểm cô rời đi, khi cô gọi nàng quay lại, nàng cũng biết cô muốn nói gì. Vãn Ca, khi ngươi nói ra những lời này đã nghĩ những gì vậy? Nhất định là rất muốn ta cũng có thể trả lời ngươi một câu phải không? Chỉ tiếc là ta chưa từng trả lời ngươi một lần nào, có lẽ, đời này nếu như có thể gặp lại ngươi một lần nữa, ta sẽ nói cho ngươi biết câu trả lời của ta, nhưng, chúng ta đã được định trước là không thể cùng nhau rồi.

Nhẹ nhàng gấp tờ giấy kia đặt lại vào trong ngăn tủ.

————-

Trên đường đi tới Si Điền quốc không gặp sự cố nào phát sinh, rất an tĩnh. Bên ngoài kiệu là một vùng nông thôn rộng lớn. Hiện tại đang là mùa đông, không có cây nông nghiệp nào sinh trưởng, cũng không có ai ở trên ruộng, trong từng mẫu từng mẫu thiên địa đều là từng phiến hoang tàn.

Không biết nàng đã đọc được lá thư ta viết chưa? Sau khi đọc rồi sẽ có biểu tình thế nào nhỉ, cười sự si tình của ta, hay là cười ta đần độn, biết rõ nàng không hề yêu mình, lại vẫn muốn hỏi, vẫn muốn tự rước lấy nhục nhã? Còn có biện pháp nào đây, ta chính là yêu ngươi như vậy, cho dù hèn mọn thấp kém, ta vẫn yêu ngươi.

Đã đi được nhiều ngày như vậy, hẳn là sắp đến nơi rồi. Ta vén rèm lên nhìn về phía cảnh sắc khác hẳn kia, chắc là đã vào tới địa phận của Si Điền quốc. Thời tiết không cách nào đẹp hơn, nặng nề âm trầm, giống như sắp mưa tới nơi. Người đi trên đường cũng không nhiều, nhưng ai ai cũng vội vàng chạy về nhà, ngay cả mấy sạp hàng bên đường cũng vội vã thu dọn. Ta cười cười hạ rèm xuống, cư nhiên còn có công sức nhàn rỗi ở đây ngắm nhìn những việc này. Không biết chờ đến khi gặp được nữ nhân kia rồi đến tột cùng sẽ như thế nào đây. Nữ nhân kia a, cường thế như vậy, hẳn là sẽ không để ta hưởng thứ gì tốt đâu nhỉ, cư nhiên sau khi đạt được đáp án rồi vẫn không chịu quay về bên cạnh nàng.

__Hết chương 33__

Đệ tam thập tứ chương

Tác giả: Phượng Triệt

Edit: Nguyệt Cầm Vân

“Cô nương, xuống kiệu đi, đến nơi rồi.” Tiếng một người kiệu phu vang lên, nhanh như vậy đã đến rồi, nhưng mình còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào cho câu hỏi của nàng đây.

“Nhan tỉ tỉ, Nhan tỉ tỉ.”

Thanh âm quen thuộc vang lên, hình như là giọng của A Lương? Tai mình xuất hiện vấn đề gì rồi sao? Sao có thể là tiếng của A Lương được chứ?

Ta chỉnh trang lại y phục trên người rồi bước xuống kiệu, liền nhìn thấy nữ nhân kia đã đứng ở trước cổng thành, vẫn xinh đẹp như trước a! Có phải thời gian đã ngừng lại trên người nữ nhân này rồi hay không? Mình đã già đi nhiều như vậy, không chỉ là ngoại hình, mà ngay cả nội tâm cũng đã già cỗi rồi, nữ nhân như vậy ngươi còn muốn làm gì đây?

“Vãn Ca, ngươi đến rồi.” Thanh âm nhàn nhạt vang lên.

“Ừ, ta đã đến.” Ta đi đến trước mặt nàng nở nụ cười, đúng vậy, ta cuối cùng cũng đến rồi.

Nữ nhân trước mặt vẫn không mặc xiêm y nào khác ngoài màu đen, vẫn giống như trước kia khi gặp mặt, xiêm y hắc sắc, cổ tay kim sắc (màu vàng), xiêm y đen nạm vàng dường như chính là thứ duy nhất nàng yêu thích trên đời này. Nhưng xiêm y màu đen lại càng làm hiển lộ thân hình cao gầy.

Mái tóc màu đen được bó lại cẩn thận sau đầu, lộ ra vầng trán trơn sáng, giữa búi tóc cắm một cây trâm ngọc màu đen, đôi mắt cũng là màu đen sâu thẳm, tựa như bóng đêm. Đôi mắt của nàng không giống đôi mắt hẹp dài như hồ ly của cô, hẳn chính là một đôi mắt phượng, nghe nói những người mắt phượng đều thích cười, nhưng người trước mặt này lại không thích cười, bình thường tối đa cũng chỉ là khóe miệng có chút độ cong mà thôi, vĩnh viễn đều là bộ dáng lạnh lùng như vậy.

Nàng không có khuôn mặt trái xoan gầy nhọn như nữ tử, nhưng cũng là một khuôn mặt chuẩn mực, lại không hiện ra nữ khí, lông mày rậm, môi mỏng, sống mũi cũng rất cao thẳng, người không biết nhìn thoáng qua nhất định sẽ cho là một nam tử anh tuấn.

“Ly vương.” Ta định hỏi nàng vì sao phải làm như vậy, nhưng nói không ra lời. Là nàng mạo hiểm tính mạng cứu ta ra, vậy mà ta lại bỏ chạy, hiện giờ gặp lại cũng không biết phải đối diện với nàng thế nào.

“Vãn Ca, ngươi không cần gọi ta là vương, gọi tên của ta đi, như trước kia khi ngươi không biết thân phận của ta vậy, gọi ta là Ly Ngu.” Ly Ngu cười nhìn nữ nhân câu nệ trước mặt, nàng vốn phải rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy cô trở nên gầy yếu như vậy, nhợt nhạt như vậy lại không đành lòng. Nàng đối với cô thực sự là không đành lòng, thật không biết vì sao người tốt như vậy mà nữ nhân kia cũng muốn làm tổn thương.

“Vậy sao có thể, Ly vương chính là Ly vương, không thể vượt quá quy củ, bằng không kẻ phía dưới sẽ không phục.” Ta cười nói, tên của nàng ta sao có thể gọi đây, một bậc đế vương, lại bảo ta gọi tên của nàng.

“Vãn Ca, sao lại không thể? Ngươi trước kia không phải đều gọi ta như vậy sao? Hay là ngươi không thích gọi ta như vậy nữa?” Ly Ngu đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng nói.

“Đó là do trước kia ta không biết Ly Ngu chính là Ly vương a. Bây giờ đã biết rồi, sao có thể lại gọi như vậy nữa, nếu còn gọi như vậy, không phải ngươi sẽ bị người trong thiên hạ cười nhạo sao?” Không phải không thích gọi tên nàng, mà là phần tình này của nàng ta cả đời cũng không thể trả được hết, nếu đã không trả nổi thì không thể tiếp tục nợ thêm nữa, không phải sao?”

“Vãn Ca.” Ly Ngu chăm chú nhìn cô thật sâu, thấy nụ cười trên môi cô bất đắc dĩ như vậy, đành phải thở dài: “Tùy ngươi gọi vậy, gọi ta Ly Ngu cũng được, Ly vương cũng được, không sao cả. Chúng ta vào thôi, ta đã chuẩn bị xong phòng cho ngươi rồi, ở ngay bên cạnh phòng ta.” Dứt lời liền muốn kéo tay cô.

Ta nhẹ nhàng rút ra, thấy vẻ mất mác trong mắt nàng, ta thật không biết nên làm thế nào mới tốt. Ly Ngu, ta không biết ôn nhu như vậy của ngươi có thể duy trì được bao lâu đây?

Không một ai biết nữ tử thoạt nhìn ôn hòa này, lại là chủ của quốc gia cường đại nhất trên thế gian. Thủ đoạn của nàng cao xa hơn ta nhiều, đâu có chuyện gì nàng muốn làm mà không làm được, lại cô độc muốn ta yêu nàng, hay chỉ là tâm tư của kẻ tiểu nhân như ta mà thôi?

“Ngươi vẫn như vậy.” Ly Ngu nói khẽ, xoay người tự đi vào trước.

Lúc ta đang định đi theo thì bất ngờ nghe thấy tiếng của A Lương, thật sự là huyễn thính sao? Ta đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng tầm mắt cũng dừng trên người một tiểu nữ hài đang bị thị vệ chặn lại, tiểu nữ hài kia toàn thân đều là bùn đất, nhìn không rõ diện mạo của nàng.

“Ngươi quen?” Ly Ngu dừng bước nhìn về phía bên đó.

“Có lẽ, ta đi xem một chút.” Ta cười áy náy với nàng rồi bước nhanh về phía trước.

Lúc đi đến trước mặt tiểu cô nương kia liền phát hiện đúng là A Lương. Nữ hài ngốc nghếch này, ngàn dặm xa xôi đuổi theo đến tận Si Điền quốc, thật không biết rốt cuộc nàng đã đi bao nhiêu con đường mới thành cái bộ dạng như hiện tại.

“A Lương, là ngươi sao?” Ta dè dặt hỏi, trong lòng không biết là cao hứng hay lo âu.

“Nhan tỉ tỉ, là ta, ta là A Lương.” A Lương giãy khỏi tay đám thị vệ, bổ nhào tới ôm lấy cô. “Nhan tỉ tỉ, A Lương cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.”

“A Lương, sao ngươi lại tới đây?” Ta kinh ngạc vô cùng mà nhìn nàng, thật không biết nàng đến lúc này là phúc hay họa.

“Nhan tỉ tỉ, ta vừa xuất cung liền chạy đi tìm ngươi, nhưng ta không biết đường đến Si Điền quốc đi như thế nào, đành phải vừa đi vừa hỏi. Nhan tỉ tỉ, ngươi không biết đó, quãng đường kia thực sự rất khó đi, trong rừng rậm không có một bóng người, đêm xuống lại càng đáng sợ, bất quá vẫn ổn, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi.” A Lương một phen nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể.

“A Lương.” Ta không biết nên trả lời nàng thế nào, nữ hài khiến ta đau lòng này, chỉ đành ôm chặt lấy nàng, thật may nàng không xảy ra chuyện gì trên đường đi.

“Vãn Ca, đây là ai?” Ly Ngu nhìn nữ hài tử kia nhào vào trong vòng tay ôm ấp của cô nhưng cô không đẩy ra, còn dùng ánh mắt yêu thương như vậy nhìn nàng, trong lòng biết quan hệ giữa bọn họ hẳn là không đơn giản.

Nghe được lời nói lạnh như băng của Ly Ngu, ta vội vàng đẩy A Lương ra, dắt A Lương đến trước mặt nàng, “Đây là thị nữ thiếp thân của ta, dọc đường nàng đi lạc nên bây giờ mới tới, Ly vương sẽ không từ chối ta mang nàng theo chứ?” Ta cười nhìn nàng.

Trong mắt Ly Ngu đều là lửa giận, nữ nhân này nói dối còn không chớp mắt, có ai là không biết khi nàng tới căn bản không có mang theo thị nữ nào. Nhưng nghe cô nói như vậy cũng chỉ đành cho qua thôi, để cho cô mang theo nàng ta tiến vào.

“Ừ, trẫm sẽ không cản trở, nàng về sau vẫn là thị nữ của ngươi.”

Ta nở nụ cười, ta biết nàng sẽ không làm khó ta, “Đa tạ Ly vương.”

“A Lương, chúng ta đi thôi.” Nhẹ nhàng lau sạch nước bùn trên mặt nàng, kéo tay nàng cùng đi theo sau Ly Ngu.

“Không cần dắt tay.” Ly Ngu cũng không biết vì sao đột nhiên lại mạo xuất ra một câu nói này, chỉ là không muốn nhìn thấy cô dắt tay nàng ta mà thôi, cho nên liền buột miệng nói ra.

“A, được.” Ta nhẹ nhàng buông tay nàng ra, “Đừng sợ, nàng chính là như vậy đấy.” An ủi A Lương vừa bị hù dọa, Ly Ngu này thật đúng là rất dễ dọa người khác a.

“Vãn Ca, ngươi tiến lên đây, đi cùng với trẫm.” Ly Ngu dừng bước quay lại nhìn người phía sau, nàng vẫn không muốn cô nói chuyện với tiểu thị nữ kia ở sau lưng mình.

Tính khí bá đạo.

Ta bất đắc dĩ bước nhanh tới trước mặt nàng, khoát khoát tay với A Lương, ý bảo nàng không cần lo lắng, cứ bước theo.

A Lương không nói gì, vội bước theo, nhưng nữ nhân bên cạnh Nhan tỉ tỉ kia thực sự rất băng lãnh, như người chết vậy, khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.

“Sao nàng ta lại gọi ngươi là Nhan tỉ tỉ? Ta không nhớ ngươi có cái tên này?” Ly Ngu mím môi nói, còn gọi thân thiết như vậy nữa, thật là…

“Không có gì, nàng đã quen gọi như vậy rồi, Ly vương không cần để tâm đâu, ta đến nơi này chính là Vãn Ca rồi.” Ta không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm xuống con đường đá dưới chân. Cái tên này, là Vãn Ca của khi đó, Vãn Ca của hiện tại không phải đang đứng sờ sờ ở đây rồi sao. Hà tất còn phải nhớ tới cái tên kia, mị nô, thực sự là rất thích hợp với mình khi đó.

Ly Ngu nhìn nàng một lúc lâu, cũng không hỏi không nói gì nữa, chỉ nặng nề như vậy mà đi thẳng tới trắc điện.

__Hết chương 34__

Vâng, vương của Si Điền quốc đã xuất hiện ( ̄ー ̄) Bạn nào đọc bản qt rồi chắc sẽ thắc mắc vì sao mình edit là Ly Ngu chứ không phải Si Ngu. Mình xin được trả lời thế này: từ chương 34 đến chương 44, Phượng Triệt viết tên của Si Điền vương là 魑虞 (Si Ngu), từ chương 45 cho đến hết thì Phương Triệt lại sửa thành 螭虞 (Ly Ngu). Chữ 魑 và chữ 螭 đều có cách phát âm trong tiếng Trung Quốc giống nhau, và đều có một nghĩa giống nhau là “yêu quái”. Lựa chọn giữa 1 trong 2 cách để edit, mình quyết định chọn chữ Ly. Bởi lẽ nghe chữ Si ghép với chữ Ngu nó cũng hơi….. (;¬‿¬)

Anw, chữ “ngu” ở đây cũng không có nghĩa như chữ “ngu” trong Tiếng Việt mình đâu nha :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt