Chương 83.2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ừm, ly nhà em để ở chỗ này, về sau muốn nếu như muốn dùng thì lấy ở đây là được!"

Tịch Vũ Thần dắt Tô Tử Mặc vào phòng bếp, chỗ tủ để ly, trà các thứ ra, đem tất cả tủ trong bếp từng cái từng cái một mở ra rồi hướng Tô Tử Mặc nói qua đồ để bên trong.

"Biết chưa? Về sau tự mình tới lấy là được."

Hai người nắm tay nhau đến giờ vẫn không buông, kể cả thời điểm chỉ dẫn cũng vậy.

"Ừ."

Tô Tử Mặc gật đầu, cô biết gười kia làm như vậy chính là để cho bản thân sớm hòa nhập với gia đình, để bản thân có thể có chút cảm giác an toàn.

Tịch Vũ Thần cảm nhận được tâm tình của người bên biến hóa rất rõ ràng.

"Chị sao vậy?"

Tô Tử Mặc miễn cưỡng cười cười:

"Không có gì, chỉ là cảm thấy chị lớn tuổi hơn em, nhưng vẫn như đứa trẻ... có chút xấu hổ."

Hai tay đang nắm chặt bị Tịch Vũ Thần buông ra, bất đắc dĩ thở dài một hơi, hai tay nâng khuôn mặt của ai kia đang cúi xuống lên.

"Tại sao lại nói xấu hổ hả?"

Tô Tử Mặc hai mắt hơi trợn to, cô kinh ngạc nhìn Tịch Vũ Thần.

"Yêu nhau không phải đều như vậy sao? Một người không khéo thì người còn lại sẽ cưng chiều gì gì đó, không phải rất bình thường sao?"

Khóe miệng Tô Tử Mặc giật giật, tuy lời này nói không sai, nhưng sao mình nghe có chút kì quái? Cảm giác như mình đang bị mắng vậy! Nhưng lại làm cho người ta rất dễ chịu.

"Nhưng chị lớn tuổi hơn em, không phải người ta nói người lớn tuổi hơn hẳn là cưng chiều người nhỏ hơn sao..."

Tô Tử Mặc bĩu môi. Tuy vừa nói mấy câu đó không sai nhưng thường đều là người lớn tuổi hơn cưng chiều người nhỏ hơn, người nhỏ hơn không phải hay phạm lỗi ngốc sao? Sao tới bản thân mình lại đổi rồi, mình vốn trưởng thành quan tâm chăm sóc bắt đầu lại phạm lỗi ngốc rồi???

"Cái này cùng vấn đề tuổi tác không có quan hệ! Nhanh rót nước đi!"

Tịch Vũ Thần bất đắc dĩ nói xong nửa câu trước mới chợt nhớ đến hai người ở phòng bếp quá lâu, nếu không đi ra mẹ nhất định cho rằng hai người ở trong bếp làm gì gì đó, vì vậy thoáng một cái chuyển sang giọng bất đắc dĩ, hướng về phía Tô Tử Mặc hối thúc một câu.

"Biết rồi! Hung cái gì mà hung!"

Tô Tử Mặc oán trách một câu liền xoay người sang chỗ khác cầm ly rót nước, lại bị cái tai thính của Tịch Vũ Thần vừa vặn nghe thấy. Thời điểm Tịch Vũ Thần vừa định tiến tới cho người đang ủy khuất kia một cái ôm lại nghe được phía trước xa xôi truyền đến một câu, "Không có lòng thì thôi còn hung dữ như thế! Hừ!"

Vào lúc này Tịch Vũ Thần cảm thấy mình không từ sau lưng cho tên trước mặt một thiên mã lưu tinh quyền* là may rồi còn cho một cái ôm? Coi như quên đi...

* Thiên mã lưu tinh quyền (Pegasus Ryu Sei Ken): Seiya đấm ra 100 cú đấm trong 1s tạo ra 100 ngôi sao băng.

Đáng thương cho Tô Tử Mặc hoàn toàn không biết chỉ vì câu nói vừa rồi của mình nên đã bỏ lỡ một chút gì đó...

"Mẹ, mời mẹ uống nước!"

Tô Tử Mặc cẩn thận bưng ly trà bước nhanh từ bếp tới, rất cung kính đem ly trà đặt trước mặt mẹ Tịch, giọng cũng rất cung kính. Coi như đã biết mẹ Tịch đồng ý nhưng trong lòng vẫn cảm thấy cùng mẹ Tịch trò chuyện không thể quá tùy tiện.

"Ừm."

Mẹ Tịch chỉ nhàn nhạt nói một câu, mặc dù bà không có ngẩng đầu nhìn Tô Tử Mặc, nhưng lại đưa tay nhận lấy ly trà kia, cái miệng nhỏ chúm lại nhẹ nhàng thổi. Nhìn thấy hành động của mẹ Tịch, Tô Tử Mặc không ngờ lại cảm thấy rất đáng yêu, có đôi lúc Tịch Vũ Thần cũng giống như vậy, tuy ngoài miệng không nói nhưng thân thể vẫn thành tthực ~

"A, đều trễ thế này rồi, con phải về..."

Trong lúc vô tình Tô Tử Mặc liếc nhìn về phía đồng hồ treo tường. Nhìn thấy kim đồng hồ chỉ về hướng 10 giờ, cảm thấy có chút trễ liền mở miệng từ biệt rồi ra về.

"Quả thực quá muộn, muộn thế này có lẽ không an toàn, trên đường phải cẩn thận!"

Tịch Vũ Thần theo bản năng nhìn thoáng qua đồng hồ, mặc dù trong lòng không bỏ được nhưng vẫn mở miệng nói tạm biệt, đồng thời căn dặn đối phương trên đường phải cẩn thận chú ý an toàn này nọ.

Mẹ Tịch nhìn thấy trong ánh mắt con gái không bỏ được, nên dự định làm người giúp đỡ một chút.

"Đã muộn thế này, cô... con là thân con gái một mình trở về cũng không an toàn, tiểu Thần nhà chúng ta lo lắng. Như vầy đi, trước tiểu Thần có cùng mẹ nói lần này có mẹ của con theo hai đứa về, vậy con gọi điện thoại nói một tiếng do trễ quá nên ngủ lại đây một đêm." 

Tịch Vũ Thần nghe mẹ mình nói hiển nhiên rất vui vẻ nhưng đổi lại là Tô Tử Mặc hơi khó, không biết mình có nên gọi cuộc điện thoại này không. Tịch Vũ Thần nhìn thấy vẻ khó xử trên mặt Tô Tử Mặc mặc dù biết đối phương bởi vì lo lắng cho con gái cùng mẹ Tô mới như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.

"Vậy... làm phiền mọi người."

Tô Tử Mặc suy nghĩ một chút sau cùng quyết định tốt nhất vẫn nên lưu lại. Thứ nhất bởi vì bản thân cũng không muốn cùng Tịch Vũ Thần xa nhau, thứ hai cũng vì đã trễ thế này một mình trở về quả thực không an toàn... (囧 xui xẻo)

Bởi vì Tô Tử Mặc cùng Tịch Vũ Thần về trễ nên ba Tịch và mẹ Tịch đã sớm tắm xong rồi, cho nên lúc này phòng tắm đang trống chờ hai vị đại giá quang lâm. Vấn đề đầu tiên cần phải giải quyết chính là- vấn đề quần áo để tắm.

"Chị mặc cái gì..."

Tô Tử Mặc theo Tịch Vũ Thần vào phòng, nhìn thấy Tịch Vũ Thần lục lọi, cuối cùng thấy người kia lôi ra một bộ đồ hồng hồng.

                                                                ------hết chương 83-----

Ps. Tối tốt lành!^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro