Chương 96: hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm mang mẹ Lăng đến phòng làm việc của hiệu trưởng, Tịch Vũ Thần không quên lấy điện thoại soạn một tin nhắn gởi đi cho Tô Tử Mặc, nhắc nhở đối phương mẹ Lăng Hạo đến trường tính mang đứa nhỏ đi.

"Thật có lỗi, thực sự không thể để dì mang đứa nhỏ đi, trừ phi mẹ của đứa nhỏ đến. Bởi vì chúng tôi chỉ biết đứa nhỏ có một mình mẹ của mình thôi, cũng không biết đứa nhỏ còn có người thân nào khác." ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng, hiệu trưởng chăm chú lắng nghe Tịch Vũ Thần kể lại mọi chuyện xong thì lên tiếng cự tuyệt mẹ Lăng.

"Tôi mặc kệ, tôi đây chính là bà của đứa nhỏ! Hôm nay đứa nhỏ này tôi phải mang đi!" mẹ Lăng chợt vỗ bàn trước mặt.

"Bà muốn dẫn đi? Ai cho bà mang đi?"

Tô Tử Mặc thở hổn hển xuất hiện ở phòng làm việc của hiệu trưởng.

"Thật ngại quá hiệu trưởng, tôi là mẹ của Tô Ngôn Hi, chủ nhiệm của con bé có gởi tin nhắn cho tôi, nói có người muốn dẫn con của tôi đi, tôi liền lập tức chạy tới.."

"Không có chuyện gì, dù sao cũng là chuyện liên quan đến con của mình, tôi hiểu tâm tình của người làm cha làm mẹ, không có chuyện gì, cô ngồi đi." Hiệu trưởng phất tay.

"Cảm ơn hiệu trưởng, bất quá cũng không cần ngồi, tôi chỉ ở đây một chút rồi còn phải trở về, trong tiệm không có ai. Lần này tôi muốn cùng người này nói rõ, sẽ không làm phiền hiệu trưởng.

Tô Tử Mặc hướng về phía mẹ Lăng vẫy vẫy tay sau đó đi ra ngoài phòng làm việc của hiệu trưởng, "Quấy rầy hiệu trưởng." Tịch Vũ Thần hướng về hiệu trưởng đang ngồi chào một cái, "Tôi phải về lớp trước rồi."

"Tôi nghĩ lần trước đã nói rất kĩ, là tôi nói không rõ hay là năng lực hiểu biết của bà có vấn đề?" Tô Tử Mặc khoanh tay, dựa lưng vào tường, rất sốt ruột.

"Tôi nghĩ lần trước cũng đã nói rất rõ, tôi nói Tô Ngôn Hi phải về Lăng gia." mẹ Lăng ngẩng đầu, không đem bộ dạng Tô Tử Mặc đặt vào trong mắt.

"A" Tô Tử Mặc cười lạnh một tiếng, "Trở về Lăng gia? Các người lấy đi của của tôi còn chưa đủ nhiều sao? Ngay cả đứa nhỏ cũng muốn cướp? Chuyện bà tới trường định mang Hi nhi đi Lăng Hạo có biết không?" Tô Tử Mặc cầm điện thoại giơ trước mặt của mẹ Lăng lắc lắc.

"A Hạo nhà của chúng tôi nhất định đồng ý, nếu không... tôi làm sao tới đây." rõ ràng rất mất tự nhiên, những điều này Tô Tử Mặc đều đặt trong mắt.

"Thì ra là Lăng Hạo đồng ý, tôi đây gọi cho anh ta hỏi một chút, trước đây hắn cũng không phải nói với tôi như vậy." Tô Tử Mặc giả vờ kinh ngạc nói, trên tay không ngừng dò danh bạ, "Tôi nhớ anh ta nói rất hay giống như người trong nhà của bà không có đồng ý. Vì sao bà còn muốn khư khư cố chấp như vậy?"

Nói xong cũng nhấn số điện thoại của Lăng Hạo, đặt bên tai. "Lăng Hạo, mẹ của anh bây giờ ở trường của Hi nhi, định ở trường cướp đứa nhỏ, tôi hi vọng anh ngay lập tức tới đây một chuyến mang bà ấy về." cúp máy, "Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi sẽ không đem đứa nhỏ cho các người, cho nên tôi không muốn nhìn thấy những chuyện như vậy nữa. Hi nhi là tất cả của tôi, tôi không thể không có con bé nếu như bà muốn đoạt con bé đi, tôi không còn cách nào khác là nhờ đến pháp luật."

"Còn nữa, đợi lát nữa con trai của bà sẽ đến đón bà, bà nên nghe lời đứng ở chỗ này."

Nói xong, Tô Tử Mặc liền xoay người rời đi.

Vừa tới mở cửa tiệm, nhận được tin nhắn của Tịch Vũ Thần, hoảng hốt vội vàng khóa cửa chạy tới trường, bây giờ trở về cũng quá trễ rồi, nên chậm rãi trở về.

"Mẹ! Sao mẹ lại tới đây? Không phải con đã nói với mẹ rồi sao." Tô Tử Mặc vừa mới đi thì Lăng Hạo đã nối gót đến.

"Mẹ..."

"Mẹ đừng như vậy! Về sau đừng làm như thế! Nhanh lên xe con đưa mẹ về, trở về ba mà biết chuyện này ba nhất định sẽ cằn nhằn mẹ cho coi! Đưa mẹ về nhà xong con còn phải đi làm!"

----------------

Chậm rãi tới cửa tiệm, mở cửa sau đó mới bắt đầu chuẩn bị mở cửa bán hàng, "Aizz, xem ra mình thật sự cần thuê một người trợ giúp, nhỡ lại có tình huống đột ngột phát sinh cũng không biết làm sao." vừa lau mồ hôi Tô Tử Mặc vừa đấm đấm lưng. Thừa dịp khách vẫn chưa nhiều, Tô Tử Mặc cũng không biết moi ở đâu ra tờ giấy, ghé lên bàn viết viết vẽ vẽ lung tung.

Điện thoại đặt bên cạnh vang lên, "A lô?"

"Tử Mặc, bác là ba của Lăng Hạo." bên tai truyền đến giọng nói già nua, Tô Tử Mặc dừng lại việc trong tay, che miệng, "Ba..." "À..." ba Lăng thật không nghĩ tới trải qua những chuyện vừa rồi Tô Tử Mặc còn nguyện ý gọi ông một tiếng ba, không khỏi đối với Tô Tử Mặc càng hổ thẹn hơn.

"Đứa nhỏ à, chuyện này chúng ta làm không đúng, ở đây ba cùng con nói một tiếng xin lỗi!"

"Ba, ba đừng như vậy, thực sự không cần phải như vậy."

Thời điểm chưa cùng Lăng Hạo ly hôn, mẹ chồng đối với bản thân gây khó dễ đủ đường, chỉ có ba Lăng sẽ khen cô, sẽ an ủi cô cho nên trong Lăng gia bản thân cô tôn kính nhất chính là vị lão nhân này.

"Tử Mặc, ba cam đoan với con, về sau tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa, ba đã mắng cho bà già ấy một trận! Sau này nếu bà già ấy còn đi gây phiền phức cho con, con gọi cho A Hạo, A Hạo tự nhiên sẽ nói cho ba biết, ba sẽ giúp con giáo huấn bà ấy, con cứ yên tâm!"

"Dạ..."

Bởi vì rất lâu rồi không cùng Tô Tử Mặc nói chuyện điện thoại cho nên ba Lăng gọi cũng gần một tiếng đồng hồ, trò chuyện về những chuyện thường ngày.

"Ba, thực ra con không phản đối mọi người đến thăm Hi nhi nhưng Hi nhi là tất cả của con, con không thể mất đi con bé." ở trước mặt ba Lăng, Tô Tử Mặc giống như một đứa trẻ, tự ý thức đem ý nghĩ của bản thân tất cả đều nói ra hết.

"Ba biết lần sau mang Hi nhi đến cho ba nhìn, ba còn chưa nhìn qua cháu gái của ba nữa!"

"Dạ!"

"Được rồi, nghe A Hạo nói con có người thích? Còn cùng một chỗ? Không tệ, đối phương thế nào, đối với con tốt không? Nếu như không tốt ba đi dạy dỗ hắn!"

"Ba, nếu người yêu của con là nữ nhân, ba sẽ nghĩ con thế nào?" hỏi xong những lời này, Tô Tử Mặc liền ngừng lại, nín thở chờ đợi.

.... Yên lặng trong giây lát, thời gian từng phút từng phút trôi qua, tim Tô Tử Mặc muốn nhảy tới cổ.

"Mẹ con biết không?" bên tai truyền đến giọng của ba Lăng.

"Mẹ đã biết cũng đồng ý"

"Mẹ con đã đồng ý, ba còn nói gì. Mặc kệ con thích ai, con vẫn là con của ba, thích ai là quyền lợi của con, ba sẽ không vì hướng tính mà phản đối con có được hạnh phúc."

"Ba ba..."

"Hửm?"

"Cám ơn ba."

Cúp điện thoại, Tô Tử Mặc vươn người hết cỡ, thế giới này thật tốt, trong phút chốc tất cả những điềukhông tốt đều tan thành mây khói trôi xa ngàn dặm. Bởi vì tâm tình chuyển biến tốt nên từng người từng người bước vào đều nhận được nụ cười tươi hơn cả trước đây, cũng chính vì nụ cười này mà tâm tình của mọi người đều trở nên tốt đẹp hơn.

Liên tiếp qua 2 tuần lễ cũng không thấy mẹ Lăng xuất hiện ở trường học chẳng kiêng nể gì cướp đoạt đứa nhỏ, cũng chẳng thấy người nhà họ Lăng ở xuất hiện ở gần nhà mình, càng không nhận được bất kì tin nhắn hay cuộc gọi nào đến từ Lăng gia. Giống như ba Lăng nói, họ sẽ không tới quấy rầy cuộc sống của cô.

Cuộc sống của Tô Tử Mặc và Tịch Vũ Thần khôi phục lại như ban đầu, bình bình đạm đạm nhưng vẫn không thiếu sự ấm áp, hai người bận rộn với công việc của mình, cuối tuần mang theo đứa nhỏ gặp ba mẹ Tịch hoặc là đi công viên, tuy cuộc sống như thế rất bình thường nhưng hai người vẫn rất vui vẻ và thỏa mãn, bởi vì luôn có người yêu ở bên cạnh với mình.

"Tiểu Thần, chúng ta ra ngoài đi vòng vòng đi?" cuối tuần, sau khi đi thăm ba Tịch mẹ Tịch đem đứa nhỏ lưu lại đó, ở nhà ăn xong bữa tối thì quá nhàn rỗi, không bằng ra ngoài tản bộ tiêu cơm một chút. Hai người tản bộ đến cửa hàng tiện lợi ở gần đó mua hai lon coca, tìm một chiếc ghế cùng ngồi xuống.

"Cuộc sống thật tuyệt ~" uống một ngụm nước, Tịch Vũ Thần cảm thán.

"Aizz, sao em giống mấy bà thím vậy, cảm khái nhiều như vậy?" Tô Tử Mặc mở miệng pha trò.

"Sao, chị ghét bỏ người ta già cả sao?" Tịch Vũ Thần trắng mắt liếc người kia, tiếp tục uống lon nước trong tay mình.

"Không dám không dám, sao chê em chứ." thuận tay lấy lon nước đặt lên bàn.

"Tịch Vũ Thần gả cho chị đi." Tô Tử Mặc đột ngột khụy một chân xuống, làm cho Tịch Vũ Thần không kịp trở tay, nước trong miệng toàn bộ đều phun ra ngoài, bộ dạng chật vật không chịu nổi.

"Khụ khụ khụ..."

Tô Tử Mặc vội đứng lên giúp Tịch Vũ Thần thuận khí.

"Tự nhiên chị... như vậy làm em sợ muốn chết!"

Tịch Vũ Thần giơ tay cho Tô Tử Mặc một quyền.

"Gả cho chị đi." Một lần nữa khụy một chân trên mặt đất, giơ chiếc khoen trong tay mình ra, "Chị muốn đem em buộc bên người chị cả đời, chị nhất định sẽ chiếu cố em thật tốt, sẽ không để em chịu ủy khuất nào!"

"Nè, chị nhìn em chằm chằm như vậy làm gì chứ? Em cũng không phải là không đồng ý, thiệt là... hơn nữa chị cầu hôn mà dùng cái đồ chơi này hả?" tuy là trong miệng nói lời ghét bỏ cái khoen thế nhưng Tịch Vũ Thần vẫn đưa tay đến trước mặt Tô Tử Mặc, Tô Tử Mặc trịnh trọng đeo chiếc khoen vào ngón tay của Tịch Vũ Thần.

"Ừm, tạm thời chưa chuẩn bị xong, ngày mai chị dẫn em đi mua." Tô Tử Mặc hào khí vạn trượng đưa tay ôm Tịch Vũ Thần vào lòng, cũng không để ý chung quanh còn có người qua lại, trực tiếp dành cho Tịch Vũ Thần một nụ hôn thật sâu. Suốt dọc đường hai người vui vẻ đùa giỡn.

"Ở Trung Quốc hình như không có chứng nhận, làm sao đây?" Tô Tử mặc ôm người trong ngực, khổ não hỏi.

"Em không để ý một tấm giấy chứng nhận kết hôn, em biết chị sẽ luôn ở bên cạnh em, em tin tưởng chị."

Tịch Vũ Thần xoa đầu người yêu, cười nói.

"Giấy tờ không có hôn lễ hẳn phải có! Vậy gọi ba mẹ đến, làm người chứng hôn, em thấy sao?"

"Được, tất cả đều nghe theo chị." Tịch Vũ Thần cười, ghé vào lòng Tô Tử Mặc lắng nghe người kia nói hôn lễ như thế nào, bố trí ra sao, thỉnh thoảng cô sẽ mở miệng chen vào vài câu.

"Chị không thể cho em một hôn lễ thật lớn, em có trách chị không?" trong lòng Tô Tử Mặc có chút khổ sở, dù sao là con gái đều hy vọng mình được nở mày nở mặt trong hôn lễ của mình, có thể mở tiệc mời thật nhiều người. Thế nhưng hai người như vậy không bị người ta nói đã là tốt lắm rồi.

"Sẽ không, chỉ cần chị cho em, em đều thích. Em biết chị đã rất cố gắng cho nên có ra sao em cũng vui vẻ, cảm ơn chị."

Ngày hôm sau hai người dạo phố, dạo quanh rất nhiều tiệm nữ trang gia công, giá cả cũng là cho hi vọng của mọi người lụi tàn.

"Chúng ta đi mua bạc đi! Màu bạc rất dễ nhìn ~"

Thứ nhất là bởi vì thích màu sắc này, thứ hai cũng là vì tiết kiệm tiền. Tô Tử Mặc nghĩ dù sao Tịch Vũ Thần thân là con gái, tất nhiên nhiên là thích nhẫn kim cương cái loại có sáng lấp lánh thế nhưng cũng phải suy tính một chút.

Nhưng Tịch Vũ Thần lại cho rằng chiếc nhẫn làm bằng vật liệu gì thì có quan hệ gì đâu, là nhẫn gì cũng không thế ảnh hưởng đến tình cảm của hai người cho nên không bằng tiết kiệm tiền một chút còn dùng cho những thứ khác.

"Thực sự không sao hả? Chị... hôn lễ gì gì đó đã cho em bị ủy khuất, giấy kết hôn cũng không thể có, chiếc nhẫn này lại ủy khuất em, chị thực sự sẽ rất tự trách."

"Không sao cả, chúng ta đi đặt làm được rồi ~"

Tịch Vũ Thần đẩy Tô Tử Mặc đi đến một cửa hàng bạc, tìm người phụ trách chuẩn bị yêu cầu làm nhẫn thuộc về hai người.

Trở lại trong xe, Tịch Vũ Thần vừa thắt dây an toàn đã bị Tô Tử Mặc ôm lấy.

"Để chị ôm em một chút."

Tịch Vũ Thần cười xoa đầu người kia.

"Sao vậy? Không vui? Hôm nay không phải nên vui vẻ sao?"

"Không phải không vui, chẳng qua cảm thấy có lỗi với em, chuyện gì cũng ủy khuất em."

"Em nói không ủy khuất gì cả, thực thực không có chuyện gì."

Sau khi nhận được nhẫn hai người chỉ cùng người trong nhà bàn bạc mọi chuyện, cũng gọi mẹ Tô lên, hai nhà cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm, bao một phòng riêng, hoàn thành một hôn lễ có lẽ là đơn sơ nhất.

Sau khi cưới cuộc sống của hai người cùng với trước khi cưới cũng không có gì thay đổi, Tịch Vũ Thần vẫn là một giáo sư của nhân dân tẫn chức tẫn trách, Tô Tử Mặc vẫn trông coi cửa tiệm nhỏ kia. Chỉ là năm tháng ở trên người hai người lưu lại vết tích thời gian, bất tri bất giác hai người đều già đi, Đứa nhỏ qua năm tháng cũng đã sớm tốt nghiệp tiểu học rồi.

Lại qua vài chục năm, cửa hàng của Tô Tử Mặc đã bán qua tay cho người khác, Tịch Vũ Thần cũng về hưu, Tô Ngôn Hi đã tốt nghiệp cũng tìm được một công việc tốt. Tô Tử Mặc cùng Tịch Vũ Thần hai người nghỉ ở nhà. Ở đây đi một chút ở kia đi một chút, cao hứng hai người liền ra nước ngoài du lịch..

"Hôm nay là sinh nhật của mami con, đừng làm thêm giờ nhanh về nhà mừng sinh nhật." đang làm Tô Ngôn Hi nhận được điện thoại của mami mình, ứng một tiếng liền cúp máy. Thở dài một hơi, mami vẫn như vậy, rõ ràng Tịch mami đã qua đời hai năm rồi.

Tô Ngôn Hi nhìn đồng hồ treo trên tường cũng sắp tới giờ tan tầm, nghe lời mami của mình hôm nay không làm thêm giờ. Chạy đi chợ mua chút thức ăn, thuận tiện ghé qua tiệm mua bánh sinh nhật.

"Mami, con về rồi!" vừa vào cửa Tô Ngôn Hi liền lớn tiếng thông báo.

"Về thì nhanh làm đồ ăn đi! Chuẩn bị một chút cho sinh nhật của Tịch mami con."

Từng món từng món được dọn lên, rõ ràng trong phòng chỉ có 2 người nhưng trên bàn lại bày ba bộ chén đũa.

"Tiểu Thần à, sinh nhật em em ăn nhiều một chút."

Tô Tử Mặc không ngừng gắp thức ăn bỏ vào chén bên cạnh.

"Mami, người ăn nhanh đi!"

"Haizz, nói thật Hi nhi, chừng nào thì con mang vợ về nhà hả?"

"Mami!"

Đêm xuống, Tô Tử Mặc nằm trên giường, lẩm bẩm.

"Tiểu Thần à, em nói em sẽ ở bên cạnh chị cả đời, sao em lại đi trước, nói không giữ lời. Tối nay chị gặp em, chị không đánh cho em cầu xin tha thứ mới lạ! Hi nhi đứa nhỏ này đều hai mươi mấy vẫn còn một mình, cũng không biết cùng Dịch Lâm thế nào. Em không cần lo lắng, chị và con đều rất tốt."

Tô Tử Mặc xoay người ôm lấy gối đầu của Tịch Vũ Thần, đem mặt vùi vào trong...

"Chị nhớ em..."

----------------------------------

Lần cuối được gọi Lão Tô Lão Tịch. Thật sự chương này làm tui không muốn edit nhất. Cũng chả biết tại sao. Lão Tịch mãi trong lòng lão Tô. Sẽ mãi là như vậy.

Ps. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình đến bây giờ. Cảm ơn chị @Cinniekwonjung đã giúp đỡ rất nhiều rất nhiều để em hoàn bộ này. Cảm ơn chị rất nhiều. Bộ đầu tay có nhiều thiếu sót cảm ơn mọi người đã không chấp nhất và vẫn ủng hộ.

Ps2. Khi edit xong chương này hôm trước thì thật sự mình đã khóc. Đời người ngắn ngủi gặp được người mình yêu, được bên nhau, được cùng nhau đi đến cuối đời được bao người. Hãy trân trọng và yêu thương một nửa của mình. Chúc mọi người hạnh phúc và vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro