Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Niên Hữu Ngư u oán nhìn Trữ Dĩ Tầm, ngay mới vừa rồi, Trữ Dĩ Tầm nói muốn bổ sung linh lực, không nói hai lời, đem y phục của nàng cởi ra, sau đó....

Không có không khí, không có màn dạo đầu, làm cho Niên Hữu Ngư cảm giác mình thật sự chỉ là lò chứa linh khí cùng tinh khí mà thôi, cảm giác như vậy, thế nhưng thân thể của nàng lại còn hăng hái, thật sự thất vọng, làm cho Niên Hữu Ngư muốn cầm cái gối đem mình bịt kín chết cho rồi. Ghét nhất lần này dĩ nhiên không ngủ say, ngoại trừ run chân, vẫn là run chân.

Trữ Dĩ Tầm đối với vẻ mặt u oán của Niên Hữu Ngư, làm như không thấy, nàng muốn dẫn Niên Hữu Ngư trở về lãnh địa hồ tộc, dọc theo con đường này mang theo Niên Hữu Ngư đúng là gánh nặng lớn, đương nhiên phải bổ sung một ít linh khí, mới ứng phó nổi gánh nặng này, chỉ là thời gian cấp bách, nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Nàng không hiểu được Niên Hữu Ngư ủy khuất cái gì, cũng không phải không có để cho nàng thoải mái, còn làm không chỉ một lần, để làm chi làm bộ dạng như bị người cưỡng gian như vậy, rõ ràng thân thể của nàng rất phối hợp.

Bất quá lần này Trữ Dĩ Tầm chỉ hút linh khí Niên Hữu Ngư, không có hút tinh khí, hơn nữa hút nhiều lần, thân thể Niên Hữu Ngư năng lực chịu đựng rõ ràng tăng lên. Trữ Dĩ Tầm hút linh khí xong thì mang theo Niên Hữu Ngư lấy tốc độ nhanh nhất trở về lãnh địa hồ tộc.

Niên Hữu Ngư u oán không được bao lâu, bởi vì Trữ Dĩ Tầm ôm chính mình bay trên không, cảm giác thật sự này làm cho Niên Hữu Ngư rất là hưng phấn, thân thể của nàng cùng thân thể Trữ Dĩ Tầm dính với nhau, nàng ngửi được hơi thở đặc hữu trên người Trữ Dĩ Tầm, miên man suy nghĩ. Không phải đều nói mồ hôi có vị khó ngửi sao, vì sao trên người hồ yêu không có mùi thúi, ngược lại rất dễ chịu, Niên Hữu Ngư không tự chủ đem mặt ghé vào cần cổ Trữ Dĩ Tầm ngửi tới ngửi lui.

Trữ Dĩ Tầm cảm thấy Niên Hữu Ngư làm phiền chính mình, mũi Niên Hữu Ngư như có như không cọ cần cổ của mình, làm cho mình cảm giác tê dại, cảm giác như vậy làm cho Trữ Dĩ Tầm rất muốn đem Niên Hữu Ngư vứt bỏ.

"Ngươi an phận một chút cho ta." Trữ Dĩ Tầm cảnh cáo Niên Hữu Ngư, Niên Hữu Ngư bị cảnh cáo khiêm tốn một chút, sau đó không bao lâu giở thói cũ lại, Trữ Dĩ Tầm cũng lười cảnh cáo.

Đại khái hai mươi ngày sau, Trữ Dĩ Tầm rốt cục mang theo gánh nặng này về đến lãnh địa hồ tộc, Trữ Dĩ Tầm mang một lò cực phẩm trở về, toàn bộ hồ tộc đều sôi trào lên.

Niên Hữu Ngư ngắt bắp đùi chính mình, nơi này cảnh sắc hợp lòng người, nhiệt độ thích hợp, quan trọng nhất là, nơi đây tất cả đều là mỹ nhân, có nam nhân cũng coi thành mỹ nhân. Niên Hữu Ngư cảm giác mình giống như vào vườn hoa, từng nhóm mỹ nhân đủ loại kiểu dáng, không có giống nhau, từng cá nhân đều câu hồn phách người, ăn mặc các loại bại lộ, đơn giản là hoạt sắc sinh hương, làm cho hai mắt Niên Hữu Ngư cảm thấy không đủ dùng.

Trữ Dĩ Tầm nhìn Niên Hữu Ngư đối với những hồ yêu khác, một bộ dáng vẻ háo sắc, trong lòng không khỏi có chút giận, hướng về Niên Hữu Ngư sắc mặt vô cùng lạnh lẽo.

Niên Hữu Ngư nhìn con hồ yêu này bên người, nhìn lại hồ yêu khác, cảm thấy Trữ Dĩ Tầm cùng hồ yêu khác, có điểm không giống nhau. Yêu này, vừa nhìn chính là các loại dụ dỗ, dáng vẻ liêu nhân, tầm mắt của người ở đây đều hết sức liêu nhân, mà Trữ Dĩ Tầm một bộ uyên thâm rất gần, thoạt nhìn tựa như tiên nữ không dính hạt bụi trần gian.

Niên Hữu Ngư thấy một nữ nhân mặc hồng y một mực nhìn chính mình, quyến rũ tận trong xương như vậy, nếu như đây không phải là hồ ly tinh, Niên Hữu Ngư sẽ không tin, toàn thân đều lộ ra vẻ liêu nhân cùng quyến rũ, đạo hạnh này, khẳng định không bình thường, Niên Hữu Ngư âm thầm suy nghĩ. Chỗ chết người nhất chính là Niên Hữu Ngư cảm giác hồ ly tinh kia lắc lư ở bên Trữ Dĩ Tầm không coi vào đâu câu dẫn mình. Niên Hữu Ngư theo bản năng tách ra ánh mắt nữ yêu hồng y, nàng biết những hồ yêu này đều biết mị thuật, tách ra ánh mắt hồ yêu tốt hơn, tuy rằng nàng háo sắc, bất quá nàng rất tự giác đem mình thuộc về Trữ Dĩ Tầm rồi. Hồ yêu Hồng Y nhìn Niên Hữu Ngư tránh ánh mắt của mình, nhếch miệng lên, nữ đạo cô này dĩ nhiên hiểu được tránh tầm mắt nàng, nàng câu nhân cho tới bây giờ không cần dựa vào mị thuật, chỉ có đạo hạnh không đủ hồ yêu mới dùng mị thuật mê hoặc lòng người, loại đạo hạnh của nàng, đứng ở đó thôi đã có người trước ngã xuống người sau tiến lên hoặc chờ đợi mình lâm hạnh.

Quả nhiên nhích lại gần mình, thân thể như không xương dựa trên người Niên Hữu Ngư, ngực đầy đặn đặt trước ngực Niên Hữu Ngư.

"Đạo cô còn là xử nữ, tiểu Cửu thật đúng là phung phí của trời." Hồ yêu Hồng Y hà hơi vào Niên Hữu Ngư, nữ đạo cô này thực sự là lò cực phẩm, đối với yêu mà nói, thực sự là mê hoặc, tiểu Cửu lại có được, bất quá tiểu Cửu từ nhỏ đã kỳ lạ chọn lựa tu tiên, cũng không phải rất kỳ quái. Chỉ là khí tức trên người tiểu Cửu không có thuần túy như trước nữa, hiển nhiên dính tục khí phàm trần rồi, lẽ nào tiểu Cửu thông suốt?

Niên Hữu Ngư cảm thấy da mặt nóng lên, thật là muốn chết, yêu tinh câu nhân như vậy, ai chịu nổi, bất quá Niên Hữu Ngư vì biểu hiện mình có kiên định, muốn đem hồ ly tinh treo trên người mình gỡ ra, nhưng yêu tinh này như kẹo da trâu, nàng làm sao đều đẩy không ra.

"Đạo cô cảm thấy ta không đẹp bằng Dĩ Tầm sao?" Hồng Y không nghĩ tới người này rõ ràng một bộ dáng động tâm, mà trong lòng không loạn, thật là chơi đùa thật khá, bất quá nữ đạo cô này trên người chẳng những có linh khí, tinh khí còn rất thuần khiết, tuyệt đối là vật đại bổ, suýt chút nữa làm cho nàng nhịn không được muốn hút một ngụm, bất quá Hồng Y nhìn trên tay phải Niên Hữu Ngư đeo chuông, nhịn lại dục vọng, tiểu Cửu quả nhiên thông suốt.

"Đều đẹp, mỗi người mỗi vẻ." Niên Hữu Ngư len lén nhìn về phía Trữ Dĩ Tầm, phát hiện Trữ Dĩ Tầm sắc mặt lạnh hơn, có loại cảm giác bị bắt gian, nhưng rõ ràng nàng không hề làm gì cả a, mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, nàng ngăn không được a, còn đẩy không ra, nàng thật sự vô tội.

Trữ Dĩ Tầm cảm giác đồ vật của mình bị xâm phạm, đặc biệt chứng kiến sắc mặt Niên Hữu Ngư hiện lên đỏ ửng, một bộ dáng xuân tâm nhộn nhạo, nàng muốn lôi tim gan phèo phổi Niên Hữu Ngư ra.

"Ngươi cùng ta song tu, ta tuyệt đối làm cho ngươi vui đến quên cả trời đất, tiểu Cửu hẳn là rất thô bạo, không hiểu thương hương tiếc ngọc." Hồng Y lắc lư người.

Niên Hữu Ngư nhớ tới lần trước, thực sự là thấu hiểu rất rõ, Trữ Dĩ Tầm thật sự thô bạo, không có chút nào thương hương tiếc ngọc, đương nhiên việc xấu trong nhà không thể nói cho người ngoài, Niên Hữu Ngư nghĩ, Trữ Dĩ Tầm bởi vì có chín cái đuôi, cho nên gọi là tiểu Cửu sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro