Chương 94:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Lăng, uống nước đi."

Tịch Vũ Thần cầm ly nước nóng đặt trước mặt Lăng Hạo sau đó cô bước đến ngồi bên cạnh Tô Tử Mặc. Khi nghe câu nói của Tịch Vũ Thần đầu óc của Lăng Hạo cũng kịp tỉnh táo lại, nhìn hơi nước nóng bốc lên trên bề mặt nước trong ly, hắn cũng không thể làm gì khác hơn là hướng về phía Tịch Vũ Thần miễn cưỡng cười một cái biểu đạt lời cảm ơn của mình. Đồng thời hắn cũng nhận ra nữ nhân đưa nước cho mình cũng chính là người nghe điện thoại của hắn gọi cho Tô Tử Mặc ngày đó.

"Tử Mặc... anh có thể hỏi em một vấn đề không?" Hắn không đụng vào ly nước trước mặt, nuốt nước bọt một cái, chật vật mở miệng.

"Hỏi đi." Vẫn là giọng nói lạnh như băng, vẫn là vẻ mặt không có biểu cảm gì. Tịch Vũ Thần cảm thấy tình huống không đúng lắm, cô đành phải khoác tay người bên cạnh.

"Em... cùng ai cùng một chỗ?"

"Ah... quên cùng anh giới thiệu một chút, em ấy là Tịch Vũ Thần, là bạn gái của tôi."

Chợt nhớ bản thân còn chưa giới thiệu để song phương nhận thức một chút, Tô Tử Mặc liền đưa tay chỉ người bên cạnh cạnh mình, hướng về phía Lăng Hạo giới thiệu sơ qua. Lăng Hạo ngây người, rõ ràng vừa rồi câu nói kia đã mang đến cho hắn một tin thực sự quá lớn.

"Bạn... bạn gái?"

"Chào anh, tôi là bạn gái của Tô Tử Mặc, tôi tên là Tịch Vũ Thần."

Tịch Vũ Thần nghĩ bản thân có lẽ cần giới thiệu lại một lần nữa, mặc dù không có đứng lên nhưng cũng buông lỏng tay Tô Tử Mặc sau đó duỗi tay phải ra. Thế nhưng Lăng Hạo không để ý tới cánh tay trước mặt, hắn chuyển hướng về phía Tô Tử Mặc.

"Em đang gạt anh phải không? Gặp dịp thì chơi nhưng không cần phải như vậy? Vì không muốn cùng anh phục hôn liền tìm một nữ nhân tới diễn kịch? Còn làm bộ đồng tính luyến ái? Em là trẻ con hả?" giờ phút này hắn cũng không bận tâm đến cái gì thân sĩ phong độ cùng với hình tượng nữa, trực tiếp chỉ tay vào vẻ mặt không chút biểu tình của Tịch Vũ Thần.

"Lừa anh?" Tô Tử Mặc hừ lạnh một tiếng, "Tại sao tôi lại phải lừa anh? Lời tôi nói đều là sự thật, em ấy xác thực là bạn gái của tôi. Anh thích tin hay không thì tùy." Nói xong Tô Tử Mặc kéo tay Tịch Vũ Thần vẫn đang đưa ra như cũ trở về, mười ngón tay đan xen đặt bên chân.

"Tại sao em có thể là đồng tính luyến ái? Điều đó không có khả năng! Đều là lỗi của cô! Nhất định là cô!"

Tay hắn loạng choạng làm cho ly nước rơi xuống đất, tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng cũng giống như tiếng cõi lòng của hắn- nát tan rồi. Ly nước bị vỡ, nước nóng văng ra.

"A, đau quá!" Tịch Vũ Thần đột nhiên rút tay, vịn vào mu bàn tay kia của mình.

"Sao vậy?" Lăng Hạo nhìn vẻ mặt không đổi kia chậm rải nổi lên chút khẩn trương luống cuống, Tô Tử Mặc động tác rất lớn, cơ hồ Tịch Vũ Thần vừa kêu đau thì trong nháy mắt liền hành động.

"Bị phỏng rồi? Mau qua đây!" Tô Tử Mặc kéo tay Tịch Vũ Thần, nhìn thấy mu bàn tay bị che lại, dường như đỏ một mảng lớn. Cô khẩn trương kéo tay phải không bị thương của Tịch Vũ Thần, vội vàng rời khỏi phòng khách hướng về nơi có nước lạnh gần họ nhất, hoàn toàn đem Lăng Hạo trở thành không khí.

Đem tay Tịch Vũ Thần đặt dưới vòi nước lạnh không ngừng dội nước.

"Tiếp tục dội nước, thuốc mỡ trong nhà hình như đã hết rồi, chị qua phòng vệ sinh lấy kem đánh răng." Nói xong những lời này Tô Tử Mặc liền chạy ra khỏi phòng bếp hướng về phòng vệ sinh, lúc đi ngang qua phòng khách cô vẫn không nhìn Lăng Hạo.

"Tử Mặc..."

Vẫn bị Tô Tử Mặc xem như không tồn tại, rốt cuộc ngay khi Tô Tử Mặc cầm kem đánh răng trở về phòng bếp hắn gọi cô lại, Tô Tử Mặc cũng phối hợp ngừng lại.

"Tử Mặc, anh..."

"Anh cút ra ngoài ngay lập tức cho tôi."

Tô Tử Mặc đưa lưng về phía hắn mà nói cho nên hắn nghe không rõ.

"Em nói gì?"

"Tôi nói anh cút ra ngoài, anh không nghe thấy sao? Về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi! Có nghe hay không, còn làm phiền chúng tôi thì đừng trách tôi không nể tình!"

Tịch Vũ Thần vì tên khốn này mà bị thương, điều này làm Tô Tử Mặc hết sức tức giận cho nên cô trực tiếp xoay người hướng về phía Lăng Hạo hét lên, tay phải chỉ về phía cửa, ngực không ngừng phập phồng.

Lăng Hạo cúi đầu, bất đắc dĩ cười cười, nhấc chân đi về phía cửa. Từ phản ứng vừa rồi của Tô Tử Mặc hắn cũng nhìn ra, lúc này đây bản thân thực sự không có cơ hội. Có lẽ duyên phận giữa hai người đến đây là tận rồi.

Một cánh cửa, 2 thế giới. Một bên cửa là Tô Tử Mặc lo lắng quay quanh Tịch Vũ Thần đang bị thương, mà bên kia cửa còn lại là Lăng Hạo đưa lưng về phía cửa âm thầm rơi lệ. Đàn ông không dễ rơi lệ.. chỉ là chưa chạm tới chỗ thương tâm thôi.

--------

"Con trai, đã về rồi à, cùng Tô Tử Mặc nói sao?"

Lăng Hạo vừa về nhà, mẹ Lăng đã từ trong nhà bước ra vây lấy con trai líu ríu hỏi.

"Con trai, con sao vậy?" Đột nhiên mẹ Lăng ngừng miệng vì bà nhìn thấy vành mắt đỏ bừng của con trai mình, mắt còn hơi sưng lên.

"Có phải người đàn bà kia đối với con như vậy? Nói cho mẹ, mẹ đi dạy dỗ nó!"

Nói xong bà liền xoắn tay áo, làm hành động như muốn xông ra cửa đi tìm người khi dễ con trai mình để tính sổ.

"Mẹ, không phải lỗi của cô ấy! Là con! Là tại chính con!"

Lăng Hạo vội bước đến cản đường mẹ mình, vì Tô Tử Mặc giải thích, nói xong lại nghĩ đến những lời Tô Tử Mặc nói với mình, hắn lại kích động muốn khóc

"Tại sao có thể là lỗi của con được chứ! Lúc này là lúc nào rồi con còn vì nó mà giải thích! Không phải chỉ là một ả đàn bà thôi sao! Con trai sao con không có tiền đồ như thế!"

Nhìn thấy vẻ mặt không chút tiền đồ của con trai mình, bà thật sự tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nắm tay Lăng Hạo nhưng không đành lòng xuống tay quá nặng.

"Mẹ, cô ấy không thích con, cô ấy nói giữa chúng con không có khả năng."

Lăng Hạo giống như một đứa trẻ ôm lấy mẹ mình không ngừng khóc, mẹ Lăng cũng không ngừng an ủi con mình đang khổ sở.

"Chỉ là người đàn bà thôi! Con trai, con phải tin rằng con là tốt nhất, về sau có thể tìm được một người tốt hơn! Tô Tử Mặc có quay lại hay không con đừng quan tâm tới, con mang con của mình về là được! Tô Ngôn Hi nhất định phải về Lăng gia chúng ta, con biết chưa!?"

"Không, con không thể làm như vậy." Lăng Hạo lắc đầu sau đó trở về phòng của mình.

-------

"Lần sau không được phép nói tới chuyện này, chúng ta đối xử với Tử Mặc còn chưa đủ quá phận sao? Bây giờ còn muốn đem Hi Hi từ bên người con bé cướp đi!"

Buối tối, mẹ Lăng vừa ngồi xuống giường, ba Lăng nửa ngồi nửa nằm trên giường đọc sách liền mở miệng.

"Vì sao? Tô Ngôn Hi chỉ có thể là của nhà chúng ta!"

"Tôi nói không được là không được! Chuyện này về sau không được nhắc lại nữa!"

Lăng ba hừ lạnh một tiếng, đem sách trong tay khép lại đặt lên tủ đầu giường, xê dịch thân mình đắp kín chăn, nhắm mắt. Lăng mẹ nắm chặt nắm tay, nhìn thoáng qua ngăn kéo ở đầu giường, trong đó có một tờ giấy, bà ghi số điện thoại của Tô Tử Mặc.

Ah, Tô Ngôn Hi tôi tuyệt đối phải mang về!

------------------

"Tay em còn đau không?" Tô Tử Mặc hỏi Tịch Vũ Thần đang vùi trong lòng mình.

"Không đau." Tịch Vũ Thần giơ tay, cười hì hì nói.

"Còn cười. Em có biết chị lo lắm không!?' Vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tịch Vũ Thần.

"Biết mà ~ chuyện này cuối cùng cũng giải quyết xong rồi, điều này làm em yên tâm rồi!"

"Chị cảm thấy chuyện này vẫn chưa xong đâu!" Xoa xoa má mình, Tô Tử Mặc nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Cái gì?" Quá nhỏ, Tịch Vũ Thần không nghe rõ, cô ngẩng đầu hỏi.

"Không có gì, thời gian không còn sớm nữa nhanh đi tắm thôi!"

"Hình như ngày kia sẽ đi học!?" Đột nhiên quên mất hôm nay là ngày mấy, nhìn điện thoại, Tô Tử Mặc hỏi.

"Ồ đúng rồi, ngày kia sẽ đi học."

"Vậy sau này Hi nhi liền giao cho em!" Tô Tử Mặc vỗ vỗ vai Tịch Vũ Thần, nhìn người kia cười đểu.

--------

Cuộc sống cứ yên bình như vậy trôi qua nửa tháng, khi tất cả mọi người đều cho rằng cơn phong ba này rốt cuộc cũng đã kết thúc, thì Tô Tử Mặc nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn dãy số xa lạ, Tô Tử Mặc nghi hoặc trong chốc lát nhưng vẫn bắt máy.

"A lô, xin chào?" Bên tai truyền giọng nói vừa xa lạ vừa có chút quen thuộc.

"Chúng ta nói chuyện đi!" Nghe câu này Tô Tử Mặc trầm mặc một lúc sau đó báo địa chỉ tiệm của mình rồi cúp máy. Quả nhiên không ngoài dự liệu của mình, chuyện này không thể nói với Lăng Hạo vài câu là có thể đơn giản kết thúc.

"Nha, tiệm này trang bị cũng không tệ." Khoảng nửa tiếng, một quý phụ nhân xuất hiện ở tiệm của Tô Tử Mặc, vừa mới đẩy cửa vào đã bắt đầu soi mói.

"Xem ra sau khi cùng con trai tôi ly hôn cô sống cũng thật khá."

Cũng may lúc này các thành phần tri thức đã kết thúc thời gian nghỉ của họ, trở về với bàn máy tính và tiếp tục chiến đấu cho nên lúc này trong tiệm cũng chẳng có bao nhiêu khách. Tô Tử Mặc trực tiếp đi thẳng đến trước một cái bàn và ngồi xuống. Chỉ cái ghế đối diện ý bảo người kia cũng ngồi vào.

"Nói đi, muốn nói chuyện gì?" Tô Tử Mặc khoanh tay trước ngực, nhịn không được hỏi.

"ÁI chà, đây là cái thái độ gì, đây là thái độ cô đối xử với trưởng bối sao?" Người đàn bà kia chanh chua nói.

"Trưởng bối? Bà cũng được xem là trưởng bối sao? Những chuyện bà làm có được xem là chuyện của những vị trưởng bối nên làm à?" Tô Tử Mặc hỏi ngược lại làm cho Lăng mẹ nghẹn lại không nói nên lời.

"Tôi đây chỉ nói ngắn gọn thôi, tôi muốn Tô Ngôn Hi trở về Lăng gia."

"Không thể."

Lời của Lăng mẹ vừa thốt ra, Tô Tử Mặc liền dứt khoát cự tuyệt, đồng thời đứng dậy chuẩn bị tiễn khách.

"Chuyện này không có khả năng, mời bà trở về cho." Đứng lên bước tới cửa, kéo cửa (hướng ra ngoài) sau đó làm tư thế 'mời'.

"Đừng vội tiễn tôi, cô có thể ra điều kiện. Cô muốn bao nhiêu tiền, nói đi."

"Tôi nói chuyện-đó-không-có-khả-năng, mời về cho." Nghe đối phương nói đến tiền, sắc mặt của Tô Tử Mặc liền trở nên khó coi, bây giờ chỉ còn thiếu trực tiếp chạy tới chỗ người đàn bà kia ném người đó ra ngoài.

"Tôi biết loại người như cô, không phải muốn tiền sao, tôi nói cô muốn bao nhiêu tiền, nói thẳng đi. Tôi sẽ tận lực thỏa mãn cô, chỉ cần cô cầm tiền sau đó cách chúng tôi xa một chút là được." mẹ Lăng dường như còn chưa phát hiện vẻ mặt của Tô Tử Mặc ngày càng khó coi.

Lửa giận bốc lên, Tô Tử Mặc trực tiếp bước nhanh tới chỗ người đàn bà kia sau đó kéo bà ta ra ngoài, quăng ra khỏi cửa.

"Về sau đừng tới làm phiền tôi, chuyện này tôi sẽ không đồng ý, đi thông thả không tiễn." Nói xong, xoay người vào cửa. Lăng mẹ đứng ngoài cửa hừ lạnh một tiếng, lúc này không đạt được mục đích, bà không cam lòng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro