Chương 84.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em..."

Tô Tử Mặc nhìn nhìn bộ đồ sau đó 'Em...' kéo dài nhìn Tịch Vũ Thần.

"Em..."

Tịch Vũ Thần cũng học theo Tô Tử Mặc 'Em...' kéo dài nhưng không có đoạn tiếp theo.

"Không phải là em định cho chị mặc cái đó chứ?"

Tô Tử Mặc khinh thường nhìn bộ đồ trong tay Tịch Vũ Thần, mình bao nhiêu tuổi rồi mặc cái thứ trẻ con này thật sự tốt sao? Còn chuột Mickey này nọ nữa...

"Ừ, sao vậy? Có vần đề gì không?"

Tịch Vũ Thần chống hông, khẽ ngẩng đầu nhìn Tô Tử Mặc đứng ở cửa.

"Em..."

"Nếu không có vấn đề gì vậy chị sẽ mặc bộ này!"

Tô Tử Mặc vừa mới thốt ra một chữ đã bị Tịch Vũ Thần chặn lại, đồng thời ra quyết định, cô muốn người kia mặc bộ đồ này.

"Nhưng..."

Kết quả Tịch Vũ Thần ném bộ đồ chuột Mickey tới, Tô Tử Mặc còn muốn mở miệng cự tuyệt.

"Em muốn được ngắm chị mặc bộ này nè, có được không?"

Tịch Vũ Thần quay đầu trong mắt mơ hồ lóe lên tia sáng, lúc nói chuyện dùng giọng đáng thương làm Tô Tử Mặc không còn cách nào cự tuyệt. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nhìn bộ đồ mình cầm trong tay, thở dài một hơi.

"Chị đây không thể chỉ mặc cái này, có nội y gì đó hay không..."

"Có có có! Bra gì gì đó buổi tối lúc ngủ không cần mặc!? Em sẽ không làm khó chị, em giúp chị tìm một cái quần lót mới là được chứ gì"

Tịch Vũ Thần vừa lầm bà lầm bầm vừa mở một ngăn tủ quần áo đựng toàn đồ lót mới, ở bên trong tìm kiếm.

"Haizz..."

Tô Tử Mặc dựa vào khung cửa, nhìn cái người kia tìm đồ cho mình, cả người đều sắp vùi vào trong tủ treo quần áo luôn rồi, thở dài một hơi, chính mình thật sự sẽ mặc cái này cùng với cái này sống qua một đêm sao??

Thật vất vả Tịch Vũ Thần mới tìm được một cái quần lót mới, khá tốn sức từ tủ chui ra, thở hổn hển một hơi. Cô giơ tay đem cái quần lót giơ lên, còn quơ quơ ý bảo Tô Tử Mặc đến lấy.

"Được rồi! Cho chị! Nhanh đi tắm đi!"

"Đi thôi, em lấy đồ của mình rồi cùng chị tắm!"

Bước tới trước lấy đồ. Tay trống giơ lên, nhẹ nhàng giúp Tịch Vũ Thần chỉnh lại mái tóc vì tìm đồ mà trở nên rối bời. Tịch Vũ Thần vốn híp mắt hưởng thụ nghe Tô Tử Mặc nói câu kia, ngay lập tức mở to mắt nhìn, bên tai hơi hơi đỏ lên.

"Trừng mắt như vậy làm gì?" Tô Tử Mặc cười cười vỗ vỗ đầu Tịch Vũ Thần, "Nên nhìn đều nhìn rồi, xấu hổ cái gì? Nhanh lên một chút đi lấy đồ đi." hơi đến gần, trên mặt đối phương hạ xuống một nụ hôn sau đó mở miệng hối thúc.

"Cũng .. cũng không cần cùng nhau tắm, hay là... chị tắm trước đi."

Tịch Vũ Thần suy nghĩ một chút vẫn quyết định là từ chối, mặc dù nói nên nhìn đều nhìn rồi, ngay cả sàng đan đều lăn qua lăn lại rồi, nhưng người ta vẫn xấu hổ nha! Cho nên vẫn là không được không được không được!

"Đừng có nói nhảm, nhanh đi mấy giờ rồi, không cần ngủ sao!?"

Tô Tử Mặc mở miệng thúc giục, trên mặt còn mang theo nụ cười xấu xa, rất giống mấy tên côn đồ đùa giỡn con gái nhà lành vậy. Tịch Vũ Thần thật sự tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng vẫn không có cách nào ngoài việc khuất phục, ngoan ngoãn xoay người đi lấy quần áo.

"Tại sao hai người phải cùng nhau tắm chứ!? Không cảm thấy chật sao?"

Nắm tay Tô Tử Mặc, Tịch Vũ Thần ở phía trước vừa đi vừa làu bàu. Dĩ nhiên, chuyện này nhất định sẽ bị lỗ tai siêu thính của Tô Tử Mặc nghe được. Cô nhéo nhéo tay Tịch Vũ Thần.

"Bởi vì người ta không muốn một mình sau khi tắm xong nằm trên giường chờ em! Như vậy giống như mấy oán phụ trong khuê phòng vậy đó! Người ta muốn vừa ra là có thể ôm em!"

Từ góc độ của Tô Tử Mặc có thể nhìn thấy tai của Tịch Vũ Thần có chút phiếm hồng, có thể là do nghe thấy những lời kia nên xấu hổ!

"Được... được rồi, em nói không lại chị, được chưa!?" đột nhiên phía trước truyền đến một câu đáp lại rất nhỏ, khóe mắt của Tô Tử Mặc một lần nữa nhiễm tiếu ý nhè nhẹ.

Tịch Vũ Thần đi ở phía ttrước, mở cái tủ trong phòng vệ sinh ra, đem quần áo của mình bỏ vào ngay ngắn sau đó xoay người hướng về phía Tô Tử Mặc xòe tay, Tô Tử Mặc cũng rất phối hợp đem bộ đồ trong tay mình đặt vào tay người kia, nhìn người kia đem quần áo của cả hai dặt ngay ngắn chung một chỗ.

Tịch Vũ Thần làm xong tất cả bước chuẩn sau đó xoay người, lại nhìn thấy Tô Tử Mặc đang nhìn chằm chằm mình. Cũng chẳng buồn chớp mắt, phát ngây ra đó, cô đưa tay quơ quơ trước mặt đối phương, "Hoàn hồn lại!", còn vỗ mạnh vào ót đối phương, Tô Tử Mặc bị đau vừa xoa xoa chỗ đau vừa vô tội nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện đang cười như được mùa kia.

"Ngây người làm gì? Không phải chị nói muốn cùng nhau tắm sao? Còn không nhanh đi đóng cửa?"

Liếc nhìn Tô Tử Mặc một cái, mở miệng phân phó cái người trước mặt đang ủy khuất kia. Tô Tử Mặc oan ức xoa xoa cái trán của mình, vẫn ngoan ngoãn nghe lời đóng cánh cửa phía sau lại, sau đó tiếp tục nhìn Tịch Vũ Thần, bỉu môi giống như một đứa trẻ.

"Ôi, không khóc không khóc! Em thổi cho chị, phù phù phù phù liền hết đau!"

Cảm nhận được 'nỗi lòng' qua đôi mắt của người kia, Tịch Vũ Thần không có cách nào khác ngoài việc tới gần người kia, vươn tay xoa xoa chỗ vừa bản thân vừa vỗ, trong miệng không ngừng an ủi, trong lòng nghĩ vừa rồi có thể dùng lực quá nhiều. Tịch Vũ Thần đang dùng cách dỗ trẻ nhỏ để dỗ cái người lớn hơn mình đang đứng trước mặt, nhưng trong lòng cảm giác hạnh phúc lâng lâng...

Trong khi Tịch Vũ Thần rất nghiêm túc giúp đối phương thổi thổi thì Tô Tử Mặc cũng không đặt sự chú ý của mình ở chỗ này, cô lặng lẽ đưa tay mình vào vạt áo của đối phương. Giương mắt nhìn người kia không chú ý tới động tác của mình, nhẹ nhàng nuốt nước bọt một cái.

"Á!"

Động tác bất ngờ làm cho Tịch Vũ Thần rất hoảng sợ, vội vã lùi về sau hai tay ra sức kháng cự.

"Chị làm gì vậy?"

Trên mặt Tô Tử Mặc mang theo nụ cười rất tà ác, đưa tay kéo đôi tay đặt ỏ trước ngực của người kia xuống.

"Ôi xấu hổ gì chứ! Nhanh cởi quần áo chuẩn bị đi tắm, nếu không sẽ buồn ngủ đó."

-----------------

Lão Tô vẫn là dê cụ ~.~

Ps. Cuối tuần vui vẻ!^^ Hôm qua đi Wonder Woman... mợ ơi... chị ấy bao đẹp, bao thổn thức (mặt tui thấy chỉ y như cái hình bên dưới :)) ) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro