Chương 115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói của Đàm Vân Thư trong trẻo mượt mà, phát âm rõ ràng, hỏi một cách lịch sự, nhưng câu hỏi này hơi đột ngột.

Phương Du và Phù Sương bối rối, không biết Đàm Vân Thư đang nói về video gì. Nguyên nhân chính là do họ không đặc biệt chú ý đến động thái của Đường Bán Tuyết, không rõ cô đã xóa video lúc nào.

Đường Bán Tuyết cũng mất một lúc mới hiểu Đàm Vân Thư đang nói về gì, lập tức trả lời không chút do dự: "Ừ." Cô mỉm cười, "Người trong ngành của chúng tôi sẽ mua ổ cứng để lưu lại video chưa chỉnh sửa, những cái đã sửa cần phải được bảo quản tốt hơn nữa."

Cô dừng lại, ánh mắt đảo qua khuôn mặt của Phương Du và Đàm Vân Thư, rồi hỏi: "Vậy tôi gửi vào hộp thư của Tiểu Du được không?"

"Có phiền không."

"Không đâu."

Phương Du nhấp một ngụm nước ấm, hỏi: "Bán Tuyết, trước đây cậu xóa hết video có tôi rồi à?"

"Ừ, đúng rồi, chuyện xảy ra với Tiết Dịch, có rất nhiều người vào khu bình luận của tôi, nên tôi xóa tất cả." Đường Bán Tuyết thản nhiên nói: "Dù sao thì những video đó cũng đã thu được lợi nhuận rồi nên xóa đi cũng không sao. Vào thời điểm đó tôi thực sự không thể chịu đựng được cái miệng của mấy người đó. Nói cái gì đâu không?

Phù Sương hiểu ra: "Thì ra là vậy."

Cô vừa nói vừa hất tóc, nhìn có vẻ hưng phấn hơn một chút: "Tiểu Du, cậu và Đàm tổng đều biết mục đích chính của bữa ăn tối nay phải không?"

"Biết chứ." Phương Du gật đầu.

"Phù tiểu thư muốn hỏi gì?" Đàm Vân Thư mỉm cười, nói trúng tim đen.

Phù Sương ho nhẹ: " Tôi và Bán Tuyết chỉ là tò mò một chút thôi. Rồi rồi, có lẽ là nhiều hơn một chút... Sao hai người lại quen nhau?"

Phương Du liếc nhìn Đàm Vân Thư, bình tĩnh trả lời: "Tụi mình gặp nhau vào một ngày mưa. Cậu ấy đã che ô cho tôi."

"Ồ..."

Phù Sương xoa xoa mép ly, ngẫm nghĩ lời nói của cô: "Vậy tình huống hiện tại của hai người là kịch bản cửu biệt trùng phùng* sao?"

*久别重逢 gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách

Bởi vì trước đó Phương Du đã nói rằng trước đây họ chưa từng tỏ tình với nhau, nên không sử dụng "gương vỡ lại lành", thay vào đó là "cửu biệt trùng phùng" để thích hợp hơn.

"Ừ." Đàm Vân Thư trả lời, nàng mím môi, vô thức hạ giọng: "Xa cách sáu năm."

"Nếu bạn học cũ ở đại học của chúng ta phát hiện ra chuyện này, đó thực sự sẽ là một tin tức bùng nổ..." Đường Bán Tuyết nhàn nhã nói, dù ký ức về trường đại học đã trôi qua rất lâu.

Tuy nhiên mọi người ở trường đại học đều biết sự nổi tiếng của Đàm Vân Thư. Ngay cả trong lớp của bọn họ cũng có người nhắc đến Đàm Vân Thư suốt hai tháng. Lần đó Đàm Vân Thư tham gia sự kiện trên du thuyền, có người lướt web và xem video clip, rồi vào trong nhóm trò chuyện để nói rằng đã gặp lại nữ thần cũ của mình, vẫn xinh đẹp như trước đây, vân vân.

Không khó để phân tích từ trí nhớ của cô lý do tại sao Phương Du và Đàm Vân Thư đã xa nhau sáu năm, cô nhớ rằng trước đó Đàm Vân Thư sắp kết hôn. Vào cái đêm họ cùng ăn khuya cách đây ba tháng, cô đã đề cập vấn đề này trước mặt Phương Du.

Đường Bán Tuyết nghĩ tới đây, liền muốn quay lại thời điểm đó để ngậm miệng lại.

Không khí bữa ăn cuối cùng cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều do sự tò mò của bạn bè, không còn căng thẳng như lúc đầu. Phương Du và Đàm Vân Thư cũng không đi sâu vào chi tiết, chỉ trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của Phù Sương và Đường Bán Tuyết. Đến khi kết thúc, mọi người hai bên dường như thân thiết hơn.

Cách xưng hô cũng thay đổi, chỉ cần gọi thẳng tên nhau.

Tuy nhiên, Phương Du đã uống vài ly rượu, hơi choáng váng khi đi ra ngoài. Đàm Vân Thư vòng tay qua eo cô, chào tạm biệt hai người bạn, rồi đưa cô ra xe.

Thủy cung rất lớn, hai người đi khám phá cả buổi chiều, nên cảm thấy hơi mệt.

Sau khi trở về khách sạn, Đàm Vân Thư đánh răng và rửa mặt cho Phương Du, giống như lần đầu tiên Phương Du đến đây. Điểm khác biệt là thân phận của nàng giờ đã thay đổi nhiều, nàng có thể làm điều này một cách tự nhiên, không lo Phương Du sẽ quên khi tỉnh dậy.

Đúng như dự đoán, Phương Du lại ngồi trên bồn rửa mặt, ôm cổ nàng mà hôn, mùi kem đánh răng bạc hà tràn ngập trong miệng.

Sau khi nụ hôn kết thúc, đôi mắt nai của Phương Du có chút mơ hồ, cô vuốt ve đôi môi của Đàm Vân Thư, ánh mắt dán chặt vào môi Đàm Vân Thư mà không rời đi. Cô nhẹ nhàng thở dài: "Mình thực sự muốn ăn cậu, Đàm Viên Viên."

Đàm Vân Thư nhìn chằm chằm vào cô, hôn ngón tay cô, không khỏi mỉm cười hỏi: "Tại sao?"

"Không biết."

Sau đó Phương Du ngước mắt lên nhìn Đàm Vân Thư, bên dưới vẻ mặt say xỉn là sự đáng yêu không thể chối cãi, cô lại nghiêng người, áp vào môi Đàm Vân Thư, khàn giọng nói: "Mình đã chụp rất nhiều ảnh với cậu, mình thực sự rất hạnh phúc."

Đàm Vân Thư nhìn cô như thế này, trái tim lại bị đâm một lần nữa.

"Tụi mình mua một album ảnh được không? Ngoài ra còn có máy in ảnh và Polaroid. Cậu và Tiết Dịch đều có ảnh Polaroid, nhưng mình không có, mình phải bù đắp..."

Phương Du đưa lưỡi ra, chặn lại tiếng "líu ríu" của nàng.

Cuối cùng, Đàm Vân Thư ôm Phương Du trở lại giường. Phương Du thực sự buồn ngủ, không suy nghĩ thêm gì, cô nhắm mắt lại với vẻ mặt an nhiên và điềm tĩnh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đàm Vân Thư đang xem lại những bức ảnh mà Phương Du đã chọn ngày hôm nay.

Nền của bể cá gần như có màu sắc giống nhau, hơn nữa ảnh do người qua đường chụp cũng khác nhau. Nàng chọn tấm mà nàng cho là đẹp nhất rồi gửi cho Thôi Uyển.

Bây giờ là mười giờ đêm, Thôi Uyển có lẽ đã đi ngủ để giữ gìn nhan sắc, nhưng nàng không quan tâm lắm, trong bức ảnh nàng gửi, khuôn mặt của Phương Du rất rõ ràng. Nàng còn viết thêm một dòng tái bút: [Mẹ ơi, đây là con và Phương Du.]

Mẹ nàng không thừa nhận mối quan hệ giữa nàng và Phương Du, nàng phải bù đắp sự nổi loạn mà trước đây mình chưa từng có.

Điều khiến nàng ngạc nhiên là Thôi Uyển vẫn chưa ngủ, lại gọi điện tới. May mắn thay, nàng đã để chế độ im lặng, nếu không thực sự sẽ làm phiền Phương Du. Nàng cẩn thận suy nghĩ, rồi lặng lẽ đứng dậy đi vào phòng khách.

Cửa sổ kính từ trần đến nhà có thể mở ra, nàng đứng đó cầm điện thoại di động, cảm nhận làn gió buổi tối khô hanh, sau đó trả lời cuộc gọi.

"Con cố tình chọc tức mẹ phải không?" Thôi Uyển không hề che giấu sự tức giận.

Đàm Vân Thư nhìn chằm chằm bầu trời đen kịt, cười nói: "Sao có thể như vậy được? Không phải mẹ nói không được gặp con thường xuyên sao? Sau này con sẽ gửi ảnh cho mẹ, tại sao mẹ lại không vui?"

"Đàm Vân Thư..." Giọng Thôi Uyển trở nên yếu ớt, "Nó chỉ muốn tiền của con, con có biết hay không hả."

"Con quên con vào Đàm gia bằng cách nào rồi à?"

Đàm Vân Thư hạ mắt xuống nói: "Nếu cậu ấy thực sự muốn tiền của con, con phải cảm thấy may mắn, may mắn vì con có tiền. Nếu không cậu ấy có thể muốn gì ở một người như con?"

"Con... Con bị bệnh nan y rồi! Vô phương cứu chữa!"

Thôi Uyển cúp điện thoại.

Thế giới lại trở nên yên tĩnh, tóc của Đàm Vân Thư bị gió thổi bay. Một lúc sau, nàng quay lại phòng ngủ và ôm Phương Du vào lòng.

-

Ngày hôm sau là chủ nhật, bên ngoài trời vẫn rất nóng, họ không nghĩ đến việc ra ngoài nữa. Đàm Vân Thư có rất nhiều việc gấp phải giải quyết nên nàng đã ở trong phòng làm việc cả buổi sáng.

Phương Du không làm phiền nàng, liền lấy một cuốn sách liên quan đến quản lý trên kệ và đọc trên ghế sofa.

Vừa đọc, cô cũng đắm chìm trong đó, trầm tư suy nghĩ những gì tác giả mô tả. Mọi thứ xung quanh đều bị cô cô lập, cô cũng không biết Đàm Vân Thư bước ra khỏi phòng làm việc.

Đàm Vân Thư không gọi cô, nàng chỉ ra ngoài lấy nước.

Hai người cứ như vậy cho đến chạng vạng, Phương Du dùng bookmark để đánh dấu vị trí đọc. Trong nháy mắt liền nhìn thấy cửa phòng làm việc mở ra, Đàm Vân Thư ngồi trên ghế sofa gần đó ôm cằm nhìn cô với đôi mắt dịu dàng.

"Cậu xong việc khi nào?" Phương Du đóng sách lại.

"Mới đây thôi."

Phương Du ngáp một cái, nhìn thời gian, sau đó nói: "Đêm nay mình lại về nhà, Đàm Vân Thư."

"Vì sao?" Đàm Vân Thư khẽ cau mày.

Phương Du lẩm bẩm: "Tiền thuê nhà của mình là năm ngàn một tháng, mình không muốn trả một cách vô ích." Cô nhanh chóng nói trước khi Đàm Vân Thư lên tiếng: "Đừng kêu mình trả lại phòng không thuê nữa. Mình đã sống ở đó sáu năm, mình thấy rất thoải mái... Mình biết cậu muốn sống với mình. Nhưng Đàm Vân Thư, đó là cuộc sống của mình. Mình không muốn khiến bản thân quá phụ thuộc vào cậu, cậu có hiểu không? "

Từ giản dị đến xa xỉ thì dễ, nhưng từ xa xỉ trở về giản dị mới khó.
Phương Du thực sự sợ rằng mình sẽ không thích nghi được lúc trở về tổ ấm của mình sau khi đã quen với cuộc sống ở đây.

"... Hiểu rồi." Nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy nghẹn ngào. Nàng thực sự hy vọng Phương Du sẽ sử dụng tiền của mình.

Nhưng Đàm Vân Thư cũng hiểu rằng từ đầu đến cuối Phương Du không phải là người như vậy, Phương Du luôn tính toán mọi thứ sòng phẳng với nàng.
Quá khứ và cả hiện tại, nàng luôn cảm thấy bất lực với vấn đề này.

Nàng biết Phương Du không hề nhắm vào mình, cô luôn như vậy với tất cả mọi người. Phương Du đã quen với việc tự lập, nên cô làm điều này trong tiềm thức.

Phương Du thấy nàng như vậy, liền đi tới ngồi lên đùi nàng, tựa trán vào trán nàng, an ủi: "Cậu đừng buồn."
"Tháng sau mình sẽ đi công tác nước ngoài, mời một số thương hiệu đến gia nhập trung tâm thương mại......"

Đàm Vân Thư dở khóc dở cười: "Cách cậu an ủi là so sánh với tin tức khác đau lòng hơn sao?"

Cái này! Họ sắp có một mối quan hệ kỳ lạ!

"Đi bao lâu?"

"Trong ba tuần, Thẩm tổng dự định ở lại lâu hơn để tiến hành một cuộc điều tra chuyên sâu. Sau đó, cô ấy sẽ mở rộng thị trường nước ngoài."

Đàm Vân Thư: "Mình muốn từ bỏ người bạn này quá."

Phương Du cười lớn: "Được, ủng hộ."

Dù cười là vậy, cả hai đều có chút im lặng, bởi vì không bao lâu nữa là đến tháng 8, chỉ còn mấy ngày nữa thôi.

Đôi mắt của Đàm Vân Thư bị mờ đi bởi ánh sáng và bóng tối của hoàng hôn. Nàng hạ mắt xuống, tựa đầu vào vai Phương Du, một lúc sau, nàng nói: "Phương Du."

"Mình bắt đầu nhớ cậu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro