Chương 66: Ngược 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Động tác giơ tay đem cốc nước hướng về bên mép ngưng lại, mẹ Tịch hít một hơi thật sâu, đem cốc nước một lần nữa trả lại trên bàn, hai tay đặt trên tấm lót "Tại sao?" giọng của bà bắt đầu có chút run rẩy, tuy rằng trước đã thấy chuyện của hai người nhưng chính miệng người kia khẳng định, bản thân vẫn khó chịu.

"Bởi vì con yêu em ấy, em ấy cũng yêu con!" Tô Tử Mặc đem động tác nhỏ kia của mẹ Tịch đặt ở trong mắt, cô bưng tách cafe nhấp một ngụm, "Cho nên con cầu xin a di, con van a di. Vì hạnh phúc của tụi con, a di có thể đồng ý hay không?" Tô Tử Mặc hơi hạ thấp giọng bộc lộ tâm ý cầu khẩn.

Mẹ Tịch nhìn cô một cái, không hề nói gì, chỉ là hai tay nâng cốc nước uống một hớp. Hiện tại lòng bà rất loạn, bà không hiểu tại sao của gái của mình phải đi tới con đường này. Ở trong đầu bà 'sàng lọc' lại trí nhớ của mình, căn cứ vào trí nhớ của bản thân thì trong suốt quá trình trưởng thành của con căn bản không có yếu tố nào tác động dẫn tới con gái mình biến thành như vậy, trở thành loại người như vậy.

"A di, con biết người nhất định rất khó lý giải tụi con." ngón tay cái của cô vuốt ve dọc theo mép của chiếc tách dùng để uống trà, cô cúi đầu nói, "A di không biết tại sao tụi con lại yêu nhau, tại sao tụi con bị thu hút lẫn nhau, tại sao lại thích một người cùng giới như mình."

Mẹ Tịch vẫn chưa nói lời nào, nhưng tầm mắt của bà đặt lên người Tô Tử Mặc, rất rõ ràng bà cũng muốn biết nguyên nhân.

"Lần đầu tiên gặp tiểu Thần là bởi vì con gái của con ở trên lớp ngủ gật, em ấy tìm con dạy cho một trận." Nói đến lần đầu hai người gặp mặt, Tô Tử Mặc nói xong liền muốn cười, có ai cùng bạn gái lần đầu gặp mặt bởi vì cái nguyên nhân này chứ. "Kì thực khi đó con không quá chú ý đến em ấy, thẳng đến sau một lần bị em ấy gọi lên giáo huấn lần nữa."

Tô Tử Mặc nhìn phụ nhân trước mặt, đối phương dùng ánh mắt ra hiệu cho cô nói tiếp.

"Tụi con trao đổi số điện thoại với nhau, sau đó tụi con ra ngoài dạo phố giống như bạn bè với nhau." Tô Tử Mặc dừng lại uống một hớp cafe sau đó nói tiếp, "Con không biết vì sao con lại như vậy, chuyện này con chưa từng gặp qua, con không kiềm chế được việc đối xử tốt với em ấy, muốn cho em ấy nhận được những điều tốt nhất. Có lẽ... vào lúc ấy con liền thích em ấy, chỉ là con vẫn chưa phát hiện mà thôi."

"Sau tết, buổi tối em ấy tự nhiên gọi điện cho con, nói với con em ấy thích con, muốn cùng con cùng một chỗ." lúc nói đến đoạn này Tô Tử Mặc rất muốn khóc, trên thực tế trong mắt cô xác thực đã chứa chan nước mắt, chỉ là chưa rơi xuống mà thôi. "Lúc ấy con sợ ngay người, con sợ đến mức không cẩn thận cúp máy, em ấy vì hiểu lầm mà thương tâm, làm con cảm thấy rất có lỗi cũng rất đau lòng."

Tô Tử Mặc nói mẹ Tịch mới nhớ tới cử chỉ khác thường của con gái buổi tối hôm tân niên, con mắt sưng đến sắp không mở ra được vẫn còn lừa mình là xem ti vi quá cảm động, hóa ra là vì nguyên nhân này.

"Con biết rằng thực ra con thích em ấy bời vì con cảm thấy trong điện thoại không thể nói rõ ràng được cho nên hôm sau con đã chạy về cùng em ấy đối mặt mọi việc, vì vậy tụi con ... cùng một chỗ." đôi vai của Tô Tử Mặc run run, "A di, van cầu người hãy để tụi con cùng một chỗ. Con sẽ đối xử thật tốt với em ấy, con... con sẽ không để em ấy chịu một chút tủi thân nào!" cô chỉ còn thiếu quỳ xuống, nếu như quỳ xuống khẩn cầu có thể làm cho bà đồng ý, tôi tin tưởng cô cũng sẽ quỳ xuống ngay lập tức.

"Tôi thực sự bị câu chuyện giữa cô và con tôi làm cho cảm động." mẹ Tịch uống một hớp nước, "Nhưng... tôi vẫn sẽ không đồng ý. Là một người mẹ, tôi không hi vọng con gái mình sẽ đi trên con đường khó đi như vậy, tôi tin sau này cô sẽ hiểu những gì tôi làm." Nói xong câu đó, mẹ Tịch cũng không quản Tô Tử Mặc ngồi ở đối diện mình có phản ứng gì, bà trực tiếp cầm túi xách đứng dậy rời đi.

"A di... a di! A di chờ một chút!" Nhìn thấy mẹ Tịch chuẩn bị rời đi, Tô Tử Mặc vội vàng đứng dậy đuổi theo, "A di, a di con van người, con van người!" Lúc nói chuyện giọng cô đã mang theo tiếng khóc nức nở, kéo cánh tay mẹ Tịch không buông. Mẹ Tịch ra sức tránh thoát nhưng không có cách nào tránh khỏi sự ràng buộc này.

"Buông tay! Buông tay! Cô còn không buông tay tôi sẽ gọi cho cảnh sát!" lúc này Tô Tử Mặc không thể làm gì khác hơn là buông tay ra, cô đưa tay lau đôi mắt đã tràn đầy nước, cô sợ nó sẽ làm nhòa đi tầm mắt của mình, "A di, a di..."

"A di cũng van cô, cách con gái tôi ra xa một chút, sau này đừng có trở lại tìm nó!" Mẹ Tịch cắt đứt câu nói tiếp theo của Tô Tử Mặc, lạnh lùng nói với cô sau đó xoay người rời đi. Tô Tử Mặc nghe câu đó, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, cả người quỳ trên mặt mặt đất, mặt hướng về phía mẹ Tịch vừa rời đi, trong miệng vẫn không ngừng nói, "A di, van cầu người... van cầu người!"

Cô quỳ trên mặt đất gần 5 phút đồng hồ cuối cùng tâm tình cũng bình phục, cô biết bộ dạng của bản thân lúc này không có tác dụng gì, xoa xoa nước mắt trên mặt, cô đứng dậy khua khua đôi chân đã tê dại của mình, đi vào trong tiệm trả tiền sau đó lái xe về nhà.

"Con sẽ không buông tay... con sẽ không buông tay.. con sẽ không buông tay!" một tay nắm chặt vô lăng, cô không ngừng cắn móng tay ngón cái của tay kia, trong miệng không ngừng lẩm bẩm "Mình sẽ nghĩ ra biện pháp, mình nhất định có thể nghĩ ra!"

Vất vả về đến nhà an toàn, Tô Tử Mặc lấy điện thoại ra, gọi điện cho Tịch Vũ Thần, cầm điện thoại cô không ngừng đi lòng vòng trong phòng khách, chờ đợi Tịch Vũ Thần bắt máy. "Bắt máy đi... bắt máy đi!" vừa đi vòng quanh vừa nhỏ giọng nói, "Alo?" bên tai truyền đến giọng của Tịch Vũ Thần, chính là không biết tại sao vào lúc này nghe giọng của người kia, Tô Tử Mặc rất muốn khóc lớn một trận nhưng cô biết cô không thể.

"Tiểu Thần, chị..."

"Làm sao vậy?" Tịch Vũ Thần rất nghi hoặc, Tô Tử Mặc bị làm sao? Sao giọng nói lại là lạ như vậy, giống như vừa mới khóc một trận.

"Không phải tôi đã cấm cô gọi điện cho nó sao?" vốn hẳn là giọng của Tịch Vũ Thần nhưng lúc này lại truyền đến giọng của mẹ Tịch, "A di... con..." Tô Tử Mặc định cất tiếng giải thích nhưng một lần nữa bị mẹ Tịch vô tình cắt đứt, "Coi như tôi van cô sau này đừng tìm con gái tôi nữa, cũng đừng gọi điện cho nó!"

Tô Tử Mặc vừa định trả lời nhưng bên tai chỉ truyền tới tín hiệu báo máy bận, đối phương đã cúp máy...

Cầm điện thoại trong tay, cả người ngồi trên mặt đất, co thành một đoàn, người ta lờ mờ vẫn có thể nghe được tiếng khóc nức nở của cô, tiếng khóc từ từ lớn hơn, lớn hơn, lớn hơn, vang vọng khắp căn phòng...

"Tại sao? Tại sao? Tại sao không thể đồng ý cho chúng con bên nhau?" mơ hồ người ta nghe thấy Tô Tử Mặc không ngừng lặp lại câu hỏi này.

----------------

Mị ơi, lão Tô của tui :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro