Chương 114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu trả lời của Thẩm Ánh Chi mang theo bực tức: [Tại sao cậu lại hỏi điều này!]

[Được rồi, giữ lời nha.]

Thẩm Ánh Chi: [......]

Thẩm Ánh Chi: [Khi nào? Dù sao trong hai ngày tới thì không được, tôi phải đặt trước.]

Đàm Vân Thư nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Phương Du qua ánh sáng ấm áp của dải đèn, cong môi và gõ tin nhắn bằng đầu ngón tay: [Hãy đợi đến kỷ niệm 100 ngày. Thật trùng hợp, hôm đó cũng là sinh nhật của tôi.]

Nàng nói: [Bỏ qua hình lớn ở Quảng trường Thời đại đi, chỉ cần thay bằng màn hình ở Thủ đô thôi. Ở nước ngoài không cần thiết.]

Thẩm Ánh Chi: [?]

Thẩm Ánh Chi: [Cậu tính trước rồi ha?]

Đàm Vân Thư nở nụ cười trên môi. Nàng trò chuyện với Thẩm Ánh Chi một lúc trước khi tắt điện thoại, tắt đèn trong phòng ngủ, rồi tới ôm Phương Du.

Phương Du còn chưa đi vào ngủ sâu, bị nàng ôm như vậy, cô mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm: "Cậu xong rồi à..."

"Ừm."

Nàng không nhìn thấy gì, nhưng Đàm Vân Thư có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của Phương Du. Nàng không thể kéo xuống khóe miệng đang cong lên, sau vài giây trôi qua, nàng lại nhẹ nhàng mở miệng: "Phương Du. "

"Sao vậy?" Giọng nói ngái ngủ của Phương Du rất rõ ràng.

Đàm Vân Thư ôm eo cô, chậm rãi nhắm mắt lại, nói: "Cảm ơn."

Cảm ơn cậu đã cho mình biết cuộc sống không phải chỉ toàn đau khổ. Cảm ơn cậu đã giúp mình cảm nhận được rằng mình vẫn còn sống. Cảm ơn cậu đã cho mình hiểu điều gì là quan trọng nhất.

Và cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thế giới của mình.

Nhưng Phương Du đã ngủ say, không trả lời.

Đàm Vân Thư lắng nghe hơi thở đều đặn và an yên của cô, cơn buồn ngủ dần dần xâm chiếm.

......

Khi Phương Du tỉnh dậy, cô thấy điện thoại của mình "nổ tung", có rất nhiều tin nhắn trên WeChat.
Nhưng đáng tiếc, cô đang bận với Đàm Vân Thư vào thời điểm đó tối qua. Điện thoại di động của cô để ở trên bàn trong phòng khách, không nhận thấy bất cứ gì nữa.

Bây giờ cô lên nhóm trò chuyện và đọc từ đầu đến cuối, cô đã hiểu tại sao lại có nhiều tin nhắn như vậy.

Mối quan hệ của Phù Sương đã trở nên tồi tệ.

Tất cả những hình ảnh tích cực mà A Thành thể hiện tối qua đều là dàn dựng, đã là diễn xuất, phải có lúc bị lộ ra.

Trên đường đưa Phù Sương trở lại khu chung cư, A Thành nhận được cuộc gọi từ một người bạn, hắn nói với người ở đầu bên kia điện thoại rằng mình rất hài lòng với buổi tối nay, bầu không khí rất tốt, những lời này cốt chỉ để Phù Sương nghe. Khi hắn cúp máy và đợi đèn giao thông, A Thành vẫn gửi tin nhắn WeChat cho bạn mình, nhưng thông báo WeChat trên khóa màn hình của hắn không được cài đặt không hiển thị nội dung.

Thế là trong nháy mắt Phù Sương nhìn thấy tin nhắn mới nhất từ ​​bạn của A Thành trên đó.

[Cái gì? Cô ấy có một người bạn xinh đẹp là đồng tính nữ?]

[Quả thực, đúng là người đẹp toàn bị mù mà, đẹp thế mà đầu óc không bình thường.]

[Có khi nào từng bị đàn ông làm tổn thương không? Tôi nghe nói thực ra tất cả đồng tính nữ đều như vậy, hoặc là chưa nếm trải cái tốt của đàn ông, hahaha.]

Cơn giận dữ của Phù Sương bùng nổ ngay lập tức, nhưng xét thấy bốc hỏa xe không an toàn, cho đến đợi đến khi xe dừng lại, mới chửi A Thành.

A Thành ban đầu giả vờ một chút, cho đến khi hắn bị chửi không ngóc đầu lên nổi thì yêu cầu Phù Sương trả lại tiền, toàn bộ tiền bữa tối và tiền xe, cũng như số tiền đã chi ra cho bữa hẹn hò cách đây không lâu, hắn đều tính toán rõ ràng chi li.

Phù Sương chuyển khoản, nghiến răng nghiến lợi: "Cút đi!"

Có thể thấy Phù Sương thực sự rất tức giận, tin nhắn cô gửi trong nhóm có nhiều lỗi chính tả mà chưa kịp sửa lại, tất cả các biểu tượng cảm xúc đều là tức giận. Đường Bán Tuyết cũng hùa theo cô, hai người đã chửi hơn 500 hiệp.

Điều khiến cô tức giận nhất là những người đàn ông này không biết từ "tôn trọng" viết như thế nào, nhất là khi Phương Du còn là bạn thân của cô.

Phương Du nằm trong vào vòng tay của Đàm Vân Thư, đọc xong liền ngẩng đầu lên, sau đó cũng chửi theo.

Đàm Vân Thư ôm cô từ phía sau, nhìn đầu ngón tay cô gõ nhẹ vào ô nhập tin nhắn, trong khung hình xuất ra tin nhắn, chửi người đàn ông này từ trên xuống dưới, cuối cùng bảo Phù Sương đừng tức giận nữa, không đáng.

"Cậu đã thống nhất thời gian với họ chưa?" Đàm Vân Thư thuận miệng hỏi, xoa cằm vào đầu Phương Du.

Phương Du ngạc nhiên một chút, mới lấy lại ý thức: "Mình không có thời gian, về đến từ tối qua đến giờ có dụng vào điện thoại di động đâu."

"...... Y chang."

Phương Du quay đầu lại, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Đàm Vân Thư, cô nhướng mày cố ý hỏi: "Nhưng Đàm tổng chỉ muốn đãi họ một bữa thôi sao."

"Mình không chỉ muốn mời họ bữa cơm." Đàm Vân Thư cũng nhướng mày, mỉm cười, "Mình chỉ muốn làm sâu sắc thêm ấn tượng của họ về 'Đàm Vân Thư, bạn gái duy nhất của Phương Du' mà thôi, đêm qua gặp nhanh quá. Nếu cậu muốn chửi rủa ai đó, chẳng phải gặp trực tiếp để chửi sẽ tốt hơn sao?"

Phương Du nheo mắt, liếc nàng một cái: "Ý cậu là, hỏi các cậu ấy tối nay có rảnh không?"

"Tối nay và tối mai đều được, mình có thể ra ngoài lúc nào cũng được, nhưng trong tuần thì không thể, ban ngày không gặp được cậu rồi, buổi tối cũng không có nhiều thời gian, mình chỉ muốn ở bên cậu thôi."

Phương Du: "......"

Cô hắng giọng, lại nhìn vào màn hình điện thoại, lẩm bẩm một mình: "Mèo tam thể dính người."

Nghe vậy, trong mắt Đàm Vân Thư lại hiện lên nụ cười, không nói gì.

Bởi vì nàng không thể phủ nhận điều đó.

Sau khi Phương Du hỏi bạn bè trong nhóm, cô đã ấn định thời gian là bảy giờ tối nay. Trước khi đến lúc đó, cô sẽ có buổi hẹn hò đầu tiên với Đàm Vân Thư sau khi yêu nhau.

Lịch trình cuộc hẹn đã được thảo luận tối qua, nhận thấy rằng hướng thảo luận trước đó có phần thiên vị.

Muốn làm gì không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng là ở bên người kia.

Vì vậy họ quyết định đi đến thủy cung cách đó vài km. Thời tiết rất nóng, ở trong nhà sẽ dễ chịu hơn.

Tuy nhiên cả hai có hơi lề mề trong việc xuất phát ra khỏi nhà vì bận yêu nhau, đến nổi thời gian ra ngoài bị trì hoãn hết lần này đến lần khác. Ban đầu định là 11 giờ, cuối cùng bị trì hoãn đến một tiếng rưỡi. Trong thời gian đó họ làm những việc mà cả mặt trời cũng muốn che mặt.

Lúc một giờ trưa, hai người bước vào thủy cung.

Đây thực sự là một trong những điểm tham quan nổi tiếng. Đang kỳ nghỉ hè cộng thêm là cuối tuần nên có rất nhiều người đến, phụ huynh dẫn con cái đến chơi, ngoài ra còn có các nhóm du lịch.

Đàm Vân Thư nắm tay Phương Du, sợ bị lạc mất Phương Du, sau khi đi về phía trước một đoạn mới cảm thấy thoải mái hơn.

"Mình chưa từng đến thủy cung." Đàm Vân Thư nhìn chú cá hề đang bơi lội, trước đây Thôi Uyển sắp xếp kín hết thời gian nghỉ ngơi của nàng. Nàng phải học cắm hoa, piano, thư pháp, v.v.

Phương Du liếc nhìn nàng: "Mình cũng vậy." Cô nói: "Lúc đó thủy cung không tuyển nhân viên bán thời gian."

Đàm Vân Thư nhìn cô, sự đau khổ trong mắt nàng không thể che giấu được.

Đi thêm một đoạn nữa thì đến khu cá voi trắng, cũng là một địa điểm chụp ảnh nổi tiếng. Phương Du do dự một chút rồi nói: "Chúng ta chụp ảnh chung không? Đàm Vân Thư."

Cô đề nghị đến thủy cung vì cư dân mạng cho rằng nơi đây đặc biệt thích hợp để chụp ảnh.

Và cô vẫn còn lo lắng khi chụp ảnh chung với Đàm Vân Thư.

Không thể phủ nhận, đôi khi cô vẫn còn thấy tổn thương vì những gì đã xảy ra vào ngày 9 tháng 6 năm 2018. Trong nháy mắt đã nhìn thấy Đàm Vân Thư bên cạnh, cô lại đè nén những cảm xúc tiêu cực đó xuống.

Họ đang bắt đầu lại mọi thứ.

Họ sẽ có rất nhiều bức ảnh chụp cùng nhau.

Họ không chỉ chụp ảnh selfie mà còn nhờ những cô gái qua đường tốt bụng chụp giúp, thỉnh thoảng có những chú cá voi trắng phía sau cũng tới gần.

Một buổi chiều trôi qua, hai người ra khỏi thủy cung, có rất nhiều bức ảnh trong điện thoại di động.

Bây giờ phải đến nhà hàng đã đặt trước.

Phương Du ngồi ở ghế phụ, đầu ngón tay lướt trên màn hình, sàng lọc từng bức ảnh, không khó để nhận ra hai người vẫn có chút cứng nhắc trước ống kính, nhưng càng về sau càng trở nên tự nhiên, thoải mái hơn.

Mặt trời đang dần nói lời tạm biệt, những đám mây đủ màu sắc ở phía chân trời rực rỡ lạ thường.

Đàm Vân Thư cầm vô lăng rẽ một góc cua. Lần hẹn hò đầu tiên với Phương Du thật tuyệt vời, nụ cười luôn nở trên môi nàng.

Ngay lúc này, Phương Du ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Ngày tốt nghiệp, mình rất muốn chụp ảnh cùng cậu."

Nụ cười của Đàm Vân Thư lập tức cứng lại: "Phương Du..."

"Đừng lo lắng, mình không có ý tính toán chuyện cũ." Phương Du nhìn nàng bên cạnh, khẽ cười, "Mình chỉ nghĩ về chuyện chúng ta chưa từng có một bức ảnh chụp chung nghiêm túc nào mà thôi. Trước đó, chỉ có mỗi bức ảnh khi mình tham gia cuộc thi, nhưng còn có những người khác, vì vậy mình muốn chụp riêng với cậu. Chỉ là lúc đó có nhiều người muốn chụp chung với cậu quá, đang chờ đến lượt mình, thì..."

Cô không thể nói những lời còn lại, cũng không muốn nói tiếp, thay vào đó cô thở ra và nói: "Nhưng không sao đâu, hiện tại chúng ta đã có nhiều ảnh chụp chung rồi, Đàm Vân Thư."

Lời của cô vừa dứt, xe cũng dừng lại bên đường.

Đàm Vân Thư tháo dây an toàn, nghiêng người ôm lấy cô, trầm giọng nói: "Phương Du..."

"Đừng nói 'Thực xin lỗi' nữa." Phương Du nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, "Lúc ở Dung Thành, cậu hỏi mình làm thế nào để nhổ hoàn toàn cái gai này ra, bây giờ nó đã được nhổ ra rồi, Đàm Vân Thư. Nếu không có ảnh chụp chung thì giờ có thể chụp, việc thích nhau trước đây chưa thể nói thì giờ tụi mình đã thổ lộ, mối quan hệ chưa từng nhìn thấy ánh sáng của tụi mình giờ bạn bè đã biết... Mình không muốn cậu luôn cảm thấy day dứt vì mình, được không? Đó không phải cách tình yêu vận hành."

Cô có thể cảm nhận được mặc cảm tội lỗi của Đàm Vân Thư đối với bản thân, những giọt nước mắt đã rơi đêm đó của Đàm Vân Thư là bằng chứng.

Hơn nữa, Đàm Vân Thư luôn chiều chuộng cô.

Ngay cả đối với cuộc chiến tranh lạnh do cô khởi xướng, Đàm Vân Thư cũng không  hỏi chi tiết, nàng chỉ hỏi cô lần sau có thể rút ngắn thời gian không...

Trong những ngày ở bên nhau này, Phương Du đã chứng kiến ​​mọi việc Đàm Vân Thư làm.

Phương Du không muốn mối quan hệ của họ bị trộn lẫn với các yếu tố như mặc cảm tội lỗi, cô muốn nó thuần khiết hơn.

Đàm Vân Thư khó có thể miêu tả tâm trạng hiện tại của mình, hóa ra Phương Du vẫn nhớ những gì nàng nói.

Nàng ổn định lại cảm xúc của mình, ngước đôi mắt đỏ hoe lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Phương Du, gật đầu: "Được, mình hiểu rồi."

Phương Du cười nhẹ, hôn lên môi nàng: "Nhưng Đàm tiểu thư này, tụi mình hình như sắp muộn rồi."

"......"

Còn ba phút nữa là đến bảy giờ, họ đến gian phòng riêng đã đặt trước.

Không đến muộn, nhưng Phù Sương và Đường Bán Tuyết đến sớm hơn họ một chút, khi nhìn thấy họ, lập tức mỉm cười chào đón. Bầu không khí tốt hơn đêm qua một chút.

Suốt bữa tối, hai người bạn đã hiểu ra sự thật rằng Phương Du và Đàm Vân Thư là người yêu của nhau.

Mọi người đang tán gẫu về đồ ăn trong nhà hàng này, rất nhanh liền đi vào chủ đề chính, bắt đầu chửi A Thành chuyện tối qua. Đàm Vân Thư im lặng lắng nghe, hiếm khi tham gia, nhưng nàng cũng bận lấy chén dĩa, đồ uống cho Phương Du.

Phù Sương và Đường Bán Tuyết vừa nhìn đã sốc.

Dù biết hai người đang yêu, nhưng sự chấn động trước mặt còn mạnh mẽ hơn tối qua.

Sau khi chủ đề kết thúc, Đường Bán Tuyết bị Đàm Vân Thư gọi lớn.

"Đường tiểu thư."

"Mời nói."

Không thể tránh khỏi, mọi người vẫn còn chút khách khí.

Đàm Vân Thư liếc nhìn Phương Du, dù dáng vẻ vẫn tao nhã nhưng có hơi ngượng ngùng. Nàng hỏi: "Cậu còn bản sao lưu các video liên quan đến Tiểu Du mà cậu đã xóa không? Tôi không có thời gian để lưu lại chúng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro