Chương 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Du được Đàm Vân Thư dỗ ngủ.

Trước khi cô hoàn toàn mất đi ý thức, cô mơ hồ nghe thấy Đàm Vân Thư thì thầm vào tai mình nói rằng nàng thích cô, nàng cũng rất thích phản ứng của cô đêm nay.

Đại khái là do trước khi đi ngủ nghe được những lời này, Phương Du đã có một giấc mơ, nội dung giấc mơ khó có thể diễn tả được.

Khi cô tỉnh dậy và nhìn thấy Đàm Vân Thư ở bên cạnh, cô vẫn không thể biết mình đã trở về thực tại hay chưa. Cô sững sờ trong vài giây trước khi chớp mắt để xác nhận rằng mình không phải đang mơ.

Và tất cả những ký ức của đêm qua hiện lên trong tâm trí cô.

Đó là một đêm chưa từng có.

Cô biết Đàm Vân Thư vẫn còn tức giận, cô quả thực đã làm sai, nên hợp tác trong mọi chuyện, cô đã để Đàm Vân Thư tùy ý làm gì thì làm.

Nhưng câu "lần cuối cùng" của Đàm Vân Thư là lời nói dối lớn nhất trên đời.

Điều "đáng ghét" hơn nữa, cô mới trải nghiệm một vài lần, Đàm Vân Thư đã khám phá ra mọi thứ, biết cách khiến cô thoải mái, dễ chịu, mang đến nhiều xúc cảm. Đàm Vân Thư chỉ cần trêu chọc cô một chút, cô lại mong muốn tiếp tục, rõ ràng đã rất buồn ngủ, nhưng bị buộc phải thức, tìm kiếm sự tồn tại của Đàm Vân Thư.

Cho nên trải nghiệm tối qua tốt hơn rất nhiều lần so với đêm ở khách sạn Sơn Vũ, không biết là do năng khiếu hay Đàm Vân Thư đã tự học ở đâu.

Hơn nữa, cảnh tượng trong phòng tắm là điều cô ít muốn nhớ lại nhất.

Cô đối mặt với tấm gương rộng lớn và sạch sẽ, Đàm Vân Thư đang ở đằng sau cô, chiều cao phù hợp. Cô có thể cảm nhận được sự mềm mại và nhiệt độ cơ thể của Đàm Vân Thư trên lưng, mái tóc nàng cọ vào vai cô, ngứa ngáy.

Lúc này, cô chỉ có thể dựa vào cơ thể Đàm Vân Thư.

Đàm Vân Thư đặt một tay dưới đùi cô để giữ cố định, một tay vòng qua eo để gây rắc rối trước mặt cô, vừa hôn vào một bên cổ cô vừa ra lệnh cho cô mở mắt.

Cô không muốn mở mắt, cảnh tượng trước mắt sốc đến mức cả người cô đỏ bừng vì xấu hổ, hai tay nắm chặt hai bên chiếc khăn tắm.

Nhưng nếu cô không nghe lời, tốc độ của Đàm Vân Thư sẽ chậm lại, cố ý ma sát, dùng đầu ngón tay xoáy theo vòng tròn.

Nhất định không cho cô.

Con ngươi đen nhánh của cô ươn ướt, nhưng rõ ràng, những giọt nước mắt nơi khóe mắt lần này không có tác dụng gì.

"Ngoan nào"

Đôi mày của Đàm Vân Thư tràn ngập dục/vọng mãnh liệt. Nàng nhìn vào mắt Phương Du trong gương, nói với giọng khàn khàn: "Mở mắt ra đi, nhìn xem chúng ta đang làm gì nè cục cưng."

Phương Du bị cọ sát đến bất lực, lông mi ẩm ướt khẽ run lên. Cô nhìn Đàm Vân Thư trong gương, không khỏi lại cúi đầu xuống nhìn lần nữa.

Mọi thứ đập vào mắt, cô nhìn thấy Đàm Vân Thư cố tình đưa ngón tay ra, có vệt lấp lánh trong suốt rõ ràng trên đó.

Cô chỉ cảm thấy nhịp tim mình không thể đập nhanh hơn được nữa.

"Mình thích cậu rất nhiều......"

"Phương Du, cậu là của mình, cậu chỉ có thể là của mình, vĩnh viễn là của mình...... Không ai có thể mang đi......"

"Cậu sẽ mãi mãi ở bên mình chứ? Được không?"

Đôi tay của Đàm Vân Thư vẫn đang "làm mưa làm gió", giọng điệu khi nói chuyện thật quyến rũ, nàng cắn vào vai Phương Du, để lại vết răng nông trên đó.

Phương Du gần như bị ép nói ra câu trả lời, ý thức của cô đã không còn đủ tỉnh táo nữa: "Được..."

Đàm Vân Thư nghe vậy nhếch môi: "Vậy cậu phải giữ lời đó."

"Được..."

"Lần sau cậu có đẩy mình ra không?"

"Sẽ không......"

"Cậu phải nhớ tất cả những gì đã nói."

Đàm Vân Thư cười nhẹ, rồi tăng tốc.

Những ngón tay thon dài trắng trẻo ra vào, ngón tay cái của nàng cố tình cọ xát lên phần phía trên.

Dưới sự kích thích kép, hơi thở của Phương Du trở nên mỏng manh.

Nhưng Đàm Vân Thư biết rất rõ về cô, ngay khi cô sắp đến, liền dừng lại.

Sau khi lặp lại ba bốn lần, cô bắt đầu cầu xin sự thương xót với đôi mắt ngấn lệ: "Mình không muốn nữa, Đàm Vân Thư..."

"Thật sao?"

"......" Phương Du mím môi, không nói gì.

Đàm Vân Thư hôn lên nước mắt của cô, để nó rơi vào miệng mình: "Thật ngọt ngào."

Sau đó, nàng ngừng hành hạ cô.

Rất nhanh, Phương Du đã để lại vết nước trên khăn tắm khiến không ai có thể bỏ qua.

Cặp đùi được Đàm Vân Thư thả ra lại run rẩy không thể kiểm soát.

Đàm Vân Thư nói những lời êm tai và khen ngợi cô, xoay người cô lại, hôn cô một cách chiếm hữu, muốn mọi thứ của cô đều thuộc về nàng.

Bàn tay trên đó không rời đi lập tức, đang dịu dàng an ủi, đồng thời cảm nhận được sự run rẩy của cô vì nàng.

Một lúc sau, nàng cảm thấy cô gần như đã bình tĩnh lại, mới bế cô lên, đi tắm rửa.

Cho đến bây giờ tỉnh lại sau giấc ngủ, Phương Du vẫn cảm thấy trong cơ thể vẫn còn lưu luyến cảm giác này.

Quá dữ dội.

Bây giờ chỉ cần nghĩ đến, cô liền cảm thấy chân mình run lên. Trên thực tế, đó  không phải là "cảm thấy". Cô nhấc chăn đứng dậy, quả thật chân mình như nhũn ra.

Gần như không thể đứng vững trên chính đôi chân của mình.

Cô quay đầu lại trừng mắt nhìn thủ phạm một cách "hung dữ". Tình cờ, thủ phạm gây nên mọi chuyện vừa mở mắt ra.

Khi ánh mắt họ gặp nhau, Đàm Vân Thư phản ứng trong hai giây, sau đó mỉm cười với cô: "Sao trông cậu có vẻ tức giận vậy?"

"Cậu nghĩ sao?"

Phương Du không thể tức giận hơn, tiến đến và giữ nàng lại, nhưng không khỏi đáng thương nói: "Chân mình yếu quá, Đàm Vân Thư."

"Vậy mình sẽ massage cho cậu."

"Không muốn."

Phương Du từ chối, cô nhìn ánh sáng trong mắt Đàm Vân Thư mờ đi trong khoảnh khắc tiếp theo, nhanh chóng nói: "Sau này cậu không được làm điều này trong những ngày làm việc."

"Nói cách khác, có thể làm vào tối thứ Sáu và thứ Bảy, cũng như ban ngày thứ Bảy và Chủ nhật phải không?"

".........." Phương Du vùi mặt, lỗ tai lại nóng lên, "Ban ngày cái gì? Cậu đang nói cái gì vậy?"

Đàm Vân Thư xoa đầu cô: "Đây không phải là mình lợi dụng sơ hở, ý của cậu là như vậy."

Phương Du hừ nhẹ một tiếng: "Mình đi tắm rửa, không thèm nói nhiều với cậu nữa."

Đàm Vân Thư mỉm cười, vén chăn đi theo.

Cả hai đều dậy sớm một chút, chưa đến tám giờ.

Sau khi tắm rửa xong, Đàm Vân Thư lại đi lấy đồ ăn sáng, Phương Du là người duy nhất còn lại trong phòng. Cô mở tủ đồ và thay quần áo, vừa hạ mắt xuống cô đã thấy trên ngực, eo, bụng và đùi mình đều có vết dâu tây.

Đảo mắt, cô nhìn thấy khăn trải giường đặt trên ghế bên cạnh, cũng như giấy vệ sinh đã qua sử dụng, chiếc túi đựng bao ngón tay lờ mờ trong thùng rác.

Tất cả điều này một lần nữa chứng minh sự điên rồ của đêm qua.

Tấm khăn trải giường mới đang được trải đều do Đàm Vân Thư đặc biệt mang đến. Nàng không yêu cầu nhân viên giao chúng vào lúc nửa đêm, nàng đã tự tay trải chúng. Mọi ngóc ngách đều đặc biệt đạt tiêu chuẩn.

Phương Du trở nên bối rối, Đàm Vân Thư giải thích với cô rằng khách sạn cũng có một cuộc thi trải khăn trải giường, nàng đã từng tham gia trước đây, không có gì không thể so sánh với những nhân viên chuyên nghiệp.

Muốn vận hành tốt một khách sạn, cần phải hiểu rõ mọi tiêu chuẩn của khách sạn để không bị lừa dối trong quá trình đánh giá.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy mình biết thêm một chút về Đàm Vân Thư.

8:15, hai người ăn sáng nhẹ, vẫn còn chút thời gian.

Đàm Vân Thư ôm Phương Du trên ghế sofa, massage đùi cho Phương Du, hỏi: "Hôm nay cậu có thể đến công ty với mình không?"
"Mình sẽ đưa cậu đến bãi đậu xe của công ty cậu trước, sau đó mình sẽ đến công ty mình."

"...Được." Lần này Phương Du không có cự tuyệt. Cô cảm thấy mình không còn đủ sức chen lấn trên tàu điện ngầm, nghĩ tới đây cô có chút tức giận, "Sau này chúng ta không thể làm như vậy nữa! Đàm Viên Viên!"

Đàm Vân Thư đáp lại với nụ cười trong đáy mắt: "Được rồi, lần sau vào ngày làm việc, mình sẽ không làm điều này với cậu nữa."

Giọng điệu Phương Du dịu dàng, thăm dò hỏi: "Hết giận chưa?"

"Mình đã hết giận từ lâu rồi."

Đàm Vân Thư nói xong liền nghiêng người về phía trước, muốn chiếm lấy đôi môi của Phương Du.

Nhưng Phương Du đẩy nàng, quay mặt đi, không chịu hôn nàng: "Vậy tại sao trước khi đi ngủ vẫn đối xử với mình như vậy?"

Cô tưởng mọi chuyện đã kết thúc trong phòng tắm, Đàm Vân Thư nói rằng đó là "lần cuối cùng".

Nhưng sau khi trải khăn trải giường, Đàm Vân Thư lại đến, nói rằng nàng sẽ dừng lại đúng lúc, chỉ muốn trao cho cô nụ hôn để chúc ngủ ngon. Nhưng khi họ hôn nhau, Đàm Vân Thư lại đặt cổ tay cô lên trên đầu cô.

Cô lại bị lạc lối lần nữa.

Cuối cùng, chỉ có thể lau sạch bằng khăn ướt và khăn giấy, không đi tắm nữa.

"Cậu đáng yêu quá, mình không nhịn được. Nếu cậu không vui, sau này sẽ không như vậy nữa."

"...... Cũng không phải là không vui"

Đàm Vân Thư cụp mắt xuống, chóp mũi áp vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Vậy... Sắp hết giờ rồi, Phương Du."

Phương Du vòng tay qua cổ Đàm Vân Thư, nhẹ nhàng nói: "Ừ."

"Đã biết."

.......

Mãi đến khi ngồi vào văn phòng, Phương Du mới có thời gian xem điện thoại. Sau khi đến chỗ Đàm Vân Thư tối qua, cô bận "Phiên Vân Phú Du*"  với Đàm Vân Thư, thậm chí cô còn không nhìn đến điện thoại của mình lấy một lần.

Trong khi vẫn còn trên xe, Đàm Vân Thư thật sự không muốn rời xa cô, tuy nhiên nàng vẫn phải bất đắc dĩ từ bỏ. Nàng không nghịch điện thoại di động nữa, hai người nói chuyện rất nghiêm túc về công việc.

Không ai có thể biết đêm qua dữ dội đến mức nào.

Bây giờ, cuối cùng cô cũng nhấp vào WeChat, lướt qua các tin nhắn.

Kỳ thật cũng không có tin tức gì quan trọng, chỉ là cả đêm cô không online, cũng không có ai trả lời khi Phù Sương gõ cửa, cho nên hai người bạn đều tò mò xem cô đã đi đâu.

Và điều liên quan đến tình cảm mà họ tâm sự lần trước, đã có tiến triển gì chưa.

Phương Du đẩy chiếc kính mà Đàm Vân Thư đeo cho cô lên, do dự rồi gõ: [Tôi đã đến chỗ của bạn mình một đêm.]

Phù Sương tình cờ đang ngồi ở văn phòng, hỏi: [Tối nay cậu có về không?]

[Chưa biết. ] Phương Du trả lời một cách mơ hồ.

Trên thực tế, đêm qua khi Đàm Vân Thư ngủ với cô, nàng đã yêu cầu cô đến tối nay, để bù đắp cho toàn bộ thời gian "lãng phí" trước đây.

Nếu không sẽ không thể nguôi giận.

Cô đã đồng ý trong cơn choáng váng.

Phù Sương cũng không hỏi nhiều, chỉ là  chỉ cảm thấy Phương Du dạo gần đây rất thần bí.

Tuy nhiên, mỗi người đều có mối quan hệ xã hội và cuộc sống riêng, dù có thân thiết với nhau nhưng cũng không thể bỏ qua điều này.

Vì vậy, trong hai ngày tiếp theo, để bù đắp lỗi lầm cuối tuần trước, Phương Du sau khi tan sở đã lên xe của Đàm Vân Thư, đợi đến sáng hôm sau cô lại được đưa đến công ty.

Buổi tối, cô cùng Đàm Vân Thư đều không biết xấu hổ.

Đàm Vân Thư cũng nghe theo lời cô mà đi vào, nhưng không làm phiền cô quá lâu trong những ngày làm việc như thế này. Sự trả thù của nàng cũng rất chừng mực, bạn đến tôi lui, về cơ bản hai người đi ngủ vào khoảng mười một giờ.

Vào ngày làm việc không nên quá căng thẳng!

Mãi đến trưa thứ năm, Phương Du mới nhận được tin nhắn từ Đàm Vân Thư, nói rằng tối nay nàng có buổi gặp mặt, có lẽ sẽ về muộn.

Phương Du: [Vậy mình sẽ về nhà, lâu rồi không về.]

Đàm Viên Viên: [Vậy hãy nhớ đến mình, mình cũng sẽ nhớ cậu.]

[Được.]

Buổi gặp mặt mà Đàm Vân Thư ám chỉ việc gặp Tiết Dịch.

Trước đây khi ở Dung Thành nàng đã nói rằng sẽ gặp Tiết Dịch khi trở về Thủ đô. Tuy nhiên đã quá nhiều ngày trôi qua, ngôi sao lớn như Tiết Dịch mới có thời gian xuất hiện. Cô bận rộn ghi hình các chương trình, tham gia các lễ hội âm nhạc, tất nhiên cũng có thể cô cố tình tránh gặp nàng

Hai người gặp nhau tại một nhà hàng gia đình, cũng là nơi họ gặp nhau vào đêm diễn ra buổi concert.

Chín giờ đêm, trời đã tối.

Mấy ngày nay trời không mưa, nhưng cũng không quá nóng, gió thổi hơi mạnh, trường sa treo trên hành lang lại tung bay.

Trong phòng riêng, vẻ mặt Đàm Vân Thư lạnh lùng, Tiết Dịch cũng không có biểu cảm gì.

Không khí rõ ràng là trầm lắng.

Đàm Vân Thư chạm vào mép ly, chỉ về một hướng, nói thẳng: "Nếu tôi đoán đúng, ngày hôm đó sau khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã đứng ở nơi đó,  không đi xa, vì vậy cô đã nghe những gì tôi nói với cậu ấy. "

"Ai là "cậu ấy"?"

Tiết Dịch giả vờ hơi bối rối: "Nếu cô không cho tôi biết tên, tôi không thể biết được cô đang nói về ai."

"Phương Du."

Đàm Vân Thư đặt ly xuống, trên mặt hiện lên một nụ cười, nói tiếp: "Cô không nghĩ tôi có gan nhắc đến tên bạn gái mình phải không?"

"... Bạn gái?" Tiết Dịch nắm chặt đũa, có chút lúng túng khi lặp lại danh hiệu này.

"Đúng."

Nghĩ đến Phương Du, tâm trạng Đàm Vân Thư bỗng tốt hơn, thậm chí còn nhìn Tiết Dịch có chút vui mắt.

Tiết Dịch buông tay ra, cười: "Nhưng Đàm tổng muốn nói gì? Nếu chỉ là khoe khoang thì xin thứ lỗi cho tôi..."

"Bằng chứng tội ác kinh tế của ba cô nằm trong tay tôi." Đàm Vân Thư nói thẳng: "Tôi thực ra không thích làm những việc quá hèn hạ. Tuy nhiên, tôi nghĩ vì cô đã muốn đẩy ngã tôi, cho nên tôi không cần thiết phải làm người tốt. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi, cô vẫn khăng khăng nghĩ rằng tôi đã gây ra tất cả những điều này phải không?

"......" Ánh mắt Tiết Dịch rơi vào cái dĩa trên bàn, không lập tức trả lời.

Đàm Vân Thư không vội vàng, tiếp tục nói: "Tôi đã điều tra rõ ràng nguyên nhân của mọi việc. Ba của cô phạm tội lúc anh trai vô dụng của tôi nắm quyền, ông ấy bị ép phải làm việc cho hắn. Trong vài năm qua, tôi đã thu thập chứng cứ. Hiện tại, tôi đã có đầy đủ bằng chứng, tôi sẽ sớm vạch trần Đàm Vân Hú."

Tiết Dịch hơi kinh ngạc nhìn cô: "Hắn ta không phải là anh trai cô sao?"

"Một người ghét tôi đến tận xương tủy,  chỉ coi tôi như nguồn tài nguyên sẵn có. Anh trai cái gì, gia đình cái gì chứ?"

Tiết Dịch lại im lặng.

Đàm Vân Thư chậm rãi dựa vào lưng chiếc ghế phía sau: "Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Tiết Dịch nhìn cô, kéo môi dưới: "Tôi không cần phải trả lời." Cô nói: "Cô muốn làm gì thì làm. Không phải cô muốn công khai bằng chứng buộc tội ba tôi sao? Không vấn đề, tôi không muốn ở trong vòng tròn đổ nát này nữa. Tôi có đủ khả năng chi trả những khoản bồi thường thiệt hại cao."

"Nhưng cô không muốn quay lại cuộc sống mà mình từng có à, Tiết Dịch."

Đàm Vân Thư tiết lộ mục đích thực sự của mình: "Cô vẫn nợ cậu ấy một lời xin lỗi nghiêm túc."
"Mặc kệ cô nhắm vào tôi như thế nào, nhưng kéo một cô gái vô tội vào, tôi không để yên được."

***

Tác giả có điều muốn nói.

Tại sao tôi không thể kiểm soát bản thân và viết lại! Tôi thực sự muốn bỏ cuộc trong tương lai!!! Nhưng họ thật tuyệt vời, tôi tin chắc rồi!!!

Editor: Hôm nay nhiêu đây thui, mình đi quẫy 💃💃💃

Chú thích:

*翻云覆逾: Phiên Vân Phú Du: câu này không phải thành ngữ, chắc chỉ có thể dịch từng chữ. Mọi người tự suy diễn nha

翻/Phiên: lật, trở mình
覆/Phú, Phúc: bao phủ, trả thù, lật...
Hai chữ còn lại là tên hai người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro