Chương 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Du mấy ngày không trở về nơi ở của mình. Sau khi về đến nhà, trong chốc lát cô cảm thấy nhà mình có gì đó không ổn... Hơi xa lạ? Rõ ràng cô đã sống ở đây sáu năm. Trước đây cũng hay đi công tác dài ngày, đến khi trở về chưa từng có cảm giác này. Hiện tại chỉ mới ở với Đàm Vân thư vài ngày và không về nhà, cô lại cảm thấy cách bày biện trong nhà không còn quen thuộc nữa.

Khi tắm xong đã gần chín giờ mười, Phương Du cuối cùng cũng thích nghi được với mọi thứ ở nhà, nhưng cô không quen với việc không có Đàm Vân Thư ở bên cạnh, cảm thấy trong nhà có hơi vắng vẻ.

Vào thời điểm này đêm qua, cô và Đàm Vân Thư đang hôn nhau say đắm trên ghế sofa trong phòng. Cô lại ngồi lên đùi Đàm Vân Thư, cúi đầu ôm lấy mặt Đàm Vân Thư. Cô cảm thấy Đàm Vân Thư giày vò mình quá nhiều, cố tình cắn vào môi và lưỡi của Đàm Vân Thư.

Sau đó, cô nghe Đàm Vân Thư cười khúc khích hai tiếng. Khi cô mở mắt ra, cô nhìn thấy đôi mắt của Đàm Vân Thư tràn ngập ý cười, nàng hỏi cô có thể cắn mạnh hơn không, đừng giống như một con mèo nhỏ.

Phương Du nhẹ nhàng nói: "Tôi không nỡ."

Đàm Vân Thư nghe thấy điều này, nụ cười của nàng càng sâu thêm, nàng vừa nói rất thích sự dễ thương của cô, vừa chậm rãi kéo chiếc váy ngủ của cô lên, cho đến cảnh xuân tươi đẹp và hấp dẫn lộ ra.

Tối nay cô đang ngồi một mình trên ghế sofa ở nhà mình.

Cửa sổ ban công mở ra một khe nhỏ, gió đêm thổi vào, mang theo chút mát mẻ.

Sau khi nhớ về những ký ức, Phương Du lấy điện thoại ra, cô nhìn chằm chằm vào cửa sổ trò chuyện với Đàm Vân Thư, cuối cùng vẫn không có tin nhắn nào được gửi.

Tuy nhiên, tin nhắn từ Phù Sương lại đến vào lúc này, hỏi cô tối nay có về nhà không.

Phương Du: [Đang ở nhà.]

Thế là không đến mấy giây, Phù Sương bưng món tráng miệng mới mua tới gõ cửa, nhìn thấy Phương Du xuất hiện, cô ấy cười rạng rỡ: "Đúng lúc ghê! Một mình sao ăn hết, Tiểu Du, may mà có cậu ở đây."

Phương Du cong mắt, mời bạn mình vào, cảm khái nói: "Lâu rồi không phạm tội tài đình, trễ như vậy mà còn ăn ngọt."

"Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao mà." Phù Sương thở dài, "Mà có cảm giác như lâu rồi không gặp cậu."

Phương Du nhướng mày nhưng không đáp lại.

Cô quyết định chưa kể cho bạn bè về chuyện tình cảm của mình và Đàm Vân Thư, thậm chí trước đây cô cũng chưa từng tiết lộ xu hướng tính dục của mình với bạn bè.

Cô chưa bao giờ nói mình thích đàn ông hay phụ nữ, cô luôn tránh xa chủ đề này. Có lẽ, bạn bè luôn cho rằng cô là gái thẳng phải không? Bởi vì trước đây cô đã từ chối rất nhiều cô gái. Cô cũng không biết quan điểm của bạn bè mình về đồng tính luyến ái.

Mặc dù xét từ việc của Tiết Dịch, hai người bạn cũng không nghĩ tới chuyện đó.

Chỉ là cô cần phải vượt qua vướng bận trong lòng.

Phù Sương vừa vào cửa, liền nhìn thấy hộp kẹo trên bàn cà phê, Phương Du theo sau cũng nhìn sang, sững sờ một chút.
Cô đã quên cất đi.

Trong tiềm thức, Phương Du nói: "Kẹo hỷ mà tôi nhận được."

Phù Sương kéo một chiếc ghế nhỏ ra, ngồi xuống đối diện Phương Du. Cô ấy đặt món tráng miệng xuống, nhìn bao bì của hộp quà, mỉm cười: "Hộp kẹo hỷ độc đáo quá, không có chữ "hỷ" trên đó. Là một... Đám mây hình con cá sao?" Nói xong, cô cảm thấy có gì đó không đúng, thăm đo nhìn Phương Du: "Cá?"

*鱼 hay cá, phát âm là [yú] giống với Du

Phương Du cắn răng,không tiếp lời, thay vào đó hỏi: "Tiểu Sương, cậu có chuyện gì sao?"

"Ừm."

Phù Sương cười nói: "Tối mai cậu có rảnh không?"

"Cậu phải nói trước là chuyện gì đã?" Phương Du cười nói.

Sự chú ý của Phù Sương quả thực đã bị chuyển hướng, cô ấy cười ngượng ngùng, vừa ho khan, vừa mở món tráng miệng ra: "Là thế này. Về phần tôi, trước đây không phải tôi luôn đi hẹn hò sao? Bây giờ tôi sẽ sớm yêu đương thôi."

Phương Du sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Sớm là sao?"

"Anh ấy là người đề nghị ở bên nhau, tôi còn chưa đồng ý. Tôi nghĩ đến việc rủ các cậu đi ăn tối chung, để cái cậu xem thử thế nào."

"Vậy tối mai cậu sẽ đi ăn tối với anh ấy à?"

"Đúng vậy." Phù Sương nói: "Chuyện này tôi muốn đích thân nói cho các cậu biết. Tôi cũng tới studio của Bán Tuyết để tìm cậu ấy. Nếu không tối nay tôi đã không về muộn như vậy."

Phương Du gật đầu đồng ý: "Được."

Món tráng miệng là một chiếc bánh nhỏ có vị cam, mỗi người một miếng, không quá nhiều, nên không ngán.

Mấy lần Phù Sương muốn hỏi Phương Du về chuyện tình cảm lần trước mà cô tâm sự, nhưng cuối cùng lại gạt bỏ ý định này, bắt đầu nói sang chuyện khác.

Sau khi ăn xong món tráng miệng, họ ấn định thời gian, địa điểm gặp nhau vào tối mai, rồi Phù Sương rời khỏi phòng của Phương Du.

Phương Du nhìn hộp quà chưa mở trên bàn cà phê, thở phào nhẹ nhõm. Sau khi tắm xong cô kiểm tra điện thoại, có vài tin nhắn của Đàm Vân Thư.

Sau khi Đàm Vân Thư gặp gỡ ai đó, nàng nói rằng buổi tối không uống rượu, hỏi nàng có thể đến đón cô không.

Thấy cô không trả lời, thì hỏi cô đang bận việc gì.

Tại sao đêm nay thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nhưng nàng không nhận được tin nhắn nào.

Có thể thấy Đàm Vân Thư không vui khi nhìn vào hộp thoại trống rỗng.

Phương Du không trả lời mà trực tiếp bấm số điện thoại bên kia.

Đàm Vân Thư bắt máy ngay lập tức, nhưng không nói.

Phương Du đi về phía phòng ngủ, cô trầm mặc hai giây, sau đó nhẹ nhàng phá vỡ sự yên lặng: "Cậu không vui sao?"

"Không có." Tuy nói như vậy, nhưng giọng điệu của Đàm Vân Thư rất cứng ngắc.

Phương Du tựa người vào trên giường, nói: "Từ khi trở về mình liền bận rộn dọn dẹp, sắp xếp nhà cửa. Mấy ngày không về, trong nhà cũng không được sạch sẽ cho lắm, sau đó khi mình đi tắm, rồi Phù Sương đến gặp mình để nói chuyện." Cô nhắm mắt lại, nói tiếp: "Lời giải thích này có được chấp nhận không? Đàm đại tiểu thư."

"... Chỉ vừa đủ thôi."

"Nhưng tối nay đừng đón mình, đã lâu không ngủ trên giường, có chút nhớ nhung."

"Vậy mình tới gặp cậu, mình có chuyện muốn nói với cậu." Giọng Đàm Vân Thư nhẹ nhàng, "Lần này cậu cũng định cự tuyệt mình sao?"

Phương Du: "......"

Phương Du tưởng tượng ra khuôn mặt của Đàm Vân Thư, cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Vậy thì hãy nhẹ nhàng thôi."

Nửa tiếng sau, Đàm Vân Thư lái xe tới, rất nhẹ nhàng đi theo Phương Du vào phòng. Buổi sáng chia tay, đã một thời gian dài không gặp, nỗi nhớ nhung tràn trề, lấp đầy cả căn phòng.

Đàm Vân Thư bế cô lên tủ bên cạnh, rồi hôn cô.

Bàn tay Phương Du đặt lên vai nàng, đầu ngón tay xuyên qua vai nàng, xoa xoa vết cắn cô để lại trên người nàng, mặc dù không cảm nhận được gì cả.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Đàm Vân Thư liếm môi Phương Du, nghe Phương Du nhẹ giọng hỏi: "Cậu muốn nói gì?"

"Mình nhớ cậu nhiều lắm."

"......"

Phương Du chống chân đứng dậy, cao giọng hỏi: "Chúng ta mới chia tay nhau sáng nay, chỉ khoảng 13 tiếng không gặp, cậu đã nhớ mình nhiều đến vậy sao?"

"Đó không phải là điều mình muốn nghe." Đàm Vân Thư khẽ cau mày.

Phương Du ôm chặt lấy nàng: "Mình cũng nhớ cậu, Đàm Vân Thư."

Nhớ nàng đến mức cảm thấy bất lực, nhưng vẫn nên kiềm chế một chút, đó là lý do cô quyết định không gửi tin nhắn cho Đàm Vân Thư, nhưng Đàm Vân Thư đã tìm đến cô.

Phương Du vừa vui mừng, lại vừa có chút thất vọng về bản thân.

Cô không nên quá quen thuộc với cuộc sống có Đàm Vân Thư bên cạnh. Nếu không sau này làm sao cô có thể thoát ra?

Đàm Vân Thư nghiêng đầu, hôn lên tai cô: "Vậy lần sau cậu có thể nhắn tin cho mình biết. Nếu mình không thể gặp cậu, Cậu có thể nói rằng cậu thích và nhớ mình, Phương Du." Thêm vào câu cuối, "Mình nghĩ khi người ta yêu nhau đều như vậy."

"Được."

Ngày mai là thứ sáu, hiện tại cũng không còn sớm, nhưng tối nay Phương Du không có ý định để Đàm Vân Thư đi ngủ sớm.

Có lẽ vì trở về căn nhà thuê rộng hơn 40 mét vuông này, có sự tương phản mạnh mẽ với căn phòng nơi Đàm Vân Thư ở, sự bất an trong lòng Phương Du càng mạnh mẽ.

Vấn đề lần trước vẫn chưa được giải quyết phải không?

Cô vẫn bị ám ảnh bởi sự chênh lệch tài chính giữa hai người, khiến cô có chút khó thở, tâm tình của cô đêm nay chùng xuống.

Cô nhìn đôi mắt đỏ hoe vì dục//vọng của Đàm Vân Thư, cảm nhận được hơi thở nặng nề, lộn xộn, gấp gáp của Đàm Vân Thư vì cô. Hơn nữa, cảm giác chặt chẽ của Đàm Vân Thư quấn quanh ngón tay cô, khiến cô cảm thấy đêm nay có ít cảm xúc tiêu cực hơn.

Cô không cho Đàm Vân Thư cơ hội phản công, liên tục "làm đi làm lại" bạn gái mình. Cô biết rằng tính chiếm hữu của cô đối với Đàm Vân Thư không kém gì Đàm Vân Thư đối với cô.

Có lẽ còn nhiều hơn.

May mắn thay, kỹ năng diễn xuất của cô khá tốt, Đàm Vân Thư không phát hiện ra điều gì. Hoặc là có lẽ Đàm Vân Thư không có thời gian để suy nghĩ nhiều.
Lòng bàn tay cô nhiều lần bị ướt vì Đàm Vân Thư.

Cuối cùng khi lau tay và dừng lại, Phương Du hôn lên đôi mắt đẫm lệ của Đàm Vân Thư, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay là ngày kỷ niệm một tuần của chúng ta, Đàm Vân Thư."

Mí mắt mỏng manh của Đàm Vân Thư khẽ động, nàng xoay người lại, tâm trạng dần dần dịu lại, vùi mặt vào cổ Phương Du, nói: "Đây là ngày kỷ niệm đầu tiên, trong tương lai sẽ có nhiều ngày kỷ niệm nữa, Phương Du." Nàng lại hé môi, "Nhưng cậu thậm chí nhớ kỷ niệm một tuần. Chậc, cậu thích mình quá rồi."

Phương Du vuốt ve tấm lưng mịn màng của nàng, giấu đi nỗi buồn trong mắt, "Ừ" một tiếng, nói: "Mình rất thích cậu."

"Mình đã xem dự báo thời tiết, nhiệt độ ở Thủ đô cuối tuần này sẽ là 38-39 độ, rất nóng. Tối mai tụi mình đi đến khu nghỉ dưỡng nhé? Chủ nhật về, có thể ở đó hai đêm. " Đàm Vân Thư áp môi vào cổ Phương Du, "Lần trước mình không được đi chơi với cậu."

"Tối mai mình có hẹn."

"Hửm?"

"Tiểu Sương muốn mình và Bán Tuyết đi gặp bạn trai tương lai của cậu ấy. Tụi mình đã hẹn nhau ăn tối vào tối mai."

Đàm Vân Thư im lặng khi nghe những gì cô nói.

Nếu trước đây cô giấu giếm vì mối quan hệ và thân phận của nàng, nhưng giờ họ đang yêu nhau, liệu cô có cần phải che giấu nữa không? Tối nay Phương Du còn đặc biệt yêu cầu nàng lúc đến hãy gây thật ít tiếng ồn. Nếu không chẳng lẽ sẽ khó giải thích với Phù Sương sao?

Phương Du nhất thời không biết nên nói cái gì, bầu không khí rơi vào im lặng.

Có lẽ sau mấy phút trôi qua, Phương Du mới mở miệng: "Cuối tuần sau tụi mình lại đến đó nhé? Cuối tuần sau là tháng 8, ở Thủ đô sẽ rất nóng."

"Được."

Đàm Vân Thư bình tĩnh lại, nói: "Thứ bảy, tụi mình hẹn hò nhau đi xem buổi hòa nhạc dương cầm nhé? Mình vẫn chưa có buổi hẹn hò nghiêm túc nào với cậu.."

"Mình không hiểu về dương cầm..."

Phương Du không có cơ hội tiếp xúc với thế giới dương cầm. Khi cô còn đi học, nhiều bạn cùng lớp có nhiều năng khiếu khác nhau như khiêu vũ, chơi dương cầm... Nhưng cô không biết gì cả, năng khiếu của cô là đi làm thêm.

Bây giờ cô đã tự do hơn một chút về tài chính, nhưng cô không có tâm trí để làm điều này.

"Vậy thì không đi." Đàm Vân Thư hơi ngẩng đầu, "Sau này mình sẽ chơi đàn cho cậu nghe, Tiết Dịch không phải là người duy nhất có thể chơi đàn."

Phương Du mỉm cười: "Để mình nghĩ trước đã."

"Được rồi, vậy tối mai mình sẽ đón cậu."

"Đàm Vân Thư."

"Ừm?"

"Mình muốn sống ở nhà riêng của mình vào tuần tới."

"Nhưng chỗ của cậu cách xa công ty, phải thức dậy sớm, đến tối mới về nhà. Chỗ của mình có gì không thích hợp sao?" Đàm Vân Thư nói với dáng vẻ uể oải, thành thật, cùng khó hiểu.

Phương Du mím môi không nói gì.

Đúng vậy, phòng của Đàm Vân Thư có diện tích rộng, trang trí cao cấp, bữa sáng và bữa tối không cần tự mình nấu, thời gian đi lại cũng ngắn, dù sao cũng tốt hơn chỗ của cô.

Nếu không có lòng tự trọng mà cô đã duy trì từ khi còn nhỏ, cô cho rằng mình sẽ thực sự sống dựa vào Đàm Vân Thư. Đàm Vân Thư xinh đẹp và giàu có. Cô biết rõ, chỉ cần cô mở miệng là có thể cải thiện chất lượng cuộc sống của mình lên nhiều cấp độ.

Nhưng lòng tự trọng mà nhiều người cho là nực cười của cô, nó lại bộc phát vào tối nay.

Từ đầu đến cuối cô chưa bao giờ thay đổi. Trước đây, cô không muốn bị Đàm Vân Thư coi thường, cô tính toán mọi khoản tiền một cách rõ ràng. Bây giờ cô không muốn để mình đắm chìm trong giấc mơ quá lâu.

"Xin lỗi." Phương Du nằm sang một bên, giọng nói cũng trầm xuống: Mình đã khiến cậu phải dậy sớm và đi lại hơn 20 phút vào ngày mai, nhưng đây vốn là cuộc sống ban đầu của mình, cuộc sống của mình vẫn luôn như vậy."

Đàm Vân Thư lập tức mở mắt ra, nàng nhạy bén cảm giác được có gì đó không ổn: "Mình không phải có ý đó, Phương Du, mình chỉ muốn...

Phương Du tắt đèn bàn nói: "Đi ngủ thôi, Đàm Vân Thư." Cô tiến tới ôm người vào lòng, trầm giọng dỗ dành: "Ở bên cậu rất vui vẻ, mình thích cậu , đừng nghĩ nhiều."

Chỉ là...

Liệu cô và Đàm Vân Thư thực sự có ngày kỷ niệm đầu tiên không?

***

Tác giả có điều muốn nói.

Tiểu Ngư thực sự bi quan, nhưng sẽ sớm có hy vọng! ! !

Editor: Cá nhân mình thấy Tiểu Du không hoàn toàn tin tưởng vào việc hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi, nên không muốn dính quá chặt vào Đàm Vân Thư, điều này cũng giống như suy nghĩ của Đàm Vân Thư trước kia.

Hai bạn đều hướng nội, đều muốn tự mình tiêu hóa và giải quyết vấn đề. Điều họ cần là phải tâm sự với nhau nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro