Chương 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại trường của đứa nhỏ đã bắt đầu đi học lại, bởi vì Tịch Vũ Thần là chủ nhiệm cho nên Tô Tử Mặc vô cùng yên tâm. Nhưng sau khi xảy ra chuyện như hôm nay, Tô Tử Mặc lại có chút dự cảm chẳng lành, chỉ sợ cái người đàn bà chanh chua kia sẽ làm ra ít chuyện không hay. Xem ra hôm nay phải nói một chút chuyện này với tiểu Thần...

"Tiểu Thần, hôm nay... mẹ của Lăng Hạo tới tìm chị." Sau khi cơm nước xong, đứa nhỏ trở về phòng của mình làm bài tập còn Tô Tử Mặc và Tịch Vũ Thần hai người cùng nhau rửa chén trong bếp. Khi hai người cùng một chỗ có thể nói chuyện này rồi.

"Mẹ Lăng Hạo? Mẹ chồng trước của chị? Bà tới tìm chị làm gì?"

Tịch Vũ Thần đứng ngây người không có bất kì hành động nào, tùy ý nước chảy cọ lên chén các kiểu.

"Bà ta muốn chị nhường Hi nhi đi, để con bé trở lại Lăng gia." Tô Tử Mặc cúi đầu vẫn tiếp tục rửa chén, bông rửa chén còn chút nước tẩy, tạo ra rất nhiều bọt.

"Trở về Lăng gia? Không có khả năng!" Tịch Vũ Thần trong nháy mắt kích động lên nếu như không phải bởi vì trong tay là chén sứ dễ vỡ thì đoán chừng Tịch Vũ Thần đã sớm ném nó xuống đất biểu thị sự tức giận của mình rồi. Tô Tử Mặc cười giơ tay dính đầy bọt lên.

"Đừng kích động nha, chị nhất định sẽ không đồng ý."

"Trước đây chị đã nói chuyện này không đơn giản liền kết thúc như vậy, cho dù Lăng Hạo đồng ý bỏ qua không làm phiền chúng ta, nhưng mẹ hắn cũng không phải là người hiền lành gì, cũng không dễ giải quyết."

Tô Tử mặc nghĩ tới thời điểm chính mình còn chưa ly hôn với Lăng Hạo, bản thân ở Lăng gia thật không hề tốt, cũng may ba Lăng đối với cô rất tốt.

"Bây giờ chị sợ không biết bà ấy sẽ làm ra những chuyện gì, lúc Hi nhi đến trường chị không thể chăm nom được, cái này chỉ có thể phiền em cố lưu ý. Lỡ như bà ấy có trực tiếp đến trường bắt con bé đi, chị đây sẽ khóc chết mất." Tô Tử Mặc hướng về phía Tịch Vũ Thần làm ra vẻ muốn khóc.

"Cái gì gọi là phiền phức! Con gái chị chính là con gái em! Bảo vệ con gái mình là kinh thiên địa nghĩa!"* Tịch Vũ Thần hai tay chống hông.
(*chuyện đương nhiên.)

"Phải phải phải, con gái của em con gái của em, nhanh lên rửa chén! Thật lãng phí nước."

Tịch Vũ Thần cau mày nhìn Tô Tử Mặc biểu thị sự bất mãn của mình. Sau đó... hai người không quan tâm đến chuyện rửa chén nữa, bắt đầu đùa giỡn.

----------------

"Con trai, hôm nay mẹ đi tìm người đàn bà kia, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ mang đứa nhỏ về!" Trên bàn cơm, mẹ Lăng nháy mắt ra hiệu với Lăng Hạo, nhỏ giọng nói.

"Bà đi tìm Tử Mặc?"

Ba Lăng đặt mạnh chén lên bàn, dùng sức vỗ lên bàn đứng bật dậy, chỉ tay về phía vợ mình nói.

"Ông làm gì làm gì hả?! Lớn tiếng như vậy làm gì!? Tôi cũng vì cái nhà này mà suy nghĩ, vì con trai của chúng ta suy nghĩ!" Mẹ Lăng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác.

"Tô Ngôn Hi nếu như là con của A Hạo nhà chúng ta thì không nên mang họ Tô mà phải là họ Lăng!"

"Bà! Bà đúng là u mê không tỉnh ngộ!" Ba Lăng giận đến mức cả người đều run rẩy, ngay cả cơm cũng ăn không vô, mà đơn giản là cũng không muốn ăn, ông đẩy ghế ra rồi trở về phòng.

"Ha! Ông già chết tiệt này! Nói như tôi làm gì sai vậy, thiệt là!" Mẹ Lăng bưng chén cơm liếc nhìn bóng lưng ba Lăng một cái rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

"Mẹ... mẹ quả thực làm sai rồi!" Lăng Hạo đối với việc làm của mẹ mình cũng rất thất vọng, mặc dù cũng vì tốt cho mình nhưng lần này thực sự sai rồi, mình đã quyết định không quấy rầy cuộc sống của Tô Tử Mặc nữa, nếu hiện tại Tử Mặc sống rất hạnh phúc, như vậy chính mình sẽ đứng ở xa nhìn là được.

"A con cũng nói vậy! Con..." Mẹ Lăng ở sau lưng Lăng Hạo hét lên.

"Hừ! Mấy người... tôi cũng vì tốt cho cái nhà này, nếu không phải vì cái nhà này, mấy người nghĩ tôi muốn đi gặp người đàn kia hả? Hừ! Một người.... hai người.... đúng là bạch nhãn lang! Các người không ăn thì tôi ăn!"

Nằm trên giường, Lăng Hạo càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với Tô Tử Mặc, cầm điện thoại muốn gọi điện giải thích cho đối phương rõ nhưng là sợ đối phương tức giận không nhận điện thoại. Cho nên hắn chỉ đành soạn một tin nhắn gửi cho đối phương biểu đạt sự áy náy của mình. Tin nhắn được gửi đi, Lăng Hạo thở dài một hơi sau đó nhìn chằm chằm trần nhà mà ngẩn người.

Tô Tử Mặc đang ngồi trước bàn lau tóc sau đó điện thoại đặt bên cạnh vang lên hai cái nhắc nhở có tin nhắn chưa đọc. Lấy điện thoại mở lên, nhìn thấy tin nhắn Lăng Hạo gửi đến:

"Mẹ anh nói hôm nay mẹ đến tìm em còn đưa ra yêu cầu quá đáng, yêu cầu em đem Hi nhi nhường lại. Anh rất xin lỗi về chuyện này, anh thực sự không biết mẹ sẽ làm vậy, xin em tha thứ cho anh và mẹ, anh sẽ nói rõ với mẹ. Còn nữa, chuyện ngày đó em nói anh đừng tới quấy rầy em, anh sẽ làm được, về sau anh sẽ không tới quấy rầy cuộc sống của em nữa, mong em và bạn gái của em sẽ hạnh phúc. Còn có, ngày đó anh làm em ấy bị thương, thực có lỗi."

Tô Tử Mặc biết Lăng Hạo không phải dạng người mặt dày, chỉ cần tỏ rõ thái độ cho hắn biết là được, qua một khoảng thời gian hắn sẽ chậm rãi tiếp nhận, nhưng không nghĩ đến lúc này hắn lại tiếp nhận nhanh như vậy.

'Tôi đã cự tuyệt mẹ anh rồi, xin bà về sau đừng như vậy nữa, tôi sẽ không buông đứa nhỏ đâu! Còn nữa, ngày đó thái độ của tôi đối với anh không được tốt, xin lỗi. Thay tôi gửi lời hỏi thăm ba.'

"Ha, tắm một cái thật ~ thoải ~ mái ~" Tịch Vũ Thần híp mắt bước vào phòng, lặng lẽ chui vào trong chăn, sau đó run lẩy bẩy vì lạnh.

"Chị đang làm gì đó?" Đem mình chui vào chăn chỉ chừa cái đầu bên ngoài, sâu lông Tịch Vũ Thần hỏi Tô Tử Mặc.

"Lau tóc nè, đợi lát nữa chị tới! Ngoan ngoãn nằm đó!" đặt điện thoại xuống, chuyên tâm lau tóc.

"Đúng rồi, hồi nãy Lăng Hạo gửi tin nhắn cho chị, nói chị gửi lời xin lỗi của hắn tới em." Tô Tử Mặc vừa lau tóc vừa nói, chỉ là trong lúc lau tóc thì xoay người nói.

"Lăng Hạo gửi tin nhắn cho chị??" Bạn nhỏ Tịch Vũ Thần luôn biết nắm bắt trọng điểm.

"Trọng điểm của em có phải nhầm rồi không? Trọng điểm là lời xin lỗi kia!?" Tô Tử Mặc cười hì hì nói.

"Em mặc kệ! Em cảm thấy cái em nói mới là trọng điểm! Hắn gửi tin nhắn cho chị làm gì!? Hắn nói gì với chị!? Chị trả lời hắn cái gì!? Nói mau!!!" Nếu không phải bởi vì trời đang lạnh, biết bản thân chui ra khỏi chăn sẽ bị cóng, Tịch Vũ Thần đã sớm bay tới trước mặt Tô Tử Mặc kéo áo người kia điên cuồng la hét rồi.

"Không có nói gì hết, em đừng kích động.", Tô Tử Mặc vội vàng dỗ dành 'trẻ nhỏ' đang kích động ở bên cạnh.

"Ừm, điện thoại nè, em tự mình xem đi." Lười nhích mông đi, Tô Tử mặc đem điện thoại trong tay ném tới chỗ Tịch Vũ Thần, Tịch Vũ Thần vội vàng đưa tay khỏi ổ chăn luống cuống tiếp nhận điện thoại."

"Điện thoại chị không cài mật khẩu sao?" Ngón tay quẹt một cái điện thoại liền mở ra, Tịch Vũ Thần không khỏi hoài nghi, lẽ nào tên kia không biết cài mật khẩu bảo vệ sự riêng tư sao!?

"Cũng không phải đồ tốt gì, không cài mật khẩu là vì để cho em tùy thời có thể kiểm tra điện thoại của chị, cho em cảm giác an toàn. Hì hì có phải chị làm rất tốt không?"

Tô Tử Mặc ưỡn ngực chờ đợi nhìn người kia biểu dương mình, thế nhưng đợi mãi cũng không có được một chữ. Nghi ngờ nhìn lại phát hiện người kia đang cầm điện thoại của mình chơi rất vui vẻ.

"Nè! Có phải em nên phối hợp với chị một chút không?" Tô Tử Mặc phùng má.

"A thật là giỏi, thật là giỏi!" Giả dối ném ra vài câu ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, giọng điệu không chút thay đổi, có thể thấy được quá là có lệ. Vì trả thù, Tô Tử Mặc chạy đến bên giường nhấc chăn lên. Khí lạnh chui vào trong ổ chăn đã được Tịch Vũ Thần làm ấm, không nghĩ tới Tô Tử mặc lại chơi chiêu này, Tịch Vũ Thần bị dọa đến nổi la hét.

"Hôm nay chị đừng mơ tới chuyện ngủ trên giường."

"Không muốn đâu ~ chị sai rồi ~"

----------

Lăng Hạo nằm ở trên giường xem điện thoại di động, như vậy có lẽ đối phương đã tha thứ cho mình, thế nhưng, cho dù là lui về một bước làm bạn bè, đối phương cũng sẽ không có khả năng gặp mình! Cá tính của người đó như vậy...

Nâng người từ trên giường ngồi dậy, lắc lắc đầu do bật dậy đột ngột mà có chút choáng, từ từ ra khỏi phòng.

"Ba, Tử Mặc nhờ con chuyển lời hỏi thăm đến ba." Đứng trước cửa phòng ba mẹ, khẽ lắc lắc điện thoại trong tay, cười hì hì nói với Lăng ba đang xem sách.

"Được rồi được rồi. Con bé vẫn ổn chứ, Một cô gái như vậy, có lẽ cuộc sống cũng trôi qua không dễ." Nghe nói như thế, Lăng ba rất là vui mừng.

"Cô ấy sống rất tốt, cùng người mình thích cùng chung một chỗ, lại có Hi hi bên cạnh, rất hạnh phúc."

"Nếu đã như vậy, con cũng đừng lại đi quấy nhiễu cuộc sống của con bé, là nhà chúng ta có lỗi với con bé." Lăng ba mở miệng nhắc nhở, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của con trai mới hài lòng gật đầu, lại phất tay ý bảo đối phương có thể ra ngoài, sau đó cúi đầu tiếp tục chăm chú xem sách.

"Xin chào, cô là chủ nhiệm lớp của Hi nhi nhà chúng tôi phải không? Tôi là bà nội của cháu, hôm nay tôi đến đón con bé về nhà, mời cô giao con bé ra a!" Vào học còn chưa được bao lâu, trong phòng học đã xuất hiện một vị khách không mời.

"Xin lỗi, hiện tại đang là giờ lên lớp, không thể vô duyên vô cớ mà vắng mặt về sớm."

Tịch Vũ Thần hướng về phía Lăng mẹ cười cười, xem ta vị này chính là mẹ của Lăng Hạo, mẹ nào con nấy quả nhiên không sai.

"Vô duyên vô cớ? Tôi có lý do! Nhà chúng ta có việc cần con bé trở về một chuyến. Đừng nói lời thừa nữa, nhanh chóng đưa nó ra đi." mẹ Lăng rất tức giận nói.

"Xin lỗi, tôi không thể xác định rốt cuộc bà có phải thật là bà nội của bạn nhỏ Tô Ngôn Hi hay không. Cho nên tôi không thể cứ như vậy mang con bé cho bà. Tôi cần gọi cho mẹ của con bé để xác nhận."

"Gọi cái gì! Tôi chính là bà nội của con bé, đây là sự thật không thể thay đổi!" mẹ Lăng tức giận đến dậm chân.

"Cô chỉ là một lão sư nho nhỏ mà thôi. Dựa vào cái gì ngăn cản tôi mang cháu nhà tôi đi! Tôi muốn tìm hiệu trưởng!"

"Hiệu trưởng? Vậy bây giờ tôi sẽ mang bà đi tìm." Tịch Vũ Thần vẫn cười, lễ phép đáp lời.

"Các em, hiện tại cô phải mang vị bà bà này đi tìm hiệu trưởng, tiết này các em cứ tự học đi! Nhớ kỹ phải ngoan, không được ngồi lộn xộn, không được làm ồn! Biết chưa?" Sau khi nhận được câu trả lời đồng thanh của lũ trẻ, Tịch Vũ Thần mới rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro