Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì phong tục nữ tử không đội mũ, chỉ có nữ đạo sĩ có mũ, tên cổ xưa gọi là Nữ Quan.

Niên Hữu Ngư từ nhỏ theo sư phụ ở Am rách lớn lên, sư phó Niên Niên Ngư của nàng chính là một đạo sĩ, pháp lực mảnh vụn, mặc dù là mảnh vụn, nhưng vẫn có một chút xíu pháp lực, thế nhưng chút pháp lực ấy chỉ đủ thu thập tiểu quỷ không lợi hại, làm một chút cúng bái hành lễ, kiếm vài đồng tiền uống rượu.

Lúc trước Niên Hữu Ngư còn ở trong tả lót thì bị người vứt bỏ trước cửa am rách, năm ấy xác suất nữ hài bị vứt bỏ không nhiều, tuy nhiên người bình thường sẽ chọn nhà tốt, nhưng đây là trước cửa am rách, đúng là số ít...

Niên Niên Ngư mắng nửa ngày, cuối cùng đem nữ hài đang khóc phiền chết nàng nhặt trở vào, đút nước cơm, nếu không đút rượu gạo, không nghĩ tới nữ hài này dễ nuôi, không nói tới nuôi tốt xấu, còn nuôi vô cùng khỏe mạnh, bất quá từ nhỏ cùng sư phó giống nhau đều nghiện rượu. Người mặc tiểu đạo bào rách rưới, theo Niên Niên Ngư đi khắp nơi làm lễ cúng, học được chút pháp lực, năng lực pháp lực cũng giống như sư phó của nàng, là cấp bậc mảnh vụn.

Gặp phải quỷ lợi hại chạy so với ai khác còn nhanh hơn, bất quá cùng Niên Niên Ngư giống nhau, có miệng lưỡi, ba phần dựa vào thực lực, bảy phần dựa vào lừa bịp, sau khi Niên Niên Ngư mất, miễn cưỡng có thể lăn lộn cuộc sống.

Giống bây giờ Niên Hữu Ngư làm xong cúng bái hành lễ, nhận năm mươi đồng tiền sau đó mua bầu rượu, thu dọn kiếm gỗ cùng pháp khí của mình, rồi hướng hàng thịt đi tới, nàng dự định mua nửa cân thịt ba chỉ mang về trong am thưởng chính mình. Mua xong thịt ba chỉ, ôm rượu ngon ông chủ đưa, Niên Hữu Ngư nhanh chóng trở về am rách, trở lại am rách đốt nhanh cho sư phó, nàng rửa tay xong đốt một cây nhang. Dù sao nàng chỉ là một nữ đạo cô nghèo kiết xác, vì tiết kiệm tiền mua nhang, nàng từ trước đến nay đều thắp chỉ một cây. Vì thế sư phó của nàng báo mộng nói nàng đốt thêm vài cây, nhưng Niên Hữu Ngư cảm giác mình không vắt ra được tiền dư để mua nhang.

"Sư phụ a, hôm nay có rượu để cho ngươi uống trước." Niên Hữu Ngư nói xong đem rượu cùng nửa cân thịt ba chỉ đã nấu đặt trên bàn thờ rách, sau đó chuẩn bị đi hậu viện nấu nước nóng tắm, tuy Niên Hữu Ngư được đạo sĩ nuôi không giống cô nương bình thường, thế nhưng a!, rất thích sạch sẽ điểm ấy lại là tính nết cô nương.

Kỳ thực Niên Hữu Ngư ngũ quan thanh tú, khuôn mặt xinh đẹp, có vài phần dáng vẻ tiên phong đạo cốt*, chỉ là sư phó của nàng nói vì để cho bản thân bộ dạng cao thâm, cần phải mặc lôi thôi giống như sư phó của nàng. Vì vậy nàng luôn luôn nghe sư phó, mỗi lần xuất môn đều cố ý ăn diện một chút, trở lại trong miếu, Niên Hữu Ngư đều tắm rửa thật sạch.

(Tiên phong đạo cốt: là cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục)

Bất quá lần này tắm Niên Hữu Ngư thực sự nhận được kinh hách lớn, nàng đang tắm rửa đến hài lòng, đột nhiên một vật thể trắng như tuyết hồ ly chín đuôi xông vào, thật sự có chín cái đuôi, Niên Hữu Ngư nghiêm túc đếm, "Núi Thanh Khâu, trong núi có một loài thú, hình dạng nó như hồ ly mà chín đuôi" Niên Hữu Ngư lập tức nghĩ tới trong "Sơn Hải Kinh" diễn tả, nàng còn tưởng rằng chỉ là truyền thuyết, không nghĩ tới hôm nay nàng được nhìn thấy. Đáng sợ hơn, con hồ ly kia rõ ràng có linh tính, cảm giác mình đang bị đếm số lượng, quay đầu nhìn kỹ Niên Hữu Ngư. Niên Hữu Ngư làm nữ đạo sĩ có một chút pháp lực, nàng đương nhiên biết rõ, trên đời này có yêu quái, chỉ là bình thường nàng cùng tiếp xúc với tiểu quỷ tương đối nhiều, hầu như chưa từng đụng tới yêu quái, lần này gặp yêu quái lợi hại, làm nàng sợ hãi không ít, hơn nữa nàng chỉ biết hồ ly cao thâm, căn bản không biết cao thâm bao nhiêu. Nàng nhanh chóng mặc y phục, đối với thân thể mình bại lộ trong lòng xấu hổ mặc dù chỉ một chút, thế nhưng phải chừng mực, sư phó của nàng căn bản không dạy lễ nghĩa liêm sỉ, sau đó cùng ngưởi phàm tục giao tiếp, mặc dù biết một ... hai ...., thế nhưng nàng và sư phụ giống nhau cố chấp, không đem phàm tục để vào mắt.

"Cô nãi nãi...." Niên Hữu Ngư biểu tình nịnh nọt, đối với đạo pháp cao hơn chính mình còn không biết gấp bao nhiêu lần, Niên Hữu Ngư rất thức thời.

Trữ Dĩ Tầm liếc nhìn nữ đạo sĩ mười sáu mười bảy tuổi, mi thanh mục tú, răng trắng môi hồng, diện mạo sáng loáng, da thịt nhẵn nhụi, giọng nói trong trẻo, còn là lò chi lương khí, trên người hiện lên linh khí dồi dào, điều này làm cho con mắt Trữ Dĩ Tầm sáng ngời. Trữ Dĩ Tầm cảm thấy có được thần khí này, nàng có thể khôi phục rất nhanh nguyên khí, lão hòa thượng đáng chết kia độ kiếp chi tế đánh lên chính mình, làm chính mình bị thương nặng, còn theo đuổi không bỏ, hiện tại quan trọng nhất vượt qua tình huống này, mắt thấy lão hòa thượng kia sắp đuổi tới, Trữ Dĩ Tầm dưới tình thế cấp bách hóa thành một đoàn sương trắng chui vào trong đạo bào rộng lớn của Niên Hữu Ngư.

"Người đâu?" Không đúng, yêu quái đâu? Niên Hữu Ngư không phản ứng kịp đây là chuyện gì, chỉ thấy cửu vĩ hồ hướng ống tay áo của mình, sau đó tiêu thất, Niên Hữu Ngư kéo tay áo tìm kiếm, vừa rồi y phục mặc gấp, bên trong căn bản không mặc trung y, ngoại trừ tay áo, chính là cánh tay trắng nõn của mình, nơi nào thấy được con cửu vĩ hồ kia. Bị xem là một chuyện, bị cửu vĩ hồ dính vào trên người lại là một chuyện khác, Niên Hữu Ngư suy nghĩ có nên cỡi đạo bào ra thay một bộ y phục khác không, dù sao nghèo kiết xác như nàng cũng chỉ có hai bộ đạo bào, nàng đang còn do dự, lúc này một lão hòa thượng râu bạc chạy vọt vào.

"Ngươi có thấy một con cửu vĩ hồ yêu nghiệt chui vào đây không?" Lão hòa thượng hỏi, vẻ mặt trong lúc này có cảm giác lạnh lùng.

Niên Hữu Ngư lắc đầu, lão hòa thượng có thể làm tổn thương yêu hồ, pháp lực khẳng định rất lợi hại, không biết vì sao, Niên Hữu Ngư theo bản năng lắc đầu, quên đi, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, cứu yêu chắc là có công đức a!.

"Yêu hồ bị lão tăng đánh bị thương nặng, không thể trốn lâu, nhất định là ở phụ cận đây, nếu như thí chủ có thấy, cần phải nói cho lão tăng, yêu nghiệt này bản chất dâm tà giả dối, thường bắt người hút tinh khí làm thức ăn, lão tăng muốn thu thập yêu nghiệt này!" Lão hòa thượng nghiêm mặt nói, lão hòa thượng đã thu thập vô số yêu quái, chỉ một số ít có thể chạy trốn từ lòng bàn tay hắn, chỉ là yêu khí này đến trong am thì mất dấu, làm lão hòa thượng không thể nào tìm được. Lão hòa thượng vốn hoài nghi nữ đạo sĩ này là yêu hồ biến hóa, chỉ là nữ đạo sĩ tuy rằng pháp lực kém, thế nhưng cũng là người tu đạo, hơn nữa tư chất thật tốt, chẳng biết tại sao pháp lực lại bình thường như vậy. Lão hòa thượng nói bình thường coi như khách khí, tư chất như vậy pháp lực như vậy, rõ ràng không cân đối, đáng tiếc đây là người tu đạo, mà không phải người tu Phật, nếu không... Lão hòa thượng muốn thu làm đồ đệ.

Niên Hữu Ngư bị lão hòa thượng nói như vậy, đối với cửu vĩ hồ trong lòng có chút kiêng kỵ, nàng đang muốn mở miệng, cảm giác vị trí trái tim của chính mình có chút đau đớn, nàng biết nhất định là cửu vĩ hồ uy hiếp, nàng có dự cảm, mình nếu dám tiết lộ hành tung cửu vĩ hồ, cửu vĩ hồ nhất định phải làm cho bản thân mình lập tức chết rất thảm.

"Tiểu đạo luôn ở chỗ này, chưa từng thấy qua yêu hồ, nhất định là hướng nơi khác chạy thoát" Niên Hữu Ngư lương tâm che giấu nói, trong lòng vô cùng thấp thỏm, không biết yêu hồ có báo ân không, hay lấy oán trả ơn đâu?

Lão hòa thượng hồ nghi nhìn về phía Niên Hữu Ngư, hắn rõ ràng thấy yêu hồ chui vào trong am, nhưng thấy Niên Hữu Ngư không giống như nói dối, lại càng không như bị trúng yêu pháp, hơn nữa khí tức yêu hồ thực sự hoàn toàn không có.

"Ta hận không thể có sức lực giúp đại sư trừ yêu, pháp lực bình thường không thể làm gì." Niên Hữu Ngư nói xong dáng vẻ oán giận mãnh liệt.

Lão hòa thượng gật đầu, nữ đạo sĩ này pháp lực quả thực không được, đừng nói trừ yêu, chỉ cần gặp quỷ lợi hại đều không trừ được, lúc này mới tin lời Niên Hữu Ngư, xoay người tiếp tục đuổi theo yêu hồ, chỉ là vừa xoay người lập tức quay đầu lại, làm cho Niên Hữu Ngư hoảng sợ, cho rằng mình không có lừa gạt lão hòa thượng.

"Phật đạo vốn có chỗ giống nhau, ngươi và ta gặp nhau là hữu duyên, quyển kinh thư này tặng cho ngươi, lấy tiềm chất của ngươi, nếu chăm chỉ tu luyện, sau này pháp lực chắc chắn tiến rất xa." Lão hòa thượng từ trong lòng ngực lấy ra một quyển kinh thư cũ nát đưa cho Niên Hữu Ngư.

Có tiện nghi không chiếm thì không phải là Niên Hữu Ngư rồi, Niên Hữu Ngư lập tức tiếp nhận sách rách nát kia, nàng ước mơ chính mình biến thành dáng vẻ đắc đạo cao thâm.

"Cảm tạ đại sư tặng cho, tiểu đạo sẽ không phụ kỳ vọng, ngày đêm chăm chỉ tu luyện." Niên Hữu Ngư lập tức đem kinh thư cất vào trong ngực, chỉ là kinh thư mới vừa vào trong, nàng cảm giác có ngọn gió trong ngực mình vọt đi xuống, chạy đến bên đùi nàng, cửu vĩ hồ không phải mới vừa trốn ở trước ngực mình sao, hiện tại chạy xuống bắp đùi mình, nghĩ tới đây, sắc mặt Niên Hữu Ngư trở nên ửng đỏ.

"Vừa nghĩ tới bản thân có thể biến thành người giống như đại sư lợi hại như vậy, ta thực sự quá kích động." Niên Hữu Ngư sợ mình bị lão hòa thượng nhìn ra điều gì, lập tức giải thích, kỳ thực Niên Hữu Ngư quả thực rất kích động, nàng có dự cảm thứ lão hòa thượng cho mình nhất định là bảo bối.

Lão hòa thượng nhìn dáng vẻ Niên Hữu Ngư ước mơ chính mình thay đổi thành anh hùng thế tục, không hề giống người tu đạo nội liễm, nhíu mày, đoán chừng có chút hối hận đem kinh thư cho nàng, lão hòa thượng không phản ứng Niên Hữu Ngư, trong nháy mắt biến mất ở trước mắt Niên Hữu Ngư.

Quả nhiên là đạo hạnh cao thâm, Niên Hữu Ngư vô cùng bội phục nghĩ, sau đó nhớ tới trên người mình còn cửu vĩ hồ đang trốn.

"Cái kia... Lão hòa thượng đi rồi, ngươi có thể hiện ra..." Niên Hữu Ngư hướng về phía không khí nói.

"Ngươi đem kinh thư đốt đi, được để trên người." Rõ ràng không có âm thanh, Niên Hữu Ngư vẫn nghe được là lời cảnh cáo nghiêm nghị.

Niên Hữu Ngư ngoan ngoãn đem kinh thư lấy ra, nàng đương nhiên luyến tiếc đốt đi, liền đem kinh thư nhét vào trong hốc tường am rách của chính mình, không có biện pháp am rách quá tồi tàn, khắp nơi là có thể giấu đồ trong hốc tường.

"Kinh thư ném rồi, ngươi bây giờ có thể ra sao?" Niên Hữu Ngư hỏi.

Nhưng là hỏi hồi lâu, không có đáp lại, Niên Hữu Ngư hỏi lần nữa, vẫn không có người đáp lại, Niên Hữu Ngư cho rằng con cửu vĩ hồ kia đã rời đi. Nàng sờ soạng chính mình, phát hiện cái bụng đột nhiên cực kỳ đói, cảm giác đói đến độ có thể nuốt vào một con gà rồi, cơn đói này tới quá khó hiểu a!.

Niên Hữu Ngư nhớ tới mình đặt trên bàn thờ rượu cùng thịt ba chị, nhanh chóng lấy xuống ăn, sau khi ăn xong cảm giác cái bụng vẫn đói, cảm giác ăn no căng bụng không có, vì thoát khỏi trạng thái đói bụng, nàng không thể không đi thùng đựng gạo lấy gạo đem ra nấu. Nàng nấu ba chén lớn, nàng nghĩ buổi tối không cần đốt lửa, buổi tối ăn cơm nắm là được rồi, nhưng ai ngờ nàng lại đem phần buổi tối đều ăn hết, mới miễn cưỡng có cảm giác no căng bụng. Ngày hôm nay sức ăn lớn quá rồi đó, đột nhiên sức ăn lớn như vậy, sau này nuôi không nổi bản thân, nàng đã hoàn toàn đem cửu vĩ hồ cùng cuốn kinh thư kia ném ra sau ót.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro