Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trữ Thiên Tuyết vốn giấu kín bí mật ở trong lòng không nghĩ tới bị Niên Hữu Ngư không cố kỵ nói ra, điều này làm cho Trữ Thiên Tuyết có chút xấu hổ, một cái tát vỗ vào đầu Niên Hữu Ngư.

" Ngươi tốt nhất tu luyện là tốt rồi, quản nhiều như vậy làm gì?" Trữ Thiên Tuyết tức giận đối với Niên Hữu Ngư nói, sau đó không phản ứng Niên Hữu Ngư nữa.

Niên Hữu Ngư sờ nơi Trữ Thiên Tuyết đánh đau, nghĩ đến Thanh Phàm thượng tiên cảm thấy nhạc mẫu cho dù là đệ nhất mỹ nhân Yêu tộc, hướng về thần tiên cũng không tốt, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, nghĩ đến nàng và nhạc mẫu đều là người đáng thương đồng bệnh tương tư, đương nhiên Niên Hữu Ngư trong lòng nghĩ như vậy, nếu để cho Trữ Thiên Tuyết biết Niên Hữu Ngư nói nàng thương cảm, khẳng định lại thêm một cái tát.

Trữ Thiên Tuyết nhìn tuyết bên ngoài rơi xuống, khắp nơi một mảnh trắng xoá, gợi lên ký ức sâu nhất trong nội tâm.

Khi đó, nàng còn chưa tu luyện thành yêu, chỉ là một tiểu hồ ly gào khóc đòi ăn trên núi Côn Lôn, mẫu thân nàng bị thợ săn bắn giết, nàng thật lâu chưa ăn, nàng chỉ có thể tự một mình đi ra ngoài kiếm ăn. Núi Côn Lôn rét lạnh khó nhịn, còn có bão tuyết, ngay cả mẫu thân nàng cũng rất khó tìm được thức ăn với khí trời thể này, nàng chỉ là một tiểu hồ ly càng không thể nào tìm được thức ăn.

Đang lúc nàng cho rằng mình chết đói cùng đông lạnh chết tại đây, nàng gặp Trữ Thanh Phàm, thời điểm đó Trữ Thanh Phàm chưa thành tiên, nàng ở núi Côn Lôn khổ tu, nhìn thấy hồ ly muốn chết cóng động lòng trắc ẩn, nàng đem hồ ly vào trong ngực sưởi ấm, đút cháo trắng, Trữ Thanh Phàm dốc lòng chăm sóc hồ ly sống lại.

Trữ Thanh Phàm là người an tĩnh, rất ít nói, nhưng chiếu cố nàng cẩn thận, Trữ Thiên Tuyết rất thích đứng ở bên người Trữ Thanh Phàm, cảm giác khí tức vây quanh nàng cảm giác yên bình, làm cho nàng an lòng.

"Lông trắng như tuyết, gọi ngươi Thiên Tuyết được không?" Trữ Thanh Phàm nhẹ nhàng vuốt ve Trữ Thiên Tuyết, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, da lông mềm mại, khiến người ta yêu thích không buông tay.

Hồ ly này thiên tính thông minh, hiểu tính người, có thể nghe hiểu.

Lúc tu luyện Trữ Thanh Phàm ngồi thiền, Trữ Thiên Tuyết an tĩnh ngồi một bên, Trữ Thanh Phàm có đôi khi ngồi vài ngày, hồ ly trời sinh tính hiếu động, thế nhưng Trữ Thiên Tuyết an tĩnh thủ hộ một bên mấy ngày đó.

Ở Trữ Thanh Phàm chiếu cố, Trữ Thiên Tuyết qua được một mùa đông, mùa xuân tới, Trữ Thiên Tuyết cũng tiểu hồ ly dần lớn lên.

"Ngươi nên trở về nơi địa phương của mình." Trữ Thanh Phàm đem Trữ Thiên Tuyết trưởng thành đặt ở mặt đất, đó là nơi Trữ Thanh Phàm nhặt được nàng.

Trữ Thiên Tuyết không muốn trở về, nàng muốn đứng ở bên người Trữ Thanh Phàm, cho nên Trữ Thiên Tuyết sau khi để xuống dất, thật lâu không chịu rời đi.

Trữ Thanh Phàm trên đường trở về, Trữ Thiên Tuyết theo sát ở phía sau, như vậy thận trọng theo sau Trữ Thanh Phàm.

Trữ Thanh Phàm ngừng lại, Trữ Thiên Tuyết cho rằng nàng thay đổi chủ ý, thập phần vui vẻ chạy về phía Trữ Thanh Phàm.

Trữ Thanh Phàm lần nữa Trữ Thiên Tuyết ôm lấy, sau đó khẽ thở dài.

"Có thể ta ngay từ đầu không nên đặt tên cho ngươi, để cho ngươi nhuộm trần duyên, ngươi nên trở lại núi sâu nơi ngươi thuộc về." Trữ Thanh Phàm nhẫn nại khuyên bảo, thế nhưng vô luận Trữ Thanh Phàm khuyên nhủ thế nào, Trữ Thiên Tuyết chính là không chịu ly khai.

Trữ Thanh Phàm rơi vào đường cùng, chỉ có thể tùy ý nàng, bất quá Trữ Thanh Phàm không hề cho Trữ Thiên Tuyết ăn, hy vọng nàng ly khai, nhưng Trữ Thiên Tuyết vẫn không ly khai, nàng bên ngoài kiếm thức ăn sẽ trở về. Vẫn ở một bên nhẫn nại thủ hộ lúc Trữ Thanh Phàm tu luyện, chỉ cần Trữ Thanh Phàm tu luyện xong, cùng nàng nói một câu sẽ cảm thấy hài lòng.

Cuối cùng, một ngày nào đó ba năm, Trữ Thanh Phàm trên người bắt đầu hiện lên ánh sáng trắng, ánh sáng dần dần mạnh mẽ, cho đến biến thành kim quang, Trữ Thanh Phàm mở mắt.

Trữ Thiên Tuyết đột nhiên cảm thấy bất an mãnh liệt, nàng vòng quanh Trữ Thanh Phàm đi tới đi lui.

Quả nhiên không bao lâu, bầu trời xuất hiện một thần tiên râu bạc, Trữ Thanh Phàm ra khỏi phòng chào đón.

"Chân quân đã tu thành chính quả, ta tới tiếp chân quân vào tiên sơn." Thần tiên râu bạc vuốt râu vừa cười vừa nói.

"Tạ ơn Bắc đẩu quân tới đón." Trữ Thanh Phàm an tâm hướng đi đến lão thần tiên.

Trữ Thiên Tuyết theo bản năng theo sát ở phía sau.

Trữ Thanh Phàm dừng bước lại, xoay người nhìn về phía Trữ Thiên Tuyết.

"Linh trí của ngươi đã mở, tu luyện nhiều hơn, sau này sẽ có thành tựu, đa tạ ngươi mấy năm làm bạn, duyên phận ngươi và ta đã hết." Trữ Thanh Phàm nói xong câu đó, không hề lưu luyến theo Bắc đẩu quân cưỡi mây đạp gió ly khai.

Trữ Thiên Tuyết hướng về phía Trữ Thanh Phàm ly khai, gào thét, thời điểm đó nàng còn không hiểu thất tình lục dục, nàng vãn là hồ ly mới mở linh trí. Nàng ở núi Côn Lôn tu luyện trăm năm, mới tu luyện thành Yêu. Trong lòng nàng có dục niệm, khó trừ tâm ma, cho nên vẫn luôn không thể tu tiên, đến khi gặp lại Trữ Thanh Phàm, nàng chỉ biết tâm ma cùng dục niệm của mình vì Trữ Thanh Phàm. Chúng vẫn ở trong lòng hơn mấy ngàn năm, thì ra vẫn luôn giấu ở trong lòng. Trữ Thiên Tuyết thà rằng không biết, thà rằng khổ cực tìm kiếm so với thống khổ nhẹ nhỏm một chút. Biết rõ không thể được, lại không bỏ xuống được chấp niệm.

4"5>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro