Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trữ Dĩ Tầm cùng Thanh Phàm từ trên trời giáng xuống nhìn xuyên thấu qua đạo quan đổ nát thì thấy một cảnh như vầy, Niên Hữu Ngư uống say bí tỉ ngã trái ngã phải, ngã vào trong lòng các tiểu yêu, các tiểu yêu thèm đến độ muốn chảy nước miếng, lò cực phẩm như vậy, chỉ cần ngủ một đêm tăng không ít linh lực, cho nên ra sức làm Niên Hữu Ngư uống rượu, không nghĩ tới người này dĩ nhiên tửu lượng tốt, đến bây giờ vẫn chưa say hoàn toàn. Trữ Thiên Tuyết tư thế ưu nhã một mình uống rượu.

Khi Thanh Phàm tới Trữ Thiên Tuyết có cảm giác, nàng nhanh chóng đứng lên từ đạo quan đổ nát chạy ra ngoài, quả nhiên thấy Trữ Dĩ Tầm cùng Thanh Phàm trở về.

"Dĩ Tầm lần nữa cám ơn Thanh Phàm chân quân." Trữ Dĩ Tầm lần nữa nói tạ ơn, nói xong không nói thêm nữa, nàng biết Thanh Phàm sẽ không lưu ý những chuyện nhỏ nhặt này, bất quá nàng quả thực cảm kích.

"Duyên tới duyên đi, bản quân dẫn ngươi tới nơi bây giờ nên trở về tiên sơn rồi." Thanh Phàm nói xong, chuẩn bị rời đi.

"Trữ Thanh Phàm, ngươi chờ một chút." Trữ Thiên Tuyết không cam lòng lại một lần nữa bị bỏ rơi, hướng Thanh Phàm la lớn.

Niên Hữu Ngư nghe được ba chữ Trữ Thanh Phàm, giật mình phản xạ có điều kiện đứng lên, lẽ nào Trữ Dĩ Tầm đã trở về, Niên Hữu Ngư nghĩ đến loại khả năng này tỉnh rượu hơn phân nửa, nhanh chóng chạy ra bên ngoài đạo quan đổ nát. Quả nhiên thấy được người chính mình hàng đêm mong đợi Trữ Dĩ Tầm, nhìn Trữ Dĩ Tầm nàng bấm bắp đùi của mình một cái, đau đến toàn thân, chính mình quả nhiên không phải nằm mơ. Nữ nhân lãnh khốc vô tình rốt cục đã trở về, nghĩ đến chính mình ủy khuất nhiều năm chờ đợi, nước mắt ào ào chảy xuống.

"Đừng khóc, an tĩnh một chút cho ta." Trữ Dĩ Tầm nhíu mày đối với Niên Hữu Ngư ra lệnh, Niên Hữu Ngư từ trước đến nay quen Trữ Dĩ Tầm ra mệnh lệnh, mặc dù bảy năm không có mệnh lệnh nhưng đã khắc trong xương tủy nên dừng khóc, nàng theo ánh mắt Trữ Dĩ Tầm mới nhớ tới nhạc mẫu đại nhân ở một bên.

"Bản quân đã thoát ly trần thế, xóa bỏ họ, gọi ta Thanh Phàm là được." Thanh Phàm quả nhiên dừng lại, đối với Trữ Thiên Tuyết nói.

"Mặc kệ ngươi tên gì, ngược lại lúc này đây ngươi nhất định phải dẫn ta đi." Trữ Thiên Tuyết kiên định nói, nàng có dự cảm nếu như lúc này lại để cho Thanh Phàm ly khai, nàng nhất định sẽ không thấy Thanh Phàm nữa, chính mình không thể để cho nàng cứ như vậy rời khỏi.

"Tâm tư ngươi thích hồng trần, chấp niệm quá sâu, không thích hợp tu luyện thành tiên." Thanh Phàm lắc đầu, nàng cảm thấy Trữ Thiên Tuyết khó dứt bỏ hồng trần, cũng không thích hợp cùng chính mình đi tiên sơn.

"Người ác ngươi nói nên độ hóa, ta đau khổ giãy dụa ở hồng trần, nhận hết nổi khổ hồng trần, ngươi vì sao không thể độ hóa cho ta? Khiến ta không bị khổ, không buồn đâu?" Trữ Thiên Tuyết hỏi, chính mình khổ sở bởi vì nàng, đều nói cởi chuông phải do người buộc chuông, nàng không thể không chịu trách nhiệm.

"Ngươi muốn theo ta đi tiên sơn, muốn đoạn tuyệt làm Yêu, tuân thủ luật Tiên giới, ngươi làm được không?" Thanh Phàm suy nghĩ một lát sau hỏi Trữ Thiên Tuyết, chúng sinh bình đẳng, Thiên Tuyết nếu có tâm sửa đạo, mình quả thật không có lý do cự tuyệt.

"Có thể." Quản cái gì đoạn tuyệt Yêu, tuân thủ luật Tiên giới, trước tiên quấn chặt Thanh Phàm rồi nói, cái khác đều không thành vấn đề.

"Ngươi theo ta ly khai a!" Thanh Phàm luôn cảm thấy mang theo Trữ Thiên Tuyết thời gian sau này sẽ không thể thanh tịnh, thế nhưng nếu có thể độ hóa cho Trữ Thiên Tuyết, ngược lại là việc công đức vô lượng.

Trữ Thiên Tuyết nhìn thoáng qua Trữ Dĩ Tầm cùng Niên Hữu Ngư, Trữ Dĩ Tầm hướng Trữ Thiên Tuyết mỉm cười, Niên Hữu Ngư hướng nàng phất tay, Trữ Thiên Tuyết hướng các nàng gật đầu, liền theo Thanh Phàm ly khai.

Trữ Dĩ Tầm đại khái có thói quen cùng Trữ Thiên Tuyết ly biệt, trong lòng mặc dù có chút buồn, nhưng vẫn thản nhiên tiếp thu.

Niên Hữu Ngư cảm thấy nhạc mẫu vậy mới tốt chứ, cứ như vậy quấn chặt thần tiên, thế nhưng trong lòng đối với đột nhiên ly biệt rất khổ sở, Trữ Thiên Tuyết làm bạn với nàng so với Trữ Dĩ Tầm còn dài hơn.

"Tuy rằng trong lòng thay nhạc mẫu hài lòng, nhưng về sau vĩnh viễn không thấy được nhạc mẫu, trong lòng vẫn khổ sở." Niên Hữu Ngư nói lại bắt đầu rơi nước mắt, thần tiên có gì tốt, động một chút là đoạn tuyệt hồng trần, theo nàng mà nói thần tiên mới là người không hiểu nhân tình.

"Hữu duyên thì sẽ gặp nhau nữa, duyên tới duyên đi." Trữ Dĩ Tầm thản nhiên nói.

Niên Hữu Ngư vừa nghe lời này, lập tức cảnh giác.

"Ngươi trở về, sẽ không đi nữa a!?" Niên Hữu Ngư khẩn trương hỏi.

Trữ Dĩ Tầm lười trả lời nàng, vừa rồi không tâm tư chủ ý Niên Hữu Ngư, Niên Hữu Ngư trên người đủ loại mùi, sắc mặt đông lại, tựa như khối băng.

Niên Hữu Ngư nhìn Trữ Dĩ Tầm biến sắc mặt, nàng lập tức phản ứng kịp, xong, nàng làm sao quên mất bên trong còn có hơn mười mỹ nhân, có chết hay không, mấy năm trước không đi trêu chọc, hết lần này tới lần khác năm nay chiêu vài người, bị Trữ Dĩ Tầm bắt gặp, Niên Hữu Ngư hối hận tím cả ruột.

"Niên Chưởng Môn...." Trong đó ba yêu tinh đi ra ngoài tìm Niên Hữu Ngư.

Niên Hữu Ngư hận không thể biến các nàng tiêu thất đi, vẻ mặt bối rối giống như bị bắt gian, rõ ràng nàng cái gì cũng không làm, chỉ uống rượu vung quyền mà thôi, nàng vừa nhìn khuôn mặt Trữ Dĩ Tầm tựa như khối băng, nàng biết Trữ Dĩ Tầm chắc chắn sẽ không nghe nàng giải thích.

"Ta mấy năm trước không có.... Ta cái gì cũng không làm..." Niên Hữu Ngư vẫn không nhịn được giải thích, nhưng khi nhìn mặt lạnh Trữ Dĩ Tầm, trong lòng nàng cò dự cảm bất thường.

"Vị trên người ngươi quá hỗn tạp, rửa sạch cho ta." Giọng nói Trữ Dĩ Tầm trước sau lãnh đạm, làm cho Niên Hữu Ngư cảm giác như cái lạnh xuyên tim.

Đương nhiên Niên Hữu Ngư không nghĩ tới, nào chỉ cái lạnh xuyên tim, quả thực muốn chết cóng, Trữ Dĩ Tầm dĩ nhiên đóng băng trong hồ nhỏ phụ cận bắt nàng đi tắm.

"Ta nhất định sẽ tự mình rửa đến sạch sẽ, chuyển sang nơi khác tắm có được hay không?"

Niên Hữu Ngư nịnh hót nói.

"Đừng phí lời, tắm ở nơi này." Giọng nói Trữ Dĩ Tầm càng lãnh đạm.

"Nhưng nơi đây đều kết băng, làm sao tắm?" Niên Hữu Ngư cảm thấy Trữ Dĩ Tầm trực tiếp cho nàng mấy bàn tay càng bớt việc, lúc này trong lòng nàng cực kỳ bất an.

"Cái này đơn giản." Trữ Dĩ Tầm làm phép, mặt băng thủng một lỗ.

"Đi vào." Trữ Dĩ Tầm ngữ khí không hề thương lượng nói.

"Đông lạnh chết người a..." Chưa đi vào Niên Hữu Ngư biết có bao nhiêu lạnh.

"Người tu luyện, sao lại có thể chết cóng, ngay cả lạnh cũng không cảm thấy lạnh." Trữ Dĩ Tầm một cước đá Niên Hữu Ngư xuống.

"Ta không biết bơi a... sẽ chết chìm..." Niên Hữu Ngư đạp nước kêu khóc, hoàn toàn quên sử dụng phép thuật.

Trữ Dĩ Tầm dùng phép thuật, mặt băng nhanh chóng đông lại, mà Niên Hữu Ngư chỉ chừa cái đầu ở trên mặt băng, phía dưới ngâm ở trong nước đá, tư vị kia nhất định chính là sảng khoái, Niên Hữu Ngư sau này mượn mười cái gan cũng không dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Mười tiểu yêu xem Niên Hữu Ngư vì nàng biểu hiện đồng tình, sau đó hướng Niên Hữu Ngư phất tay, từng người xoay mông mở thắt lưng tiêu sái rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro