Chương 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh bình minh làm cho đường nét của toàn bộ thành phố dần hiện rõ. Những chú mèo hoang trong khu chung cư tìm được nơi an toàn để phơi bụng và đắm mình dưới ánh mặt trời còn chưa gay gắt. Chúng nheo mắt nhìn những con người phải dậy sớm chạy đôn chạy đáo khắp nơi để mưu sinh, rồi "meo" hai lần. Không biết có nên than thở rằng thà làm mèo thì tốt hơn.

Nơi ở của Phương Du ở trên tầng cao, không thể nghe thấy tiếng mèo kêu, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức reo.

Chuông reo trong hai giây, Phương Du liền chạm vào điện thoại tắt đi.

Đêm qua cô ngủ không ngon giấc, ý thức có lúc thì tỉnh táo, lúc thì mê man. Cô xoa xoa ấn đường, khi mở mắt nhìn lên trần nhà quen thuộc, cô mới thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn trong lòng.

Cô đang ở trong căn hộ cho thuê rộng hơn 40 mét vuông của riêng mình, không phải căn phòng cao cấp của khách sạn Quân Linh.
Cô nhanh chóng trở lại cuộc sống của chính mình.

"Phương Du..." Đàm Vân Thư cũng nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, nghiêng người vòng tay ôm lấy cô, vừa mới thức dậy, tiếng gọi của nàng rất nhẹ nhàng êm ái.

Phương Du nghiêng đầu, ôm người bên cạnh, cọ cằm vào tóc Đàm Vân Thư: "Mình đánh thức cậu à?"

"Không phải, mình có một giấc mơ."

"Cậu đã mơ thấy gì?"

"......" Đàm Vân Thư tỉnh táo lại, lập tức lắc đầu, "Mình không nhớ rõ."

Phương Du không hỏi thêm nữa. Con người đôi khi như vậy, biết rằng bản thân đang mơ, nhưng lại không thể nhớ được nội dung giấc mơ là gì.

Đàm Vân Thư đổi chủ đề, hỏi: "Đã mấy giờ rồi?"

"Bảy giờ." Ký ức tối qua lại ùa về trong tâm trí, suy nghĩ của Phương Du rất phức tạp, cô nhẹ nhàng nói: "Cậu ngủ thêm một lát đi, mình dậy trước."

"Phương Du..."

"Ừ?"

Đàm Vân Thư lại lắc đầu: "Không có gì, mình chỉ muốn gọi tên cậu thôi. Vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy cậu khiến mình rất hạnh phúc."

Điều nàng không nói với Phương Du là nàng mơ thấy Phương Du nói lời chia tay nàng. Khi tỉnh dậy, dù nhìn thấy Phương Du ở bên cạnh, nhưng điều đó không thể xua tan đi sự buồn bực và phẫn nộ, sự mất mát và đau thương trong giấc mơ.

Làm sao có thể? Làm sao nàng lại có giấc mơ như vậy? Mối quan hệ với Phương Du hiện đang rất tốt, sao cô có thể chia tay nàng?

Rất nhiều cảm xúc đang đè nặng trong lòng Đàm Vân Thư, nàng không muốn Phương Du nói ra những lời đó. Cho dù là mơ, nàng cũng không muốn từ "chia tay" xuất hiện trong cuộc đời của họ.

Nàng sẽ không kể cho Phương Du về giấc mơ này.

Nhưng giấc mơ này thật khó chịu, nàng gần như không thở được, nàng không còn cách nào khác là phải tìm kiếm sự tồn tại của Phương Du trong thực tế.
May mắn thay, vừa gọi tên Phương Du đã đáp lại.

Thật khác với giấc mơ.

Mũi Phương Du tràn ngập mùi thơm của Đàm Vân Thư, đầu ngón tay của cô lướt dọc theo mái tóc của Đàm Vân Thư, chỉ có như vậy cô mới cảm thấy lòng mình thoải mái hơn một chút.

Không khó để nhận ra tâm trạng của Đàm Vân Thư có gì đó không ổn, vì thế Phương Du nhẹ nhàng hỏi: "Nếu hôm nay có thời gian, cậu có thể suy nghĩ về buổi hẹn hò cuối tuần này của tụi mình?" Cô mỉm cười, "Mình rất muốn hẹn hò với cậu, Đàm Viên Viên."

Đàm Vân Thư: "Được."

Ban đầu Phương Du nghĩ rằng hôm nay sẽ phải chen lấn trên tàu điện ngầm để đến công ty. Đây vốn là cuộc sống trước đây của cô, nhưng khi đối mặt với Đàm Vân Thư, cô lại không thể mở miệng.

Vì vậy cô ngồi vào ghế phụ, ôm con thú bông gấu trúc trên tay.

Đàm Vân Thư là người lái xe. Tuy trong tình trạng đông đúc vào giờ cao điểm buổi sáng, nàng vẫn không có cái gọi là "cơn thịnh nộ trên đường", bật những bản tình ca êm dịu suốt chặn đường, trong mắt tràn ngập ý cười, bàn bạc với Phương Du về buổi hẹn hò vào cuối tuần.

Đó là đi ăn rồi đi mua sắm cùng nhau?
Hay đi xem phim, triển lãm và biểu diễn trực tiếp? Hay có thể đến một trang trại ở ngoại ô? Ngoài ra còn có trượt băng, căn phòng bí mật...

Phương Du đè nén tâm tư trong lòng, cũng cười nói: "Có nhiều lựa chọn quá vậy."

"Vậy chọn cái nào?"

Phương Du sờ sờ đầu thú bông, trầm ngâm mấy giây, nói: "Đêm nay tụi mình bàn bạc tiếp, bây giờ mình chẳng nghĩ được gì hết."

"Được."

Mãi đến khi xuống xe, xác nhận Đàm Vân Thư đã khuất tầm mắt, nụ cười của Phương Du mới nhạt dần, bước vào tòa nhà công ty.

Lại là thứ Sáu, sự nhiệt tình làm việc của đồng nghiệp lại càng mạnh mẽ hơn.

Phương Du có rất nhiều việc phải xử lý, cô gần như chỉ có thời gian nghỉ ngơi vào buổi trưa để thở. Những lúc khác, cô phải trao đổi với người của các phòng ban khác nhau. Sau đó, cô sắp xếp và báo cáo tất cả dữ liệu cho Thẩm Ánh Chi. Không có gì bất ngờ, cô phải tăng ca thêm một tiếng vào buổi tối.

Vừa tắt máy tính, Phương Du xoa xoa thái dương hai lần. Cả ngày làm việc khiến nhãn áp của cô tăng cao, đêm qua cô cũng không ngủ ngon.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn còn một chút ánh tà dương, cô hít thở thật sâu hai lần trước khi có đủ sức để trả lời WeChat.

Có một số tin nhắn trong WeChat.

Phù Sương, nhân vật chính tối nay bày tỏ rằng không cần vội, cô ấy đặc biệt chọn một nhà hàng gần công ty của Phương Du, để Phương Du có thể dễ dàng đến đó sau khi tan sở.

Đàm Vân Thư, người được ghim trên đầu đã gửi tin nhắn nói rằng nàng nhớ cô, đồng thời gửi thêm biểu tượng cảm xúc hình một chú mèo đang khóc.

Khóe môi Phương Du cong lên, nhắn: [Mình cũng nhớ cậu]
[Mình đi gặp nhóm của Tiểu Sương nhanh thôi.]

[Được.]

[Gửi cho mình địa chỉ của cậu đi, mình sẽ đón cậu vào buổi tối.]

Đàm Vân Thư nói thêm: [Mình sẽ không lộ diện, Phương Du. Cậu cũng có thể nói với họ rằng mình chỉ là bạn của cậu.]

Phương Du nhìn dòng tin nhắn cuối, môi cô mím lại.

Cho nên...

Đàm Vân Thư đã nhận ra điều gì sao?

Cô không hề suy nghĩ nhiều, thay vào đó cô khai thật địa chỉ nhà hàng.

Ước chừng bảy giờ rưỡi, Phương Du tới nhà hàng.

Đường Bán Tuyết nhìn thấy cô xuất hiện, vẫy tay: "Tiểu Du, ở đây nè."

Phương Du mỉm cười, đi tới: "Xin lỗi, tôi đến muộn."

"Cũng không muộn lắm, tụi mình vừa ngồi vào bàn thôi."

Là Phù Sương lên tiếng, bên cạnh cô ấy là một chàng trai tương đối tuấn tú, cô ấy giới thiệu Phương Du: "Đây là chị em tốt của em tên Phương Du, người đầu tiên em gặp khi đến Thủ đô, cậu ấy cũng là người bạn quan trọng nhất của em."

Sau đó, cô ấy giới thiệu bạn trai tương lai của mình với Phương Du: "Tiểu Du, cứ gọi anh ấy là A Thành."

"Được."

Mục đích của cuộc gặp gỡ này rất rõ ràng, Phương Du và Đường Bán Tuyết đóng vai trò giám khảo mà không để lộ bất kỳ dấu vết nào, đánh giá A Thành từ mọi khía cạnh, cũng tự nhiên nêu ra những chủ đề về nữ quyền. Nhiều người đàn ông trở nên lo lắng khi gặp phải chủ đề như vậy, thậm chí không hành động, việc há miệng và ngậm miệng không hề thể hiện sự tôn trọng phụ nữ.

Nhưng A Thành này tựa hồ có vẻ thành thật hơn, ít nhất tình huống như vậy không xảy ra.

Gần hết bữa ăn, cả Phương Du và Đường Bán Tuyết đều cảm thấy không có gì không ổn, điều quan trọng nhất là Phù Sương có vẻ khá hài lòng với anh ấy, vậy họ còn có thể nói gì nữa?

Bữa ăn được A Thành mời, anh ấy đứng dậy, đi đến quầy lễ tân để thanh toán hóa đơn.

Sau khi kiểm tra không có để lại bất kỳ thiết bị ghi âm nào, Đường Bán Tuyết nhàn nhã nói: "Tôi cảm thấy anh ấy khá tốt."

"Ai biết có phải đang diễn kịch hay không." Phù Sương có chút buồn bực nói: "Đàn ông trước và sau hôn nhân đều không giống nhau."

Phương Du hơi giật mình, cười nói: "Cậu có ý định kết hôn với anh ấy à?"

"Chắc chắn không phải vậy, chỉ lấy ví dụ thôi."

Phù Sương nổi da gà khi nghĩ đến chuyện kết hôn: "Tôi không thể kết hôn được, ai muốn cưới thì cưới. Tôi cũng không muốn có con, ai muốn sinh con thì sinh".

"Vậy còn quan tâm đến trước hay sau kết hôn để làm gì?"

"Chỉ là ví dụ thôi." Phù Sương kéo má, "Tôi chỉ muốn yêu đương. Tôi không nghĩ nhiều về tương lai, chỉ tập trung vào hiện tại. Anh ấy năm nay 25 tuổi còn tôi thì 27 tuổi. Để tôi xem chúng tôi có thể kéo dài được nửa năm không, nếu không được thì thôi. Tôi đưa anh ấy đến để gặp các cậu, cốt yếu để làm anh ấy vui, để anh ấy không cảm thấy mình nằm ngoài cuộc sống của tôi."

Phương Du im lặng cầm ly nước lên không đáp lại, trong lòng dấy lên nhiều suy nghĩ.

Đường Bán Tuyết ngồi bên cạnh cô, nghiêng người liếc cô một cái, nhân cơ hội hỏi: "Tiểu Du, chuyện cậu nói lần trước có tiến triển gì không?"

"Đúng rồi đó, Tiểu Du."

Phương Du hồi phục tinh thần, nuốt ngụm nước trong miệng, nghĩ tới tin nhắn buổi tối của Vân Thư, gật đầu: "Có tiến triển, nhưng tôi vẫn chưa biết phải nói với các cậu thế nào. "

"Cái gì? Cái gì?"

Vẻ mặt Phù Sương còn phấn khích hơn chính mình yêu đương: "Tiến triển thế nào? Có ở bên nhau không?"

Đường Bán Tuyết cũng trợn tròn mắt hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào vậy?"

Đáng tiếc, A Thành đi tới sau khi thanh toán xong hóa đơn, cười nói: "Có thể đi rồi." Anh ấy hỏi: "Anh đưa em về nhà nhé?"

Phù Sương xua tay, có hơi thiếu kiên nhẫn nói: "Anh tự mình trở về trước, em còn có chuyện muốn nói với mọi người."

A Thành: "?"

A Thành lại ngồi xuống: "Hay là... Cho anh nghe với?"

Phù Sương: "......"

Lúc này màn hình điện thoại di động của Phương Du sáng lên, cô cầm lên và thấy đó là tin nhắn của Đàm Vân Thư.

Đàm Viên Viên: [Đang đậu ở ven đường rồi.]

[Được rồi, tụi mình vừa ăn xong. ] Phương Du bổ sung thêm: [Một chút nữa mình sẽ đi ra.]

Đàm Viên Viên: [Được.]

Trả lời tin nhắn xong, Phương Du ngẩng đầu, nói với mọi người: "Cậu ấy đang đợi tôi bên ngoài. Nếu các cậu muốn gặp cậu ấy, bây giờ chúng ta cùng nhau ra ngoài được không?" Cô lại hỏi: "Nhưng Tiểu Sương này, tối nay không phải là sân nhà của cậu sao?"

"Sân nhà của tôi cái gì!" Phù Sương nói: "Có trời mới biết tôi cùng Bán Tuyết đã hóng chuyện tiếp theo của cậu đến thế nào à..."

Phương Du mím môi mỉm cười.

Dù nói vậy, nhưng thực ra Phương Du rất căng thẳng.

Tối nay cô không định nói với bạn bè rằng người yêu của cô là Đàm Vân Thư. Tuy nhiên, giữ bí mật cũng không phải là một lựa chọn tốt, huống chi Đàm Vân Thư cũng sẽ cảm thấy tủi thân.

Đêm qua, cô đã cảm thấy điều đó, chưa kể, tin nhắn của Đàm Vân Thư đêm nay khiến mắt cô như bị kim châm.

Vậy nếu không có kết quả thì sao? Chẳng phải cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều đó? Chẳng phải ngay từ đầu cô đã biết sẽ như vậy?

Với những suy nghĩ này trong đầu, Phương Du đứng dậy.

Trên mặt Phù Sương và Đường Bán Tuyết đều có vẻ tò mò, trong khi A Thành đi theo họ mà không biết lý do, với vẻ mặt khó hiểu.

Trong nhà hàng buôn bán thuận lợi nên hơi ồn ào, tất cả những điều xung quanh đều bị Phương Du cô lập, cô cầm chặt điện thoại, như thể chỉ nghe được nhịp tim của chính mình, cho đến khi âm thanh trong sảnh nhà hàng nhỏ dần, cô đi đến bãi đậu xe bên ngoài.

Thủ đô những ngày này vô cùng nóng nực, gió đêm vẫn khô hanh.

Bãi đậu xe bên ngoài khách sạn có hơi đông đúc, nhưng ánh mắt Phương Du lại không tập trung vào đó. Cô nhớ tới Đàm Vân Thư nói đang ở bên đường, nhìn dọc theo cũng không thấy chiếc xe màu đen quen thuộc.

Thay vào đó là một chiếc xe màu trắng đang đậu ở bên đường.

Hai người bạn cũng nhìn qua, Phương Du chớp mắt, đang định gửi tin nhắn hỏi Đàm Vân Thư ở đâu, nhìn lại thì thấy một người phụ nữ bước xuống từ chiếc xe màu trắng.

Người phụ nữ này mặc một chiếc áo phông hơi bó sát và quần short. Nàng có thân hình cân đối, bờ vai đầy đặn, dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài được bới cao bằng một chiếc kẹp tóc.

Dù không lộ mặt nhưng nàng vẫn thu hút sự chú ý của người qua đường.

Đúng, nàng không lộ mặt vì đang đeo mặt nạ mèo.

Phương Du nhìn thấy, hơi giật mình.

Nếu người khác không thể nhận ra, chẳng lẽ cô cũng không nhận ra Đàm Vân Thư sao?

Đây là điều mà Đàm Vân Thư đã nói "Mình sẽ không lộ diện"...?

Phương Du còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Đàm Vân Thư trong hình tượng này đã bước tới trước mặt cô, thậm chí còn hạ giọng: "Phương Du..."

"Tiểu Sương, Bán Tuyết..." Phương Du nói trong ánh mắt kinh ngạc của bạn bè.

"Đây là bạn gái của tôi, Đàm Vân Thư."

***

Tác giả có lời muốn nói.

Thư Thư: Sao cậu không nói trước khi giới thiệu chính thức mình!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro