Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Niên Hữu Ngư mắt mở trừng trừng nhìn Trữ Dĩ Tầm theo Thanh Phàm thượng tiên ly khai, nàng quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng. Nàng đã quen cùng Trữ Dĩ Tầm làm bạn, tuy rằng nàng bình thường thờ ơ, thế nhưng chí ít chỉ cần mình đưa tay là có thể chạm tới, ở trên giường có thể cùng mình làm việc hết sức thân mật, nhưng hôm nay ba năm qua người sớm chiều làm bạn tuyệt tình ly khai, Niên Hữu Ngư cảm giác sinh mệnh của mình đều bị hút hết, không biết phải làm thế nào.

Trữ Thiên Tuyết không thể an ủi Niên Hữu Ngư, bởi vì nàng khổ sở không thua gì Niên Hữu Ngư, nàng thừa nhận mất mát hai phần, một phần khác chính là nàng chưa từng cảm nhận được, điểm ấy nàng ngược lại ước ao Niên Hữu Ngư, Niên Hữu Ngư ít nhất có thể để phát tiết tình cảm của nàng, mà tình cảm của mình chỉ có thể nảy sinh trong bóng tối, xưa nay không dám khinh nhờn nàng.

Trữ Dĩ Tầm theo Thanh Phàm thượng tiên rất nhanh thì bay đến tiên sơn mây mù lượn quanh, Trữ Dĩ Tầm tưởng rằng chỉ có lãnh địa hồ tộc có khí trời địa lý lợi thế, linh khí sung túc thích hợp tu luyện, bây giờ đến tiên sơn rồi mới biết được cảm giác vô tận, ngọn tiên sơn này linh khí sung túc, quả nhiên chiếm hết ưu thế.

Chín ngày ở đó, Thanh Phàm thượng tiên mang nàng vào tầng thứ bảy. Trong lòng Trữ Dĩ Tầm có chút cảm khái, nàng đau khổ tu luyện một ngàn năm ngay cả tầng thứ nhất cũng không thể đi lên, từ lúc Thanh Phàm thượng tiên dẫn vào, tới thẳng tầng thứ bảy. Trữ Dĩ Tầm hiện tại không biết nàng nếu tận lực tu luyện thành tiên, không bằng theo Thanh Phàm thượng tiên dẫn vào tầng thứ bảy tu luyện, bất quá trở thành thần thú của Thanh Phàm thượng tiên mà thôi. Đối với Yêu mà nói mặc dù tu luyện thành tiên cũng vĩnh viễn kém xa, trừ phi thiên phú giỏi, tu tiên đối với Yêu không dễ dàng, lên được một tầng càng không dễ, người có cấp bậc, tiên cũng có cấp bậc, để lên được một cấp là việc vô cùng gian nan. Cấp bậc của Thanh Phàm thượng tiên Trữ Dĩ Tầm không rõ ràng lắm, nàng an bày chính mình ở tầng thứ bảy để cho nàng vào tiên tuyền tẩy trừ bụi phàm trần rồi nàng rời đi.

Hơn nữa tầng thứ bảy tỳ nữ hầu hạ Trữ Dĩ Tầm vào tiên tuyền tắm rửa, tỳ nữ đối với nàng rất cung kính, có thể thấy được Thanh Phàm thượng tiên cấp hạng cao.

"Thanh Phàm thượng tiên là cấp bậc nào?" Trữ Dĩ Tầm hỏi tỳ nữ ở một bên hầu hạ nàng nàng.

"Thượng tiên? Thanh Phàm chân quân đã là linh tiên rồi, hiện tại vào tầng thứ tám, sắp tới tiến nhập vào tầng thứ chín." Tỳ nữ cười khanh khách nói.

Thảo nào Thanh Phàm có năng lực mang chính mình vào tầng thứ bảy, bất luận là Tiên giới, Ma giới, Yêu giới, người pháp lực cao sẽ có đặc quyền.

"Thanh Phàm chân quân không có thần thú, ngươi coi như là có cơ duyên lọt vào mắt chân quân." Tỳ nữ đối với Trữ Dĩ Tầm ca ngợi.

Thần thú? Trong lòng Trữ Dĩ Tầm nghĩ quá mức chêch lệch, thế nhưng nghĩ lại, cũng là điều hiển nhiên, người đi đường tắt cùng người khác cực khổ tu luyện không thể giống nhau, nếu không... Đối với người cực khổ tu luyện thành tiên không công bằng, nghĩ như vậy ngược lại là công bằng.

Tắm xong, Trữ Dĩ Tầm phát hiện thân thể chính mình có thể dễ dàng hấp thu linh khí, so với trước kia gian khổ bây giờ dễ như trở bàn tay đạt được, Trữ Dĩ Tầm phát hiện không như trong tưởng tượng vui vẻ, ngược lại thất vọng mất mát. Hầu hết thời gian điều là như thế này, không có đau khổ truy cầu, khi có được phát hiện thì ra không như trong tưởng tượng.

Tiên giới quả thực là nơi tu luyện tốt nhất, linh khí sung túc, hoàn cảnh yên bình, Trữ Dĩ Tầm nỗ lực bài trừ tạp niệm, lại phát hiện tâm của mình cùng quá khứ bất đồng rất lớn. Trước khi rời đi, gương mặt Niên Hữu Ngư tuyệt vọng thỉnh thoảng xông vào trong đầu nàng. Ký ức ba năm sớm chiều chung đụng, cũng không phải bụi bậm tự tay có thể đơn giản gạt đi, Trữ Dĩ Tầm đối với chấp niệm tu tiên quá sâu, chiếm cứ hơn phân nửa nội tâm của nàng. Bây giờ vào Tiên giới, không hiểu rõ chấp niệm, nội tâm của nàng trở nên vô ích ở địa phương này, làm cho lòng của nàng cảm thấy trống rỗng, ký ức cùng Niên Hữu Ngư thừa cơ mà đi vào.

Cuộc sốngTiên giới vô cùng thanh tịnh mà đơn điệu, làm cho Trữ Dĩ Tầm nhớ tới cùng Niên Hữu Ngư tranh cãi ầm ĩ. Đi qua nghìn năm tu luyện cùng hiện tại tu luyện cũng không có biến hóa quá lớn. Cùng Niên Hữu Ngư một chỗ thời gian ba năm mặc dù đối với Niên Hữu Ngư các loại ghét bỏ, nhưng không phải thực sự chán ghét, chính mình tựa hồ càng thích quãng thời gian đó, có thể tự tại, có thể tùy tâm. Tùy tâm thay đổi, nếu tâm ý đã thay đổi, trong lòng Trữ Dĩ Tầm đã có quyết đoán, chỉ là nàng luyến tiếc tiên sơn đầy đủ linh khí này, ở tầng thứ bảy tu luyện một năm, trên mặt đất phải tu luyện trăm năm, cơ hội như vậy vô cùng khó có được, chủ yếu nhất là nàng cảm giác mình còn chưa đủ mạnh, một Thích Hành có thể suýt chút nữa lấy mạng của nàng, nàng muốn làm cho chính mình trở nên càng mạnh hơn sẽ rời đi tiên sơn.

Trữ Dĩ Tầm ở tiên sơn ở trên này mấy tháng, Niên Hữu Ngư dưới mặt đất đau khổ hơn mấy năm.

Niên Hữu Ngư vốn nghiện rượu, chỉ là Trữ Dĩ Tầm chán ghét nhìn dáng vẻ say bí tỉ của Niên Hữu Ngư, cho nên trước mặt Trữ Dĩ Tầm Niên Hữu Ngư rất ít uống rượu, nhưng hôm nay không có người quản chế, Niên Hữu Ngư ý chí sa sút tinh thần, mỗi ngày uống say khướt.

Trữ Thiên Tuyết sau khi Trữ Dĩ Tầm rời khỏi vẫn chưa ly khai, một là không yên tâm Niên Hữu Ngư, dù sao Niên Hữu Ngư là thân lò cực âm, lỡ như bị yêu ma quỷ quái để mắt tới thì phiền toái. Hơn nữa không nghĩ tới Niên Hữu Ngư hận thần tiên, nhập ma đạo, kỳ thực Niên Hữu Ngư chính là nhập ma đạo cũng vô ích. Pháp lực Thanh Phàm Trữ Thiên Tuyết không thể nhìn ra. Cho nên Trữ Thiên Tuyết vẫn cảm thấy nên trông chừng con rể của nàng, về phương diện khác nàng mơ hồ cảm thấy, nàng ở nơi này sẽ có một ngày gặp lại Thanh Phàm. Nàng luôn cảm thấy nữ nhi đối với Niên Hữu Ngư cũng không phải vô tình, chỉ là chấp niệm tu tiên quá sâu, nếu rũ bỏ được chấp niệm thì thấy được điều mình muốn. Niên Hữu Ngư mỗi ngày say rượu, Trữ Thiên Tuyết mặc kệ nàng, ngược lại dùng rượu giải sầu cũng tốt, nhưng Niên Hữu Ngư mỗi ngày uống như vậy, cũng không phải biện pháp. Vào tháng 12 rét căm căm, cầm một chậu nước đá đổ từ trên đầu Niên Hữu Ngư xuống.

Niên Hữu Ngư bộ đáng thương nhìn Trữ Thiên Tuyết, nàng thảm như vậy, nhạc mẫu còn khi dễ người ta.

"Nhạc mẫu, ngươi đây làm gì?" Niên Hữu Ngư rùng mình hỏi.

"Được rồi, chán chường đủ rồi, giờ phải tu luyện, ngươi nếu luyến tiếc tiểu Cửu, phải cố gắng tu luyện, sau đó có thể lên tiên sơn tìm được tiểu Cửu, sa ngã như vậy giống cái gì?" Trữ Thiên Tuyết nghiêm mặt dạy dỗ.

"Ta không muốn cùng ngươi song tu..." Tuy nhạc mẫu đẹp hơn Dĩ Tầm, bất quá nàng mới không phải người hồng hạnh leo tường, mặc dù Trữ Dĩ Tầm lãnh khốc vô tình, trong lòng mình vẫn chỉ có nàng, nghĩ đến Trữ Dĩ Tầm viền mắt Niên Hữu Ngư đỏ lên.

"Quỷ mới cùng ngươi song tu, ngươi tu tiên, không tu tiên làm sao đi tiên sơn?" Trữ Thiên Tuyết muốn đập chết Niên Hữu Ngư, bây giờ trong mắt nàng chỉ có Thanh Phàm, Niên Hữu Ngư so với hòa thanh xách giày cũng không xứng. Ai mà thèm ngươi a!.

"Dĩ Tầm tu luyện còn chưa thành, ta làm sao có thể?" Niên Hữu Ngư không nghĩ tới, thế nhưng vừa nghĩ tới thời gian đó dài dằng dặc cùng gian khổ, nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

"Dù sao vẫn thử, nếu như muốn thay lòng đổi dạ thì thôi, nếu như là chân ái, nghìn năm tính là cái gì?" Trữ Thiên Tuyết nghĩ đến chính mình mấy nghìn năm đều không có mục đích đi truy tìm, khi một lần nữa nhìn thấy Thanh Phàm mới biết mình luôn tìm kiếm là nàng, đúng vậy, nàng họ Trữ nên mình mới họ Trữ.

"Đã như vậy, ngươi làm gì không tu, ngươi không phải yêu thích Thanh Phàm thượng tiên sao?" Niên Hữu Ngư hỏi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro