1. Mừng Trung thu, thưởng minh nguyệt, ghẹo người yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả:  晴汪 (@JTHC2610)

——————————

Ngày 15 tháng 8 âm lịch, nghe được ngày tháng này, người bình thường ai cũng sẽ nghĩ tới thời gian tốt đẹp kia —— tết Trung thu.

Nhắc đến tết Trung thu, trong đầu mọi người liền nghĩ tới bánh Trung thu, cam vàng, trà nóng và các món khác, những thứ này thường vào ngày lễ sẽ trở nên đặc biệt, bởi vì đây là thứ cần thiết khi mọi người sum vầy.

Nghĩ một chút đến khung cảnh kia, một người đang ăn bánh thưởng trà, ngẩng đầu lên nhìn chính là trăng rằm vừa tròn vừa lớn, gió đêm mơn trớn nơi gò má, vừa thoải mái lại mát mẻ, rồi cúi đầu nhìn một chút, người thân bạn bè đều bên cạnh mình, tiếng cười không dứt, thật tuyệt nha~

Thế nhưng đấy, khung cảnh như vậy cũng không thuộc về Lương Băng, thân là nghiên cứu sinh thỉnh thoảng chạy tới chỗ này chỗ kia tụ tập nghiên cứu tài liệu, bận bịu học tập, cô dĩ nhiên không thể cùng người nhà trải qua ngày lễ.

Trọng điểm, nếu không cùng "người nhà" nghỉ lễ, vậy thì nên cùng ai đây?

Chuyện này liền đến xem kết quả đi...

——————————

Lại một ngày thi hành công vụ, đến khi công việc tuần tra kết thúc, Đỗ Tường Vy thân là cảnh sách vì dân trừ hại, cuối cùng từ biệt một ngày làm việc, trở về nhà.

Xa xa nhìn thấy phòng của mình, Tường Vy không nhanh không chậm đi đến, nhưng khi đến gần hơn, cô thấy có người ngồi ở trước cửa nhà mình, nheo mắt lại cẩn thận nhìn một chút, Tường Vy liền tăng nhanh tốc độ.

"Chị tại sao lại ở đây?" Đi đến trước mặt người kia, Tường Vy cúi đầu nhìn Lương Băng đang chăm chú đọc sách.

"Ah, Tường Vy, em về rồi~ mừng em trở về." Nghe được tiếng của Tường Vy, Lương Băng trong nháy mắt liền đem hết thảy sự chú ý từ trong sách vở chằng chằng chịt chịt chữ kia kéo ra, ngẩng đầu đối diện Tường Vy chính là một nụ cười sáng lạng.

"Em về rồi, hey, đây không phải trọng điểm." Đưa tay liền đem người từ thềm nhà lạnh như băng kéo lên, không thèm để ý Lương Băng đã đánh dấu trang sách hay chưa, Tường Vy mang sách vở đóng lại, sau đó hai tay nắm chặt tay Lương Băng.

"Tường Vy, em thật ấm nha~"

"Là chị lạnh quá đó Lương Băng, chị giờ này tới nhà em làm gì? Sao lại không nói cho em biết một tiếng?" Mở miệng nói chuyện là tràn đầy trách móc nhưng chân mày chữ xuyên (川) lại là biểu hiện sinh khí cùng bất mãn, có lẽ những tâm tình này đều không phải là nhằm vào Lương Băng, mà là bản thân mình.

Cho là bản thân không trở về sớm một chút, để Lương Băng một thân một mình ngồi ngoài này nên mới bị gió thổi lạnh, Tường Vy cảm thấy tự trách, nắm chặt tay hơn, chỉ hy vọng tay Lương Băng có thể có lại một chút ấm áp.

"Chị không muốn quấy rầy công việc của em, không sao đâu, chị không sợ lạnh." Người ta nói cảnh hoa Tường Vy lạnh lẽo như băng, không sợ đạo tặc chẳng sợ đao thương, lúc này lại sợ mình cảm lạnh mà thay mình xoa tay như vậy, Lương Băng nhìn dáng vẻ kia của Tường Vy, cảm thấy vừa khả ái vừa buồn cười.

"Không được, đi, đi vào nhà, em pha cho chị tách trà nóng làm ấm người."

"Chờ một chút, đồ của chị còn chưa cầm theo mà." Nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay Tường Vy, Lương Băng cúi người nhặt lấy cái túi bên cạnh.

"Đồ gì?" Nhìn Lương Băng khó hiểu, liếc xem hoa văn trên túi, Tường Vy tựa hồ hiểu ý Lương Băng.

"Tết Trung thu vui vẻ~" Hai tay đưa túi qua, Tường Vy nhận lấy mở ra xem, quả nhiên là bánh Trung thu.

Nhìn bánh Trung thu trong túi một lát, Tường Vy thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lương Băng đang mỉm cười, nắm lấy tay cô, xoay người sau đó là chuỗi hành động liên tiếp mở cửa, bật đèn, đổi giày, đóng cửa.

"Lương Băng."

"Chuyện gì?" Đáp lại không phải là lời nói mà là một cái ôm, ôm lấy Lương Băng, hơi cuối đầu, chóp mũi Tường Vy khẽ chạm vào bả vai Lương Băng, không lý do, chỉ vì muốn ngửi mùi thơm, tinh tế độc hữu của cô.

"Trung thu vui vẻ."

"Ừm."

"Em yêu chị."

"Heh?" Lời vừa dứt, bàn tay ấm áp chạm vào gò má Lương Băng, gương mặt nhẹ nhàng được nâng lên, giây kế tiếp cánh môi liền bị người trước mặt cướp đi.

"... .. ..." Lương Băng đã ngắt kết nối.

"Lương Băng, cái đó..." Đối với chuyện tập kích bất ngờ thế này, Tường Vy cũng rất kinh ngạc, nguyên lai mình là kẻ giảo hoạt vậy sao?

"... ..." Lương Băng chờ khởi động lại.

"Em, em là cảm thấy chị rất khả ái, sau đó.. Ah..." Xấu hổ đến độ lời cũng không thể nói ra, Tường Vy có chút ảo não, nghĩ nhìn thẳng Lương Băng có thể lại cảm thấy xấu hổ, thật không biết nên đem tầm mắt để chỗ nào.

"... ..." Lương Băng lại theo trình tự mà khởi động lại.

"Sau đó liền muốn hôn chị một cái cho nên em thật sự không cố ý tập kích bất ngờ, em..." Càng nói càng nhiều, nói sai cũng nhiều, có lẽ Tường Vy lúc này đang hoảng loạn lại chẳng quản nổi miệng mình.

"..." Khởi động xong, Lương Băng rơi vào trạng thái nhớ lại, ước chừng năm giây sau mới phản ứng.

"Em có phải hay không đã hù được chị?" Luôn cảm thấy mình hẳn là nên nhìn thẳng Lương Băng, đôi mắt màu lục giờ cũng chỉ là hình ảnh được cố định trên mặt Lương Băng, nhìn dáng vẻ hoá đá của cô, Tường Vy tin tưởng chính mình đã doạ Lương Băng rồi, nhưng đến cô cũng không biết...

"...!?" Lương Băng bây giờ mới hồi phục lại tinh thần, mặt liền đỏ lên, hơn nữa còn là kiểu nai vàng ngơ ngác đến lợi hại.

Hai tay đưa ra liền ôm chặt eo Tường Vy, gương mặt chôn vào trước ngực Tường Vy, Lương Băng cảm thấy đây chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời, hết thảy là bởi vì Tường Vy chịu chủ động một lần.

"Lương Băng?" Rốt cuộc thì Lương Băng cũng đáp lại, Tường Vy mặc cho Lương Băng ôm mình, cho dù cô cảm thấy hơi thở của Lương Băng làm lòng mình ngứa ngáy một chút cùng không có ý muốn đẩy Lương Băng ra, cứ như thế, kéo dài tư thế này.

"Oh a ừ..." Ấp úng vài tiếng, Tường Vy không hiểu cúi đầu hỏi một chút, tiếp đó mấy giây Lương Băng không nói lấy nửa lời, mà sau đó cô liền từ trong ngực Tường Vy lộ mặt ra.

"Chị nói chị yêu em! Yêu em chết được, Đỗ Tường Vy." Như đứa trẻ được khen thưởng, Lương Băng cười khúc khích nhìn dáng vẻ Tường Vy ngây người, bất quá dáng vẻ ngây ngô như thế là một chuyện mà mình bị Lương Băng đáp lễ bằng hôn sâu là chuyện khác.

Không biết qua bao lâu, môi hai người vẫn lưu luyến không rời, đầu lưỡi kéo ra một sợi chỉ bạc, yên lặng nhìn nhau vì thiếu dưỡng khí mà mặt mũi đỏ ửng, Tường Vy không thể không nói, kỹ thuật hôn của Lương Băng quả thực rất tốt.

"Đi tắm đi, chị đi pha trà, đợi khi em tắm xong, chúng ta có thể cùng ăn bánh Trung thu, ngắm trăng." Trước khi rời đi còn để lại một nụ hôn trên khoé miệng Tường Vy, Lương Băng đưa lưỡi liếm qua môi mình, tựa như muốn ở nơi đó hồi tưởng lại dư vị của nụ hôn vừa rồi.

"Eh, oh..." Có lẽ là nóng quá nên ý thức 'ngủ' quên, Tường Vy chỉ như thế, đứng ngây ngốc đưa mắt nhìn Lương Băng đi vào nhà bếp.

——————

Chỗ sân thượng, nơi có hai cái ghế, giữa những cái ghế là một bàn trà nhỏ không tính là quá lùn, ấm trà, tách trà, bánh Trung thu, đèn lồng, không quên thứ gì mà quan trọng hơn chính là...

Người yêu của mình đang cùng mình ngắm trăng, thưởng trà, cười nói những chuyện vụn vặt trong cuộc sống...

Tết Trung thu thật quá tốt, thời điểm Lương Băng và Tường Vy hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.

——(Hoàn → Tiểu phiên ngoại)——

Một nơi khác...

"Khải Sa, người nhìn khoảnh khắc* trên WeChat một chút đi." Cầm miếng bánh Trung thu nhỏ trong tay, Hạc Hi một tay lướt khoảnh khắc, nhìn thấy cái gì đó, lên tiếng nói với Khải Sa.

[Khoảnh khắc trên WeChat (WeChat Moment): như newsfeed bên facebook vậy, không biết nên dùng từ gì cho hợp lý nên mị dịch đại là khoảnh khắc :)))]

"Gì?" Rót xong tách trà nóng, Khải Sa đặt bình trà xuống, đoạt lấy điện thoại di động trong tay Hạc Hi xem một chút.

"Em gái người thật ưu tú." Lời châm chọc như vậy mà Hạc Hi còn mỉm cười nói ra khỏi miệng.

"Cô im miệng." Từ túi áo lấy ra điện thoại di động của mình, còn điện thoại của Hạc Hi bị một phát ném đi, nhanh tay lẹ mắt cứu vớt lấy điện thoại của mình, Hạc Hi bất đắc dĩ mang bánh Trung thu bỏ vào trong miệng, suy ngẫm vài thứ sau đó là nhấp một hớp trà nóng, đến gần an ủi.

"Lương Băng cũng đi tìm người yêu của cô ấy rồi, người còn muốn làm gì?"

"Không làm gì, bình luận một chút thôi."

"Hô, có quỷ mới tin người, không phải là cảm thấy bản thân nuôi cải trắng lại bị heo ủi đi, trong lòng khó chịu sao..." Quen biết lâu rồi, lời châm chọc dĩ nhiên là đã nói nhiều, Hạc Hi thưởng trà ngắm trăng biết rõ những lời này đối với Khải Sa mà nói là một loại kích động, nhưng lại không biết Khải Sa thật ra là rất khó chịu với miệng của cô.

"Lão yêu tinh, ta không phải nói im miệng sao?" Điện thoại cầm trong tay không tới một phút liền bị bỏ lên bàn, ngón tay có chút dùng sức nắm lấy cằm Hạc Hi, tiếp đó Khải Sa chính là nhắm vào môi cô, hung hăng hôn một cái.

Bởi vì dùng quá lực nên khi va chạm môi bị răng cửa làm bị thương, một chút máu trong khoang miệng tản ra, đúng lúc không biết ai bắt đầu dùng tới đầu lưỡi trước, mùi máu kích thích giác quan, trở thành chất đốt, đốt cháy lửa giận trong lòng hai người.

"Ha.. a, bà nam nhân, người..."

"Cái gì cũng đừng nói, chúng ta lên giường nói."

"Được a~" Hạc Hi ôm lấy Khải Sa, chính là thẳng một đường đi vào trong, tiến vào phòng ngủ.

Sinh hoạt về đêm chân chính bắt đầu, cái gì mà bánh Trung thu trà nóng nơi sân vườn ấy, tất cả đều là giả.

————(Hoàn. Thiệt)————​​​​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro