Chương 83.1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay con tới là muốn cám ơn bác trai bác gái đã thành toàn!"

"Cám ơn?" ba Tịch nghe được câu này liền bật cười, "Bác chỉ vì không muốn cho con gái của mình không vui mới đồng ý, cho nên con không cần phải cám ơn!"

"Mặc dù nói như vậy, nhưng bác trai con phải cám ơn bác mới được!"

Tô Tử Mặc sớm đã đoán được ba Tịch sẽ nói những lời này. Tuy trên mặt ba Tịch là một bộ dạng nghiêm túc nhưng tĩnh tâm lại sẽ ngộ được, từ trong đó có thể cảm nhận ông che giấu tình yêu thương đối với vợ mình còn với con gái thì sủng ái không thôi.

"Cám ơn gì đó thì không cần! Con chỉ cần chiếu cố kĩ con gái của bác là tốt rồi! Nếu để cho bác đây biết con có chỗ nào đối xử với tiểu Thần không tốt thì... hừ hừ..."

Ba Tịch liếc mắt nhìn Tô Tử Mặc, hung tợn đối với cái người trước mặt đã cướp đi con gái bảo bối của mình nói, để tăng thêm tính uy hiếp, cuối cùng còn thêm hai chữ 'hừ hừ' lạnh lùng.

"Con biết thưa bác trai, con tuyệt đối không bạc đãi em ấy đâu!"

Tô Tử Mặc nhìn thấy bộ dạng của ba Tịch, tuy đã cực lực nhịn xuống nhưng vẫn cười ra tiếng, đây quả thực không hổ là ruột thịt, cái bộ dạng 'khó tính' cũng giống nhau như đúc.

"Còn gọi là bác?"

Hiển nhiên ba Tịch không muốn cùng Tô Tử Mặc chấp nhất, không thèm để ý đối phương có chút không cẩn thận lộ ra tiếng cười. Tự tay bưng tách trà trên bàn, khẽ nhấp một miếng thử độ ấm của nước, cảm giác nước này không phải quá nóng.

"Dạ??"

Tô Tử Mặc ngẩn ra còn chưa phản ứng kịp liền nghe bên cạnh truyền tới tiếng hừ lạnh. Rốt cuộc qua mấy giây Tô Tử Mặc cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, tiếu ý lần nữa leo lên khóe miệng, trong miệng nhẹ phun ra một câu.

"Ba!"

Nghe vậy ba Tịch mới cảm thấy vui vẻ một chút, nguyên bản ban đầu có chút căng cũng buông lỏng chút chút, giống như khoảnh khắc cuối đông nhìn thấy xuân đến, nguyên bản vẫn là vạn dặm đóng băng trong nháy mắt tuyết liền tan, như xuân về khắp mọi nơi.

"Ba, ba nước kia có nóng không? Con rót ly khác cho ba nha!"

Ba Tịch nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc đang cười xán lạn kia, tuy ngoài miệng không có nói gì, nhưng lại yên lặng uống hết phần còn lại trong ly sau đó đưa nó cho người trước mặt. Người kia cười nhận lấy, không có chút khó khăn đi vào phòng bếp của Tịch gia, giống như đang ở nhà mình, cảm giác quen thuộc như vậy.

Trong lúc Tô Tử Mặc đi rót nước, mẹ Tịch liền dẫn Tịch Vũ Thần từ trong phòng đi ra, lúc này chỉ thấy chồng mình một thân một mình ngồi trên ghế sofa, vừa muốn mở miệng hỏi Tô Tử Mặc đi nơi nào liền thấy Tô Tử Mặc từ phòng bếp đi ra, trên tay còn bưng một ly trà còn bốc hơi, liền biết vừa rồi chắc chắn đi rót nước cho lão già nhà mình.

Mẹ Tịch âm thầm gật đầu, biết đối đãi tốt với hai người già chúng ta chắc sẽ không bạc đãi con gái mình, xem ra chính mình không có nhìn lầm người! Tô Tử Mặc này, vẫn rất đáng tin!

"Bác... bác gái!"

Mới đi ra cửa bếp liền thấy mẹ Tịch, Tô Tử Mặc vội vàng bước nhanh đem ly trong tay đặt lên bàn trước mặt ba Tịch, sau đó đứng thẳng người hướng mẹ Tịch chào hỏi. Ba Tịch mới nâng tách trà lên nghe thấy xưng hô của Tô Tử Mặc đối với vợ mình, ông nhíu mày.

Gọi mình là ba, gọi vợ mình là bác gái, cái này không phải có chút loạn sao?

"Khụ khụ... Tử Mặc à, xưng hô của con hình như có chút sai sai?"

Ba Tịch thổi thổi hơi nước nóng bốc lên trong tách trà, ho khan hai tiếng sau đó mở miệng uốn nắn Tô Tử Mặc. Mẹ Tịch nghe thấy lời chồng mình nói như vậy, bà cũng không mở miệng cãi lại, cũng coi như đã rõ bà đã ngầm đồng ý. Tô Tử Mặc không nghe mẹ Tịch lên tiếng phản đối, cô ngẩng đầu nhìn Tịch Vũ Thần đang đứng bên cạnh mẹ Tịch, nhìn thấy người yêu đối với mình lặng lẽ gật đầu lúc này cô mới có dũng khí mở miệng.

"Mẹ!"

Mẹ Tịch cao lãnh "Ừm!" một tiếng, sau đó nhấc chân bước tới chỗ ông chồng nhà mình, sau đó đặt mông ngồi trên ghế sofa. Tịch Vũ Thần cũng bước tới bên người Tô Tử Mặc, lặng lẽ đem tay mình đặt vào lòng bàn tay người yêu.

"Nhanh đi rót cho mẹ em ly nước!"

Tịch Vũ Thần hơi nghiêng đầu ghé gần đến bên người yêu, nhỏ giọng nói bên tai người yêu.

"Nhưng chị không biết ly nhà em để ở chỗ nào!" đồng dạng, Tô Tử Mặc cũng nhỏ giọng đáp lại.

"Ở phòng bếp,trong ngăn kéo phía trên, em dẫn chị đi!"

Tịch Vũ Thần gãi gãi lòng bàn tay của người yêu, quyết định vẫn nên dẫn người yêu đi rót nước.

Mẹ Tịch nhìn hai người đang đứng tình ý nồng nàn kề bên tai nói nhỏ, thì thà thì thầm, chân mày cũng nhíu lại. Hai đứa tụi nó xem mình là người vô hình sao? Dám 'quang minh chính đại' thì thầm thực sự chúng không đặt mình trong mắt mà? Còn làm việc trôi chảy như vậy! Đừng cho là bà già này đây không phát hiện, kì thực bà già đây cái gì cũng thấy rõ không rất rõ ràng!

-------------------

Rồi coi như Tô đại gia giờ là 'con rễ' nhà người ta rồi :))

Ps. Tại tui lười quá nên .2 đợi sau nha :) Kiếm người ủ ấm đây :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro