Chương 14: Theo chị về.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: "Theo chị về."

Cố Nhược nắm lấy tay Khương Tân Nhiễm, bàn tay chị thật ấm áp, ngón cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt Khương Tân Nhiễm, động tác vô cùng dịu dàng. Gò má Khương Tân Nhiễm lạnh lẽo, khi vừa chạm vào lòng bàn tay ấm áp của Cố Nhược, cô gần như muốn nhắm mắt lại, chỉ muốn tựa vào bàn tay ấy mãi không buông, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, khẽ rút tay lại.

Khương Tân Nhiễm lưu luyến lùi lại, né tránh bàn tay của Cố Nhược, cúi đầu nhìn xuống chân mình, nói nhỏ: "Chị đừng như vậy nữa, mọi chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi."

Giọng cô có chút nghẹn ngào, chiếc váy ngủ mỏng manh khiến bóng dáng cô dưới ánh đèn đường trở nên yếu ớt.

Cố Nhược khẽ nhíu mày, nén lại cơn rối loạn trong lòng, từ từ hạ tay xuống.

"Chị muốn làm gì thì cứ làm, em sẽ tìm chỗ nghỉ trong ký túc xá." Khương Tân Nhiễm nắm chặt tay cầm vali, không nhìn Cố Nhược lấy một lần, cúi đầu bước nhanh về phía trước.

Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, rời xa Cố Nhược, tránh xa khỏi tầm mắt của chị.

Thế nhưng cô vẫn chưa đi được bao xa, Cố Nhược đã vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay kéo lại, chặn trước mặt cô, "Theo chị về."

Chiếc vali nhỏ, tay Cố Nhược bao trọn lấy mu bàn tay Khương Tân Nhiễm, nhiệt độ từ bàn tay chị truyền đến khiến tim cô khẽ run lên, muốn rút tay ra nhưng lại bị Cố Nhược nắm chặt, không thể thoát được.

Giọng Cố Nhược trầm ấm nhưng mang theo chút uy quyền, như thể một mệnh lệnh: "Nghe lời, theo chị về."

Khương Tân Nhiễm cắn môi, ánh mắt chớp chớp, giọng nói cứng rắn hơn: "Em đã nói rồi, chúng ta chẳng còn gì cả. Em là người trưởng thành, muốn đi đâu là quyền của em, không cần chị can thiệp."

Mũi cô đỏ lên, khẽ run rẩy, như muốn khóc, rồi bất ngờ hắt xì một cái.

Cố Nhược vừa thấy thương, lại vừa thấy buồn cười, trong mắt hiện lên nét cười dịu dàng, nhưng cố gắng nén lại, giữ cho giọng nói bình tĩnh: "Em cảm lạnh rồi, về nhà với chị được không."

Khương Tân Nhiễm là người rất hiếu thắng. Nếu bị Khương Tân Nhiễm phát hiện ra Cố Nhược đang cười, chắc chắn cô ấy sẽ thẹn quá hóa giận.

Cố Nhược cởi chiếc áo khoác trên người mình, khoác lên vai Khương Tân Nhiễm. Để tiện tham dự các buổi họp và những dịp quan trọng, Cố Nhược chủ yếu mặc trang phục tối màu, thường là bộ vest đen. Nhưng tối nay, trang phục của Cố Nhược trông khá thoải mái và giản dị.

"Em không cần..." Khương Tân Nhiễm định mở miệng từ chối, nhưng chiếc áo khoác mang theo hơi ấm của Cố Nhược đã khoác lên vai cô. Cơ thể lạnh cóng của Khương Tân Nhiễm cảm nhận được sự ấm áp từ chiếc áo, giống như cô đang được bao bọc trong vòng tay của Cố Nhược. Cảm giác ấy khiến Khương Tân Nhiễm run lên vì thoải mái, bất giác cô không nỡ từ chối nữa.

Chiếc áo khoác không chỉ phủ lên vai mà còn được Cố Nhược cẩn thận kéo xuống, tay nhẹ nhàng cho vào ống tay áo, cài nút áo, chỉnh lại cổ áo ngay ngắn. Khương Tân Nhiễm thấp hơn Cố Nhược, vai cũng không rộng bằng, nên chiếc áo khoác của Cố Nhược vừa vặn che phủ nửa bàn tay nhỏ bé của Khương Tân Nhiễm, khiến cô trông thật dịu dàng, non nớt như một thiếu nữ.

"Đi theo chị." Sau khi khoác áo cho Khương Tân Nhiễm xong, Cố Nhược nói.

Giọng của Cố Nhược vẫn bình thản, nhưng dường như âm điệu đã dịu dàng hơn đôi chút. Tuy nhiên, nếu nghe kỹ, vẫn cảm nhận được sự lạnh lùng, có phần xa cách.

Điều này khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Khương Tân Nhiễm hít một hơi, kiên quyết nói: "Chị buông em ra, em muốn thuê khách sạn."

Trong đáy mắt của Cố Nhược lộ ra chút trầm tư, khẽ cau mày suy nghĩ. Cô đang tìm cách để thuyết phục Khương Tân Nhiễm. Cô biết rõ Khương Tân Nhiễm rất cố chấp, một khi đã quyết định điều gì thì không ai có thể lay chuyển được.

Khi thấy sương mù ngày càng dày đặc, Khương Tân Nhiễm lại hắt hơi. Dù Khương Tân Nhiễm không mấy để ý, nhưng Cố Nhược lại sợ hãi, lo lắng rằng cô ấy sẽ bị cảm lạnh.

Khương Tân Nhiễm vốn miễn dịch kém, người khác chỉ cảm mạo nhiều lắm là một tuần đã khỏe, còn cô thì phải mất mười ngày nửa tháng, lại còn phải chịu sốt cao ba, bốn ngày. Mỗi lần như vậy, Cố Nhược luôn lo lắng như ngồi trên đống lửa. Nhìn gương mặt đỏ bừng và đôi môi khô nứt vì thiếu nước của Khương Tân Nhiễm, Cố Nhược chỉ hận không thể thay cô chịu đựng mọi đau đớn.

Cố Nhược nhíu chặt mày, hít sâu một hơi, như đã quyết tâm, cô cúi xuống, bế Khương Tân Nhiễm lên giống như hôm ấy, không chần chừ mà trực tiếp vác cô lên vai.

Khương Tân Nhiễm kinh hãi thay đổi sắc mặt, "Em không cần chị quan tâm em! Chị buông tay ra! Em còn có nơi phải đi!"

Cố Nhược vẫn kiên định bước đi, không hề lay động.

Khương Tân Nhiễm nằm trên vai Cố Nhược, cảm thấy mình bị xóc nảy dữ dội. Tay Cố Nhược siết chặt eo cô, giống như một chiếc xích mềm mại nhưng dẻo dai. Khương Tân Nhiễm cố gắng giãy giụa, dùng tay chân đấm đá, cắn lên vai Cố Nhược mà không kiềm chế lực, răng ngập sâu vào da thịt, trông rất đau đớn.

Cố Nhược không chớp mắt, cẩn thận đặt Khương Tân Nhiễm vào ghế phụ của chiếc xe màu đen đang đậu bên đường.

Sau khi khóa cửa xe, Khương Tân Nhiễm không thể thoát ra được.

Cố Nhược nhanh chóng đặt hành lý của Khương Tân Nhiễm vào cốp xe, đóng nắp lại, ngồi vào ghế lái, vừa khởi động xe vừa nhắc Khương Tân Nhiễm: "Đai an toàn."

"Em không thắt!" Khương Tân Nhiễm hậm hực nói, "Chị bắt cóc em đấy! Em không muốn đi cùng chị, mau thả em xuống!"

Cố Nhược liếc nhìn cô, mỉm cười, tháo dây an toàn của mình ra, cúi người sang ghế phụ.

"Chị định làm gì!" Khương Tân Nhiễm bất ngờ bị tiếp cận, khiến lưng cô tê dại, tóc gáy dựng đứng, vội vàng tạo thế phòng thủ. Cố Nhược không trả lời, chỉ mân mê dây an toàn vài giây sau lưng Khương Tân Nhiễm. Hơi thở nóng hổi của Cố Nhược khiến cô rụt cổ lại, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng.

Khương Tân Nhiễm thậm chí đã nghĩ ra cách đối phó nếu Cố Nhược làm càn, nhưng chỉ nghe một tiếng "răng rắc" vang lên bên tai. Trước khi Khương Tân Nhiễm kịp phản ứng, Cố Nhược đã thẳng người dậy, thắt lại dây an toàn của mình, rồi đạp chân ga.

Khương Tân Nhiễm bấy giờ mới nhận ra, cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Mặt Khương Tân Nhiễm nóng bừng trong hai giây, cảm giác lúng túng nhanh chóng biến thành cơn giận dữ với Cố Nhược. Cô ngồi ở ghế phụ, khoanh tay không nói lời nào, quai hàm gần như phồng lên như cá nóc.

Cố Nhược điều chỉnh lại gương chiếu hậu, đúng lúc thấy biểu cảm giận dỗi của Khương Tân Nhiễm.

Ngay lập tức, cô thu ánh mắt lại, nhìn về phía trước, mỉm cười nhẹ nhàng.

Người phụ nữ này quả thật chẳng thay đổi gì cả. Trước kia, mỗi khi giận dỗi cũng chu môi lên như vậy, giờ vẫn vậy, hệt như một đứa trẻ.

Điều này làm cho đáy lòng Cố Nhược mềm mại hơn bao giờ hết.

Xe tiến vào nhà để xe dưới tầng hầm. Cố Nhược lái xe vào đúng vị trí, tắt máy, hạ tay xuống, trong bóng tối cô nói nhỏ: "Đến nơi rồi."

Đến nước này, Khương Tân Nhiễm đành phải chấp nhận, ngoan ngoãn xuống xe, theo sau Cố Nhược, nhìn thấy cô ôm vali hành lý của mình ra khỏi cốp xe.

"Bên này." Cố Nhược chỉ về con đường bên phải.

"Để em tự cầm." Khương Tân Nhiễm muốn giành lại vali của mình.

Cố Nhược né nhẹ, nói: "Em đi theo chị."

Trên thang máy, mãi cho đến tầng mười tám, chìa khóa tra vào, cửa mở.

Khương Tân Nhiễm ngước nhìn, biển số nhà là 1801.

Cô đã nghĩ rằng chỗ của Cố Nhược chắc hẳn không tệ, nhưng khi đèn sáng lên, Khương Tân Nhiễm ngỡ ngàng.

Bên ngoài thì xa hoa, nhưng bên trong lại trống trải... thậm chí còn thô sơ.

"Chị..."

Chị ở chỗ này thật sao?

Khương Tân Nhiễm quay đầu nhìn Cố Nhược, lời nói mắc nghẹn trong cổ họng, không nói ra được.

Khi ánh sáng vừa đủ rõ, cô mới nhận ra mình đã làm xước vai Cố Nhược, còn cắn vào cổ chị ấy để lại dấu răng rõ ràng, thậm chí còn chảy máu.

Trong lòng Khương Tân Nhiễm có chút hổ thẹn, cô ngượng ngùng cúi đầu, nhắc nhở Cố Nhược: "Cổ chị chảy máu rồi. Cả cổ áo cũng dính máu."

Cố Nhược liếc nhìn xuống, không để tâm, giơ tay kéo cổ áo một cách mạnh mẽ.

Nút áo bung ra, vạt áo rũ xuống, Cố Nhược dùng tay lau vết máu ở cổ mình ——

Cổ áo nhuốm máu khiến da cổ của cô càng thêm trắng, kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng nhưng đậm chất quyến rũ, tạo nên một vẻ đẹp lạ lùng.

Khương Tân Nhiễm nuốt nước bọt, tim đập thình thịch.

Lời tác giả:
Cuộc sống chung của họ đã chính thức bắt đầu.

Thời gian cập nhật: 19 tháng 5, lúc 0 giờ 01 phút.

Giới thiệu một truyện mới của tác giả:
Yêu thương của ngươi, ta không cần
Thể loại: Truy thê hoả táng tràng / Hôn luyến / Ngọt ngược hướng về
Câu chuyện về một ngự tỷ hoa tâm nhưng lại yêu đậm sâu và một ngự tỷ kiên nhẫn, thâm tình.
(Nhân vật hoa tâm chỉ là giả vờ, tình yêu chân thành mới là thật. Công từ đầu đến cuối chỉ toàn tâm toàn ý với thụ.)

"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro