Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đồ của ta, trừ phi ta từ bỏ, nếu không.... Cũng đừng nghĩ cướp đi!" Trữ Dĩ Tầm đem Hồng Y dính trên người Niên Hữu Ngư kéo ra, sau đó tới gần Hồng Y lạnh giọng nói, ghét nhất người khác cướp đồ của mình, tỷ tỷ của mình cũng không ngoại lệ.

"Tiểu Cửu, tính tình này của ngươi thực sự không đáng yêu, vui một mình không bằng mọi người đều vui..." Hồng Y nữ tử cảm thấy hồ tộc luôn luôn không có quan niệm trinh tiết, tùy ý bản thân, đối với tình dục càng như uống nước đơn giản lại không thể thiếu. Tỷ như nàng và tiểu Cửu là cùng nương khác cha, nương của các nàng không chỉ ... mà còn là đệ nhất mỹ nhân hồ tộc, cũng là đệ nhất mỹ nhân yêu tộc, lan rộng tam giới, Tiên tộc cũng có, Yêu tộc cũng có, Ma tộc cũng có, đây là niềm tự hào của hồ tộc, mị lực sắc bén không thể đỡ.

"Đồ của ta, ai cũng không cho phép đụng vào, nếu đụng, thì giết chết." Trữ Dĩ Tầm giọng nói lạnh hơn, nàng chán ghét đồ đạc của mình bị người khác đụng, ai cũng không cho phép đụng.

Hồng Y nữ tử vừa nghe, vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới tiểu Cửu bình thường lạnh như băng, dĩ nhiên nói lời bá đạo như vậy, lời này người tu tiên làm sao có thể nói được, rõ ràng là tác phong Ma tộc a, nếu không phải tiểu Cửu chính tông cửu vĩ hồ, nàng hoài nghi tiểu Cửu có nương là người Ma tộc.

Ngay cả Niên Hữu Ngư âm thầm hút ngụm khí, trong lòng có chút sợ, nàng đem lời này ghi nhớ trong lòng, sau này tuân thủ mới được, nếu không... Lấy tính cách Trữ Dĩ Tầm, chính mình dữ nhiều lành ít.

"Ngươi không tính tu tiên?" Người này thông suốt, nếu đã như vậy nương nhất định vui sướng đến phát rồ rồi, phải biết rằng nương rất nhiều hài tử, thương yêu nhất vẫn là tiểu Cửu, người khác đều giống phụ thân, duy nhất chỉ có tiểu Cửu giống mẫu thân, cửu vĩ hồ ở hồ tộc vô cùng thưa thớt. Nương thương yêu tiểu Cửu, không muốn tiểu Cửu chịu đau khổ khi tu tiên, nhưng là người này hết lần này tới lần khác kỳ lạ, chẳng những cấm dục, còn chọn lựa tu tiên trăm cay nghìn đắng. Năm đó tiểu Cửu nói tu tiên, không ai coi ra gì, đều bị chê cười, cảm thấy không kiên trì nổi, không nghĩ tới người này kiên trì đến nghìn năm, mọi người lúc đầu chê cười, dần dần trở nên thành kính nể, bây giờ, người này đột nhiên dẫn theo một lò cực phẩm trở về, còn dự định giữ lại bên người, chuyện lần này có chút lớn.

Trữ Dĩ Tầm không trả lời, cái này là nỗi đau của nàng, thống khổ bỏ lỡ nửa chừng, nàng không muốn nói cùng người khác nghe, trở thành trò cười cho người khác.

"Nương ở trong tộc sao?" Trữ Dĩ Tầm hỏi, nương của nàng bốn biển là nhà, quanh năm không ở bên trong hồ tộc.

"Có ở." Nương nói tiểu Cửu có một kiếp, trước đây không lâu vừa trở về.

"Ta đi tìm nương." Trữ Dĩ Tầm mới vừa đi hai bước, nhớ tới Niên Hữu Ngư, sợ Niên Hữu Ngư lưu lại nơi này sẽ bị người khác nuốt chửng, vẫn cảm thấy giữ bên cạnh mình tương đối an toàn, tự tay kéo Niên Hữu Ngư đến bên cạnh mình.

Niên Hữu Ngư bị Trữ Dĩ Tầm kéo một cái, cảm thấy cửu vĩ hồ thực sự là thô lỗ vừa thô bạo, so sánh bên cạnh hồ yêu hồng y quyến rũ yêu mị, thực sự là cách biệt một trời a.

Niên Hữu Ngư theo sát Trữ Dĩ Tầm, cảm thấy đây đối với phàm nhân mà nói, có thể tính tiên cảnh a, thẳng đến cái tòa núi cao trên đỉnh có một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy, mặc dù kích thước không lớn, nhưng ở đỉnh núi cao, một bên mây mù lượn quanh, rất có cảm giác tiên cảnh.

Khi tiến vào cung điện, Niên Hữu Ngư nghe thấy được mùi thơm thoang thoảng, trong đại điện lư hương đốt không biết tên hương liệu gì, ngược lại dễ ngửi vô cùng, thế nhưng ánh mắt Niên Hữu Ngư bị một bóng lưng nữ tử hấp dẫn, cùng Trữ Dĩ Tầm giống nhau xiêm y trắng như tuyết, bất đồng chính là, nữ nhân kia tóc màu trắng, như tinh linh trong sáng, Trữ Dĩ Tầm tóc màu đen. Tấm lưng kia, thoạt nhìn làm người ta thấy không tỳ vết, chỉ là một bóng lưng, có thể liêu nhân làm lòng ngứa ngáy, Niên Hữu Ngư hiếu kỳ bắt đầu đoán thân phận nữ tử này.

"Nương." Trữ Dĩ Tầm lên tiếng, trong giọng nói không có băng lãnh.

Nàng kia nghe được Trữ Dĩ Tầm kêu to, xoay người lại nhìn về phía Trữ Dĩ Tầm cùng Niên Hữu Ngư.

Niên Hữu Ngư lúc này mới thấy rõ dung mạo nữ nhân kia, không chỉ đẹp nhất còn có cảm giác kinh diễm hơn, ở nơi này đều có dáng vẻ khuynh thành, kinh diễm này có thể đoạt giải quán quân, thậm chí so với Trữ Dĩ Tầm còn muốn đẹp hơn một ít, mặc dù Trữ Dĩ Tầm ở hồ tộc coi như rất đẹp rồi.

Trữ Dĩ Tầm nhìn Niên Hữu Ngư nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi có chút giận, quả nhiên là đạo cô thúi háo sắc, nàng nếu dám nổi lên sắc tâm đối với nương, chính mình chắc chắn đem mắt của nàng móc ra, chính mình đã không tu tiên, không cần đối với người khách khí. Về phương diện khác, Trữ Dĩ Tầm rõ ràng bản thân đẹp nhưng mẫu thân chính mình nếu như Niên Hữu Ngư không nhìn thấy, không thể so sánh.

Trữ Thiên Tuyết nhìn sắc mặt Trữ Dĩ Tầm chợt lóe lên, nhìn lại khí tức chung quanh Trữ Dĩ Tầm đã biến mất, âm thầm suy nghĩ một chút, tiểu Cửu không có thất tình lục dục, hài tử này đầu óc không thông suốt thì thôi, vừa mới thông suốt, dễ dàng cực đoan, yêu hận nồng đậm đối với người khác, tuy rằng không có quan hệ gì đặc biệt nhưng đã muốn chiếm làm của riêng, cái này muốn chiếm làm của riêng cường liệt đều khiến người ta hít thở không thông.

Trữ Thiên Tuyết đối với tâm tình nữ nhi của mình chập chờn đối với Niên Hữu Ngư dĩ nhiên có chút ngạc nhiên, liếc mắt quyến rũ sang trên người Niên Hữu Ngư, khi nhìn đến Niên Hữu Ngư một thân lò cực phẩm, nhãn tình sáng lên, không nghĩ tới tiểu Cửu tìm được bảo vật, có bảo vật này, tiểu Cửu ngày sau tu luyện có thể đi nghìn dặm.

Niên Hữu Ngư cảm giác Trữ Thiên Tuyết chăm chú nhìn chính mình, ngực cảm giác một trận tê dại, má ơi.... Yêu tinh này sẽ câu hồn chính mình thật sự là không thể chịu đưng được a.

Niên Hữu Ngư nhanh chóng nhìn Trữ Dĩ Tầm, nhìn Trữ Dĩ Tầm trên mặt vô cùng xinh đẹp đều ngưng đọng muốn kết sương rồi, còn hơn hồi nãy nữa càng lạnh hơn vài phần. Kỳ thực Dĩ Tầm còn chưa am hiểu che giấu tâm tình chính mình, Niên Hữu Ngư thầm suy nghĩ, có chút hài lòng nho nhỏ, nàng đố kị hay không đố kị đâu?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro