Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Niên Hữu Ngư cùng Trữ Dĩ Tầm bị Trữ Thiên Tuyết khóa bên trong tiên trận, trận pháp này ngay cả thần tiên cũng khốn khổ, mà đối với nữ đạo cô học nghệ không tinh càng không có gì để nói.

"Nương, để tiểu Cửu ở cùng nữ đạo cô kia không có vấn đề gì sao?" Hồng Y hỏi Trữ Thiên Tuyết.

"Không sao" Trữ Thiên Tuyết nhìn thoáng qua hai người bên trong tiên trận, đối với Dĩ Tầm nhiều năm ở đêm bái nguyệt đau khổ áp chế dục vọng chính mình mà nói, tối nay có thể mặc sức thỏa thích.

"Nương, đêm nay người đừng đi với người khác, theo con có được không?" Nữ tử áo tím làm nũng nói, giọng nói yêu mị làm xương muốn tan chảy, nàng quấn nương cả ngày, hết lần này tới lần khác nương không muốn.

"Nương nếu như đồng ý nàng, không thể bất công, phải để con cùng gia nhập nữa." Hồng Y cọ đến trước mặt Trữ Thiên Tuyết, chỉ có Tử San biết làm nũng sao, mình cũng biết, hơn nữa, yêu tộc người nào không thèm nhỏ dãi nương, dù sao các nàng ở yêu tộc từ trước đến nay tùy ý, giống như Nhân Gian có nhiều con đường vậy.

"Hồng Y, không cho phép ngươi cùng ta đoạt nương." Tử San nổi giận, Hồng Y đáng chết này từ nhỏ đến lớn đều cùng mình đoạt sủng ái, đêm bái nguyệt này cũng cùng chính mình tranh đoạt.

Trữ Thiên Tuyết đối với Hồng Y Tử San từ nhỏ đã gây gổ, đau đầu, nàng không ngại biến nữ nhi thành tình nhân của nàng, thế nhưng nàng hiểu rõ quan hệ một ngày thay đổi, tình mẫu tử sẽ biến chất, tình tình ái ái hơn phân nửa chiếm làm của riêng cùng ghen tỵ, nàng không muốn nữ nhi vì mình tổn thương buồn bã, nàng mấy ngàn năm nay làm tổn thương biết bao nhiêu người, Yêu, Ma, Tiên, Trữ Thiên Tuyết đếm không hết, mà nàng không muốn thương tổn nữ nhi của mình, cho nên nàng không cho phép mình và nữ nhi xảy ra tình cảm khác ngoài tình mẫu tử.

"Tử San, ngoan." Giọng nói Trữ Thiên Tuyết mặc dù ôn nhu, tuy nhiên rất kiên định không cho bất luận kẻ nào chất vấn.

"Nương..." Trong mắt Tử San hàm chứa nước mắt, nàng cảm thấy ủy khuất, nàng chỉ muốn giữ lại một đêm ôn tồn mà thôi, chỉ cần một lần, nàng chết cũng không hối tiếc.

Hồng Y thường ngày ghét Tử San, nhưng nhìn Tử San ở trước mặt nương như thế, nàng có chút không đành lòng, rõ ràng nương tuyệt đối sẽ không cho Tử San một phần tình cảm, nếu đã vô tâm, nương tuyệt đối sẽ không cho Tử San một điểm hy vọng xa vời.

"Hồng Y, đêm nay con tốt nhất bồi Tử San." Trữ Thiên Tuyết nói xong câu đó, xoay người rời đi, không người nào biết tối nay có ai vinh hạnh có thể cùng triền miên với mình .

Tử San nhìn bóng lưng Trữ Thiên Tuyết biến mất, rơi lệ.

Hồng Y thấy đoạn thời gian trước Thanh Bí sa sút tinh thần tổn thương vì tình, cũng nhìn thấy Tử San đối với nương thống khổ, Hồng Y cảm thấy tình yêu a ngàn vạn lần không thể đụng vào, quả thực so với độc dược còn độc hơn.

"Ngươi sao khổ như vậy chứ?" Hồng Y than thở nói.

"Ngươi không cần phải nói lời châm chọc." Tử San đối với Hồng Y không cảm kích chút nào.

"Hảo tâm bị sét đánh, nếu không phải nương kêu ta tối nay bồi ngươi, ta mới mặc kệ ngươi." Hồng Y hừ lạnh nói, người đáng thương cũng có chỗ đáng hận, không đáng thông cảm.

"Không cần ngươi quan tâm, mặc dù ta không chiếm được nương, ta cũng không muốn cùng ngươi có bất kỳ liên quan gì." Tử San mặt lạnh đối với Hồng Y, từ nhỏ đến lớn nàng không khỏi chán ghét Hồng Y, mặc dù nương hiểu rõ nhất là Trữ Dĩ Tầm, đương nhiên nàng cũng chán ghét Trữ Dĩ Tầm, thế nhưng nàng cảm thấy Hồng Y so với Trữ Dĩ Tầm chán ghét hơn.

"Chờ chút nữa, ngươi đừng cầu ta." Hồng Y hừ lạnh, đến giờ tý, trinh tiết liệt phụ đều có thể thay đổi thành dâm phụ, huống chi hồ tộc cho tới bây giờ trinh tiết không quan trọng. Điểm ấy, Hồng Y tương đối bội phục Trữ Dĩ Tầm, dĩ nhiên bình yên vô sự vượt qua vô số đêm bái nguyệt, khả năng kiềm chế đáng giá bội phục, thế nhưng Hồng Y không cảm thấy Tử San có sự kiềm chế này, hơn nữa bây giờ cách giờ tý gần tới.

(Giờ tý: Từ 23h đến 1h sáng)

Niên Hữu Ngư nghĩ đến chính mình sẽ chết, Trữ Dĩ Tầm cùng người khác phong lưu khoái hoạt, nếu chậm một chút, cái mạng nhỏ chính mình không giữ nổi rồi, mà giờ khắc này Trữ Dĩ Tầm chẳng những không có trấn an chính mình, ngược lại vẻ mặt lãnh đạm, vẻ mặt không liên quan tới ta, điều này làm cho Niên Hữu Ngư cảm thấy vô cùng ủy khuất, nước mắt không phòng bị chảy xuống.

"Không phải đã thoát chết sao, khóc cái gì?" Trữ Dĩ Tầm nhìn Niên Hữu Ngư khóc bù lu bù loa, vẻ mặt không tin được. Trong mắt Trữ Dĩ Tầm, đại khái không có bất kỳ sự tình gì đáng khóc, với lại Trữ Dĩ Tầm chưa bao giờ khóc, cho nên không hiểu người khác động một chút là khóc.

"Ngươi không phải cùng hồ yêu xanh kia triền miên khoái hoạt sao, mặc kệ ta chết sống sao?" Giọng nói Niên Hữu Ngư chua xót không thể chua hơn chỉ trích.

"Ta nếu không để ý ngươi chết sống, ngươi bây giờ đã sớm chết rồi." Giọng nói Trữ Dĩ Tầm lãnh đạm, nàng cảm thấy Niên Hữu Ngư chính là cố tình gây sự.

Niên Hữu Ngư thấy dáng vẻ Trữ Dĩ Tầm lãnh khốc vô tình, trong lòng càng khó chịu, không chỉ trong lòng khó chịu... mà mặt nàng lại đau, lúc này nàng mới nghĩ lại, khuôn mặt nàng vừa rồi bị Hồng Y vồ làm bị thương, nàng sờ một cái, còn đang chảy máu, xong rồi, nàng bị hủy dung nhan, nàng vốn kém hồ yêu, hiện tại khuôn mặt bị hủy, như thế nào cùng hồ yêu đoạt nữ nhân a, ngẫm lại, Niên Hữu Ngư cảm giác mạng của mình thật lận đận...

"Khuôn mặt ta có phải bị hủy không..." Niên Hữu Ngư khẩn trương hỏi.

"Ngươi ngược lại không còn xinh đẹp." Trữ Dĩ Tầm không có gì lạ nói ra sự thực, Niên Hữu Ngư nghe vào trong lỗ tai nhất định chính là bỏ đá xuống giếng, vì vậy Niên Hữu Ngư tiếng gào khóc lớn hơn, giống như giọng ma nữ, đâm vào màng nhĩ Trữ Dĩ Tầm, Trữ Dĩ Tầm khẽ nhíu mày, Niên Hữu Ngư thật phiền phức.

"Câm miệng!" Trữ Dĩ Tầm không có tính nhẫn nại hướng Niên Hữu Ngư ra lệnh, tay nàng biến ra một tấm khăn tay màu trắng, sau đó lau vết máu trên mặt Niên Hữu Ngư, cùng nước mắt và nước mũi, ba loại hòa chung một chỗ thực sự làm người khác ghét bỏ. Trữ Dĩ Tầm thấy dấu vết trên mặt Niên Hữu Ngư quả thực không cạn, nhìn ra được Hồng Y vừa rồi đúng thật muốn mạng Niên Hữu Ngư, trong lòng hiện lên một tia không vui. Trữ Dĩ Tầm từ trong lòng ngực lấy ra chai thuốc bột, sau đó đổ lên vết thương, thuốc bột rất nhanh được da thịt Niên Hữu Ngư hấp thu sạch sẽ.

Mặc dù động tác Trữ Dĩ Tầm không gọi là ôn nhu, chí ít không phải hờ hững, hơn nữa vết thương thoa thuốc bột lên sau đó thoải mái hơn nhiều, không còn đau như trước. Niên Hữu Ngư đột nhiên nghĩ Trữ Dĩ Tầm chẳng qua là quan tâm mà thôi, nàng cảm giác mình dường như quá để ý Trữ Dĩ Tầm, điều này làm cho nàng hoang mang, nàng hoang mang ôm lấy eo củaTrữ Dĩ Tầm, nỗ lực làm cho Trữ Dĩ Tầm cách gần một chút. Nàng đột nhiên sợ hãi, sợ có một ngày bị Trữ Dĩ Tầm bỏ rơi, loại cảm giác này giống như lúc sư phụ qua đời. Sư phụ sau khi qua đời, nàng cô độc thật lâu, thật vất vả có một người bên cạnh, cảm thấy không có cô độc như vậy nữa, nhưng là hướng về phía Trữ Dĩ Tầm trong lòng Niên Hữu Ngư có quá nhiều bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro